Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 56-2




Y ban đầu vốn dĩ có tên là Mãn Phùng, nhưng sau đó lại được đổi thành Phất Nhiên. Ông nội bảo, đó chính là cách duy nhất để y có thể cắt đứt hoàn toàn với những chuyện bẩn thỉu trong quá khứ đó.


Năm đó, sau khi Ngũ Long hội giải tán, bốn người đàn ông đó mỗi người một ngả. Kẻ đi tu, người quy ẩn, kẻ nhập ngũ, người lại tiếp tục công việc ở Hắc đạo. Nhưng đặc biệt chỉ có một mình Lưu Minh Vương là cưới vợ rồi sinh con.


Bà nội y tự là Túc Bạch, vốn chỉ là một người phụ nữ xuất thân bình thường, cũng không hề có dung mạo xuất sắc. Nhưng ông nội lại đặc biệt sủng ái bà, tình ý nồng đậm không hề phai nhạt theo thời gian. Y từng nghe gia nhân trong nhà xì xào bàn tán rằng, Lão Phu nhân được yêu thích chính là vì giọng nói của bà giống đến tám phần với người tình cũ của Lão gia gia, Hoắc Du Uyển.


Khi ấy y chỉ mới là một đứa trẻ 5, 6 tuổi, vốn dĩ không hề biết người phụ nữ tên Hoắc Du Uyển kia là ai, cũng không hề biết sức nặng của cái tên này. Chỉ đến khi Lưu Phất Nhiên y trốn trong lòng mẹ, sợ hãi nhìn người bà hiền hậu đoan trang của mình đầu tóc bù xù, đôi mắt trợn tròn lên như ác quỷ bị trói vào một chiếc giường sắt rỉ sét, y mới biết cái gì gọi là thay đổi.


Lúc đó, bà ta đã nói rất nhiều thứ, y chỉ nghe loáng thoáng được vài câu. - Ông là một thằng già phụ bạc...tất cả đều tại con tiện tì họ Hoắc khốn kiếp đó...tôi có chết cũng không để ông sống yên đâu....Lưu Minh Vương ông chờ đó!!!!-


Trong đầu đứa trẻ 9 tuổi lúc bấu giờ chỉ có một suy nghĩ. Đó là tình yêu thật đáng sợ, nó có thể khiến con người ta thay đổi rất nhiều. Khiến ông nội từ một người hiền lành nhân hậu trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Khiến cho cha y từ một người dịu dàng ấm áp biến thành tên nát rượu, kẻ tội đồ của cả gia tộc. Khiến một người phụ nữ kiên cường độc lập như mẹ y cũng phải ngã bệnh. Và khiến mọi thứ trong cuộc đời y thay đổi hoàn toàn.


Trong ký ức của Phất Nhiên y, Lưu Khải Nhiên chẳng qua chỉ là một người đàn ông xa lạ bước ngang qua cuộc đời của mẹ con y mà thôi. Lần duy nhất ông xuất hiện trước mặt Lưu Phất Nhiên là năm y 3 tuổi, đúng hôm mùng một Tết.


Dù khi ấy chỉ là một đứa bé, nhưng hình ảnh gia đình hạnh phúc hôm ấy, y lại nhớ rất rõ. Nhớ cảnh cha bóc vải cho mẹ, cả hai ngồi trên chiếc sô pha nhung xem tin tức sáng. Nhớ cảnh ông nội ngồi bệt xuống đất, kiên nhẫn giảng cho y từng bước giải bài toán khó. Đó là lần đầu y cảm nhận được rốt cuộc cái gì mới gọi là tình cảm gia đình thường tình.


Nhưng nào ngờ, hóa ra ấy chỉ là màn kịch để che mắt thiên hạ mà thôi. Gia đình đối với Lưu gia chỉ là một từ ngữ, không phải là một loại tình cảm, cũng không phải là một loạt hành động thân mật.


Năm Lưu Phất Nhiên tròn 16 tuổi, vẫn đang là một cậu học sinh cấp ba ngỗ nghịch ngồi trên ghế nhà trường, mẹ y đột nhiên trở bệnh nặng. Bệnh tim của bà lại tái phát một cách bất ngờ.


Trịnh Ngọc Vân kết hôn với Đại thiếu gia nhà họ Lưu năm 20 tuổi. Đây vốn dĩ là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối vô cùng hoàn mỹ. Bởi sở dĩ Trịnh Ngọc Vân tuy gia cảnh bình thường, nhưng tài năng thiết kế tuyệt vời đã cho bà một vị trí rất vững chắc trong giới thượng lưu của Đại Lục.


Lưu Phất Nhiên đối với người phụ nữ này chính là tín ngưỡng cao nhất trong cuộc đời. Bà là mẹ, là cha, là bạn, là thầy của y. Cuộc đời Phất Nhiên mở đầu trong tay bà, và cũng thay đổi bởi vì bà.


Nhớ hôm ấy trời mưa tầm tã, Phất Nhiên y vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục ướt sũng, chạy băng băng qua hành lang bệnh viện lạnh lẽo, trong đầu chỉ ong ong giọng nói trầm khàn của ông nội. - Mẹ cháu...có lẽ không qua nổi đêm nay đâu, mau tới đây nhanh lên kẻo lại hối hận! -


Y nghĩ bản thân đã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường rất lâu. Thời gian trôi qua tựa hồ chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Bà yếu ớt nằm trên chiếc giường mênh mông, bộ đồ bệnh nhân càng khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên tiều tụy.


Thậm chí Lưu Phất Nhiên còn không thể nhận ra nổi người mẹ mà mình yêu thương bấy lâu nay, chỉ sau một đêm đã thay đổi nhiều như vậy. Trước lúc buông tay, Trịnh Ngọc Vân đã kể với y rất nhiều chuyện. Mà trong số đó, có một câu chuyện đã bẻ lái cuộc đời y sang một hướng hoàn toàn khác.


Hóa ra y...không phải con của bà...mà là một đứa trẻ ngoài giá thú. Bà kể rằng, sau khi kết hôn chừng 3 năm, bà phát hiện tự cung của mình nhỏ một cách bất thường so với những người phụ nữ khác. Mà nói cách khác, đó chính là không thể mang thai được.


Chuyện này đối với Lưu Khải Nhiên là một cú sốc lớn. Ông ta đã mong chờ một đứa con nối nghiệp từ rất lâu, vậy mà...Cũng chính vì lý do đó, cuộc hôn nhân của cả hai bắt đầu rơi vào khủng hoảng. Lưu Khải Nhiên yêu Trịnh Ngọc Vân, điều đó là chắc chắn. Nhưng trên hết mọi thứ, cái tự tôn của một thằng đàn ông đã chiến thắng tất cả.


Ngày Trịnh Ngọc Vân phát hiện chồng mình ngoại tình cũng chính là ngày Lưu Minh Vương biết chuyện bà bị vô sinh. Phất Nhiên tưởng với cái tính cách đó của mình, ông nội y sẽ ngay lập tức bênh vực con trai mà đuổi cổ mẹ y ra khỏi nhà.


Nhưng Trịnh Ngọc Vân mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc ướt của y. Không, ông nội con đã không làm như vậy. Khi mẹ đang tuyệt vọng và đầy bất lực, ông ấy đã dịu dàng đến bên mẹ vỗ về. - Con cái là lộc trời ban, nếu chúng ta đã không có phúc để hưởng cái lộc đó, vậy thôi thì...hai cha con ta cùng ra chùa xin một đứa con nuôi nhé! -


Vốn dĩ mọi thứ nên kết thúc ở đây. Đúng ra là nó nên như vậy. Cho đến khi Tập đoàn Lưu thị bị cáo buộc tham nhũng và Phó chủ tịch Tập đoàn Lưu Khải Nhiên bị tố giác tội lợi dụng quyền hạn để chiếm đoạt tài sản.


Ông nội y đêm hôm đó gần như đã phát điên lên. Mọi cuộc điều tra đều đem về một kết quả duy nhất. Lưu Khải Nhiên có một nhân tình nhỏ bên ngoài tên Lục An, vốn dĩ là một thư ký quèn của phòng tài vụ. Sau khi qua lại với nhau, Khải Nhiên đã lấy một số tiền lớn của Tập đoàn ra để đưa cho cô Lục An này như một món sính lễ đặt trước.


Tập đoàn Lưu thị phá sản, Đại thiếu gia Lưu Khải Nhiên ngồi tù 30 năm, thiên hạ được một phen điên đảo. Nào ngờ mấy hôm sau lại có một cô gái tự xưng là Lục An kia vác cái bụng bầu đến trước cổng Lưu gia làm loạn, bảo bọn họ phải chịu trách nhiệm về cái thai này.


Lưu Minh Vương bán tính bán nghi, không hề tin đây chính là cháu của mình. Nhưng sau đó trước sức ép dư luận, ông đành phải để Lục An này chuyển đến sống ở Lưu gia, chờ đến ngày lâm bồn.


Kể đến đây Trịnh Ngọc Vân lại cười buồn. Những ngày tháng bị chèn ép đó, nhớ lại cảnh bản thân vì thấy cô ta có thai mà nhẫn nhịn lại không kiềm được nước mắt.


Đứa trẻ được sinh ra, xét nghiệm quả nhiên là người của Lưu thị. Lục An đến tận khi trót lọt sinh xong rồi vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ được một cái danh phận đàng hoàng. Nào ngờ không những bản thân không có danh phận, mà ngay cả đứa con trai cô ta mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cũng bị cướp đi mất.


Ước vọng duy nhất của cô ta là con mình có thể tên là Mãn Phùng. Nhưng Lưu Minh Vương tuyệt tình vô cảm, bế đứa bé từ tay mẹ ruột nó đi, đặt tên là Lưu Phất Nhiên. Ông trao lại y cho Trịnh Ngọc Vân chăm sóc và nuôi nấng. Lục An mất con sau đó liền trở thành người điên, ngày ngày đều tự cười nói với chính bản thân mình.


Còn y, theo lẽ thường tình mang cái tên Lưu Phất Nhiên, sống dưới thân phận là Đại thiếu gia, được mẹ kế chăm sóc và yêu thương như con ruột. Đây âu..cũng là một cái may mắn!


- Phất Nhiên, mẹ muốn con biết rằng, cho dù con có là con ai đi chăng nữa thì mẹ vẫn sẽ yêu con không hề thay đổi! - Đó là câu cuối cùng bà nói với y, ngay trước khi bảng đo nhịp tim bên cạnh chỉ còn lại một tiếng "beep" dài chói tai.


Mất đi lẽ sống duy nhất, mất đi tín ngưỡng cuối cùng, Lưu Phất Nhiên trở nên bất cần đời hơn bao giờ hết. Y cố học nốt cấp ba rồi xin ông nội vào trường tập huấn sát thủ đặc biệt của Hội đồng kín. Chẳng tha thiết học hành gì nữa, y lao đầu vào luyện tập, cố quên đi nỗi bi thương trong lòng.


Cái chết của mẹ đã khiến cậu thiếu niên tuấn tú ngỗ nghịch trở thành một người đàn ông bề ngoài có phần bất cần nhưng bên trong lại vô cùng thâm trầm mưu mô. Nhìn thấy được sự đổi thay này của y, Lưu Minh Vương đã nhiều lần có định nhượng lại toàn bộ tổ chức Kim Ưng và cả vị trí chủ tịch Hội động kín cho đứa cháu trai này.


Nhưng rồi Lưu Phất Nhiên lại từ chối. Y cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ sẵn sàng để gác vác chừng đó trách nhiệm. Với cả y thích tự do, mạo hiểm hơn là sự gò bó, ngột ngạt của cái ghế Chủ tịch đó.


Những tưởng Lưu Phất Nhiên sẽ cứ như vậy đến khi già đi luôn, nhưng nào ngờ, vận mệnh lại sắp xếp cho y gặp cô ấy, người phụ nữ đã khiến cuộc đời này trở nên đáng sống bao giờ hết!


- A, anh chính là tiền bối Lưu khối A đúng không? - Cô nhận ra y trong một lần tình cờ gặp gỡ. Hóa ra cô gái này học cùng trường cấp ba với y, lại còn vô cùng ngưỡng mộ y nữa chứ. Lần đầu tiên trong cuộc đời Lưu Phất Nhiên nghe thấy có người ngưỡng mộ mình, thoáng có chút sững sờ.


Một cuộc đời như vậy thì có gì đáng ghen tỵ chứ? Một kẻ tồi tàn như y thì có gì để ngưỡng mộ? Rốt cuộc nữ nhân này có vấn đề gì về thần kinh hay không vậy?


Nhưng câu trả lời của cô đã hoàn toàn khiến y bất ngờ. - Em rất ghen tỵ với anh, mặc dù là Đại thiếu gia của một gia tộc lớn nhưng anh vô cùng tự do tự tại, có thể làm điều mình muốn, học trường mình thích...và yêu người mình yêu. Cuộc đời như vậy...không phải rất đáng sống hay sao??? -


Cả Đại Lục này làm gì có ai không biết Đại tiểu thư của Mặc gia nổi tiếng là người ăn chơi sa đọa, trác táng không thể dung túng nổi. Người thì bảo cô nàng dâm loạn đào hoa, kẻ thì nói cô ta hư hỏng quá độ rồi.


Nhưng Lưu Phất Nhiên lại không hề cảm thấy vậy. Mặc Uyển trước mặt y là một cô gái dám yêu dám hận, thẳng thắn cương trực, bất mãn với lẽ sống bất công của xã hội.


Cô muốn mặc đồ jean, người Mặc gia lại bắt cô mặc váy. Cô thích học ngành thiết kế, Mặc gia lại bắt cô nghỉ học đi làm. Cô yêu Triệu Tuấn, lại bị em gái Mặc Yến hẫng tay trên. Chỉ vì tính cách quá liêm khiết, cô bị cô lập khỏi thế giới xu nịnh và giả tạo này.


- Tôi không phải người ở cạnh em trong quá khứ, nhưng tôi chắc chắn sẽ là người cùng em bước tiếp đến tương lai! - Y đối với Mặc Uyển có thể chỉ là thế thân cho Triệu Tuấn. Nhưng Lưu Phất Nhiên đối với cô lại hoàn toàn là thật lòng.


Y muốn thử mở lòng một lần nữa. Cô gái đó quá thu hút, giống như một viên kim cương thô không cần mài dũa cũng tỏa sáng vậy. Ở bên cạnh cô, Phất Nhiên nhận ra bản thân cũng có giá trị, nhận ra cuộc đời này thật ra cũng rất tươi đẹp.


Một kiếp người chúng ta chỉ cần gặp đúng người, đúng thời điểm, mọi khó khăn khác chỉ là thử thách. Lưu Phất Nhiên đã gặp được Trịnh Ngọc Vân để trưởng thành, rồi gặp được Mặc Uyển để trở nên bao dung hơn với chính bản thân và người khác.


Nhưng chẳng có gì dễ dàng cả. Đêm hôm đó, y tận mắt nhìn người phụ nữ mình yêu thương một lần nữa chết dưới tay vận mệnh. Cô nằm trên mặt đất lạnh lẽo, máu đỏ tươi phủ lấy nền tuyết trắng. Mùa đông năm đó, một cô gái nhỏ đã bị những kẻ lạ mắt tấn công đột ngột bằng súng và dao găm. Nạn nhân đã chết tại chỗ trước sự chứng kiến của người dân gần đó.


Lưu Phất Nhiên y nhìn thấy tất cả, nháy mắt như trở thành người điên, ôm cơ thể lạnh lẽo của cô vào lòng, chạy băng băng xuyên qua màn đêm u ám. Y đột nhập vào Lý gia, trực tiếp bước vào căn hầm nhỏ dưới lòng đất. Y đã không còn quan tâm đến chuyện Lý Hạo liệu có ở nhà hay chuyện mình bị máy quay phát hiện hay không.


Phất Nhiên hiện tại giống hệt như ngày Trịnh Ngọc Vân mất. Hoang mang lo sợ, cả người như bị rút đi toàn bộ sự sống. Y sợ nếu mình chậm trễ một giây thôi thì cô gái trong lòng sẽ mãi mãi bỏ y mà ra đi.


- Cậu Lưu, lão gia nhà tôi đang ở ngay phía trên, cậu làm vậy e rằng có chút không ổn! - Người duy nhất Lưu Phất Nhiên có thể cầu cứu bây giờ chỉ còn có Nghiên Thẩm mà thôi. Nếu như ông ấy cũng từ chối ra tay, mọi hy vọng coi như tan tành.


Mà dĩ nhiên, y đâu có dễ từ bỏ như vậy? - Nghiên thúc, tôi xin thúc, làm ơn hãy cứu cô ấy đi mà...tôi có thể trao đổi mọi thứ, chỉ cần giữ cố ấy sống là được! -


Nghiên Thẩm là một con người bí ẩn. Có kẻ đã dùng cả đời chỉ để tìm hiểu về ông ấy, nhưng vẫn không thể thành công. Mọi thứ xung quanh người đàn ông này vô cùng khó hiểu. Nhưng có một điều Phất Nhiên có thể chắc chắn, ông ấy rất giỏi!!!


- Cướp lại người từ tay tử thần không phải là chuyện dễ dàng. Cậu nghĩ cậu có gì giá trị để trao đổi sao? - Trong căn phòng tối, Nghiên Thẩm nhẹ nhàng bế nữ nhân đang say giấc trong lòng Lưu Phất Nhiên ra, đáy mắt nhanh chóng trùng xuống. - Đổi mọi ký ức của cô ấy về cậu, tôi sẽ đồng ý giúp! -


Đổi tất cả ký ức về y để lấy một sinh mạng cho cô ấy...tức nghĩa là khi cô tỉnh dậy, hai người sẽ mãi mãi là người dưng. Lưu Phất Nhiên quả thật có chút không cam tâm. Nhưng nhìn thấy Mặc Uyển trong tay Nghiên Thẩm đang yên bình chìm vào giấc ngủ ngàn thu, y lại một lần nữa hạ quyết tâm.


- Được! Chỉ cần cô ấy còn sống, tôi sẽ chấp nhận mọi cái giá phải trả! - Nghiên Thẩm mỉm cười, lấy từ trong tủ một lọ thuốc nhỏ màu tím. Mặc Uyển uống hết lọ thuốc, cơ thể dần trở nên trong suốt đến mức đáng sợ. - Này...này...ông đang làm gì vậy? -


Nhìn bộ dạng sợ hãi cùng lo lắng của y, Nghiên Thẩm chỉ nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng. - Chúng ta sẽ quay lại thời điểm bị tai nạn, con bé đến khi tỉnh dậy rồi, sẽ là một người hoàn toàn khác. -


Vậy là Lưu Phất Nhiên cứ như trời trồng đứng nhìn chằm chằm người phụ nữ mình yêu thương nhanh chóng biến thành những hạt sáng nhỏ li ti bay vào không khí. Chiếc đồng hồ trên tường như bị ai đó điều khiển, quay ngược lại đúng 15 phút trước.


Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngay cả khi đã chuẩn bị tinh thần rồi Lưu Phất Nhiên vẫn còn vô cùng hoang mang. - Cô ấy...sẽ không sao chứ? - Y gục đầu xuống, nước mắt không kiềm được mà rơi lã chã. Vậy là y lại một lần nữa vụt mất người phụ nữ mình yêu...


- Đừng lo, sẽ có người thay cậu chăm sóc cô ấy thôi! -