Con phố nhỏ tấp nập người qua lại vào ban sớm, sự nhộn nhịp tràn lan qua từng ngóc ngách nhỏ. Thời tiết thật sự quá tuyệt vời cho một chuyến dã ngoại. Bởi ánh nắng dịu dàng mà chẳng chói chang, gió thổi nhẹ mang theo cái mát mẻ từ biển. Thành phố y tắm mình trong bầu không khí náo nhiệt thời điểm đầu mùa hạ.
Người qua đường bỗng trở nên xôn xao về một nam nhân đội mũ với chiếc áo khoác da bò bụi bặm đang len lỏi trong dòng ngượi vội vã. Không phải là bàn tán về bộ dạng kì bí của hắn, mà là vì mái tóc màu hung đỏ rực rỡ dù được khéo léo che đậy nhưng vẫn nổi lên dưới ánh mặt trời ấm áp.
Hắn có dáng người cao ráo, một nửa khuôn mặt tuấn tú khuất sau chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Rảo bước về phía một tiệm sách cũ nằm ở góc đường, hắn khẽ cười, liếc mắt về phía cuối cửa tiệm, nơi có một chiếc bàn nhỏ đang chất đầy sách vở.
Vung tay mở cánh cửa kính nặng nề ra, nam nhân bí ẩn bước vào tiệm sách, mang theo tiếng chuông leng keng nghe đến vui tai. Ông chủ tiệm sách nhanh chóng nhận ra vị khách quen thuộc, im lặng nở một nụ cười đôn hậu rồi tiếp tục công việc xếp từng chồng sách lớn lên kệ.
Khác với những cửa hàng sách, cửa tiệm cũ này không nồng nặc mùi giấy mới mà lại thoang thoảng chút hương mằn mặn của biển, dịu nhẹ vừa đủ. Cửa tiệm tuy không lớn, nhưng luôn đầy ắp những chồng sách cứ luân phiên nhau thay đổi. Nhiều đến mức chỉ bốn kệ tủ thôi thì không đủ, mà phải xếp thành từng chồng lớn san sát nhau đặt dưới đất.
Nam nhân kia để ý thấy, dù đây là giờ cao điểm, nhưng trong tiệm vẫn vô cùng vắng vẻ, đến một dáng người cũng không có. Vẫn giữ nguyên nụ cười nhợt nhạt trên môi, hắn bước qua những chồng sách, tiến về phía dãy bàn dài phía cuối cửa tiệm.
Cũng không hẳn là không có người! Khóe môi hắn nhếch lên thành một đường cung hoàn hảo, mi mắt rũ xuống thành một tấm mành che đi đôi mắt đầy mưu tính. Hắn chớp mắt, nhìn bóng lưng mảnh mai đang ngồi trước một bàn cờ vây bằng ngọc.
Đó là một nữ nhân nhỏ nhắn. Trên người cô tỏa ra thứ khí chất thuần khiết tựa ánh trăng, chống chọi lại với những sinh vật tối tăm được tạo hóa làm ra. Mùi thuốc nhè nhẹ quẩn quanh không khí, hòa với thứ mùi hương mằn mặn đặc trưng. Mái tóc hạt dẻ cột thành một chùm đuôi ngựa thanh thoát, chiếc sơ mi màu xanh ngọc bích thổi vào không khí thứ cảm giác tươi mát lạ thường. Góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ. Nữ nhân ấy khiến một góc của tiệm sách cũ nát bừng sáng. Chỉ là tấm băng quấn quanh vầng trán cao có vẻ khiến sự nhợt nhạt của cô càng thêm đậm.
Một tiếng cạch nhỏ vang lên. Mặc Uyển đặt một quân trắng xuống bàn cờ, nét suy tư phủ nơi mi tâm. Nhìn từ xa cũng đủ thấy, quân đen đang chiếm ưu thế nhiều hơn. Tự chơi một mình, nhưng cô lại không thể cân bằng được thực lực hai bên sao?
Đẩy một chiếc ghế gỗ ra, nam nhân tuấn tú nọ ngồi xuống đối diện cô, hàng mi vốn yên tĩnh nay lại trở nên rung động. Mặc Uyển không ngẩng đầu lên, chỉ bình thản đẩy hộp cờ đen bằng gỗ sồi về phía hắn.
Nhấc một quân cờ bằng ngọc trong veo, hắn mỉm cười, không nhanh không chậm đặt viên ngọc trong tay xuống. Nhếch mày, hắn hướng cô bắn ra một ý tứ rõ ràng. Tới lượt cô rồi đấy!
- Vũ thiếu, cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy? - Cuối cùng Mặc Uyển cũng chịu lên tiếng, giọng nói bình tĩnh của cô thổi vào không khí, vấn vương quanh tai Vũ Vương Phong những thanh âm ngọt như mật.
Cô đặt một viên trắng xuống, lại ngẩng lên nhìn nam nhân trước mặt. Khuất sau chiếc mũ lưỡi trai, một nụ cười nhàn nhạt đập vào mắt cô, nhìn đến gai mắt. - Chỉ là tình cờ mà thôi! -
Vương Phong nhấp môi, lười biếng nhả ra câu trả lời ậm ừ như có như không. Hắn dựa lưng vào thành ghế, biếng nhác chờ hết lượt của cô. Khẽ nhíu mày, Mặc Uyển cũng không nói gì, trong lòng thầm khinh bỉ lời nói dối tráo trợn của hắn.
Mặc Uyển chớp mắt, suy tính một hồi rồi đặt quân cờ của mình xuống, tiếp tục hỏi. - Vậy, ngài tìm tôi có chuyện gì? - Cô như làm lơ lời giải thích của Vũ Vương Phong, thản nhiên hỏi.
- Quả nhiên, vẫn là em lý trí! - Lơ đãng đặt viên cờ ngọc xuống bàn, Vương Phong mỉm cười rồi khẽ nhún vai. Bỏ qua việc làm sao hắn biết vị trí hiện tại của cô, Mặc Uyển cô liền trực tiếp hỏi đến lý do vì sao hắn tìm đến.
Hắn thế mà lại không trả lời ngay lập tức. Nhất nhất đều an tĩnh chờ cô quyết định đường đi nước bước. Cả hai cứ ngồi luân phiên nhau chơi một ván cờ công bằng như vậy. Chơi mãi từ lúc phố còn đông đúc cho đến tận khi mặt trời chiếu gay gắt, con đường nhỏ chỉ còn thưa thớt vài bóng người.
Cô nhìn hắn, ánh mắt cảnh giác cao độ. Hắn lại ngắm cô, trong mắt đều là một tầng ôn nhu. Khẽ thở dài trong lòng, coi bộ nếu như cô không mở lời, thì hắn cũng sẽ không cất tiếng.
- Anh...thật sự có loại tâm tư đó với tôi sao??? - Ngập ngừng một hồi lâu, Mặc Uyển khó khăn mở miệng, lựa chọn một câu hỏi thích hợp giữa một núi thắc mắc đang chực trào trong cổ họng.
Ngẩn người trong chốc lát, Vũ Vương Phong liền nhanh chóng hồi phục, gỡ chiếc mũ lưỡi trai ra, nở một nụ cười rạng rỡ. - Phải! Tôi chính là yêu em đấy! - Nét cười cứ ngày càng giương cao lên, sáng rực như một ánh ban mai, làm lu mờ đi tất cả bóng tối vốn vẫn luẩn quẩn quanh khuôn mặt yêu nghiệt.
Điều đầu tiên Mặc Uyển có thể làm là kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt. Dù chỉ là đoán đại, nhưng Mặc Uyển lại không nghĩ hắn đơn thuần là gật đầu cái rụp như vậy. Ngay từ lần ở Lễ Thanh trừng, linh cảm của Mặc Uyển đã bắt đầu bùng lên như lửa cháy. Hắn không muốn tài sản, không muốn quyền lực, không muốn địa vị, lại càng không có ý định trả thù Lý Hạo. Vậy phải chăng thứ duy nhất Vũ Vương Phong hắn muốn...chính là cô???
Biểu cảm ngơ ngác của cô thật xinh đẹp! Vừa ngắm nhìn khuôn mặt cứng đờ của Mặc Uyển vừa bật cười khanh khách, Vương Phong quả nhiên cảm thấy thật sự rất thoải mái.
- Vũ Vương Phong anh... - Cuối cùng cũng có thể hoàn hồn trở lại, môi mọng mím lại, cô ngập ngừng một chút rồi lại nói. - Tôi thật sự không thể yêu anh được! Số mệnh chúng ta sinh ra là để đối địch nhau! - Lời nói mang ý tứ rõ ràng như vậy, có kẻ ngốc mới không hiểu. Mặc Uyển nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận cô đứng về phía Lý Hạo để đối đầu với hắn.
Nhưng điều này Vương Phong hắn đương nhiên đã lường trước. Hắn biết, khoảng khắc cô vì hắn máu chảy đầu rơi đó, mãi mãi chỉ là một phút tự hắn đa tình mà thôi! - Tôi biết chứ! Tôi yêu em, cũng chẳng cầu em đáp lại tình yêu ấy - Giọng hắn không tự chủ để lộ sự thê lương đến sầu thảm, bất giác khiến cảm xúc tội lỗi bao trùm lấy cô.
- Tôi chỉ muốn hỏi rằng, nếu như em không gặp Lý Hạo, tôi cũng không phải là Vũ đại thiếu gia mà chỉ đơn thuần là một nam nhân bình thường. Vậy liệu khi ấy, em có nguyện ý yêu tôi không??? - Hắn hỏi, thanh âm mềm mại ôn nhu như đang vẫy vùng trong tuyệt vọng. Đôi mắt hẹp dài cuối cùng cũng chịu ngẩng lên, nhìn đến chăm chú nữ nhân trước mặt.
Việc cô đoán được tâm ý của hắn, Vương Phong không phải là không biết, chỉ là hắn sợ phải đối mặt với sự thật rằng cô...vốn dĩ đã hận hắn đến thấu xương! Bị người mình yêu hận đến mức chỉ muốn mình biến mất khỏi thế giới này, đó là một loại cảm giác không mấy dễ chịu.
Gió thoáng qua, thổi từ cánh cửa sổ vừa được mở, mang theo chút oi ả từ bên ngoài. Mặc Uyển nhìn nam nhân trước mắt, bỗng tự hỏi là do bản thân quá may mắn mới được một nam nhân như vậy yêu thương, hay là do hắn quá mù quáng, chỉ yêu một người nhưng lại toàn tâm toàn ý mà điên cuồng tới như vậy?
- Tôi nguyện ý!!! - Thanh âm ngọt ngào tựa hoa mật lướt qua tai Vũ Vương Phong, khiến trái tim lạnh lẽo của hắn rốt cuộc cũng tìm lại được nhịp đập. Thật trớ trêu! Trên đời này, chưa bao giờ tồn tại chữ "nếu như" cả.
Bất giác liếc bàn cờ dang dở trước mắt, Vũ Vương Phong chợt nhớ đến bài học mà mẹ từng dạy hắn năm 10 tuổi. Bà bảo rằng, cuộc đời của mỗi con người cũng giống như cách chơi cờ vậy! Có những bước đi vô cùng dễ dàng, đặt đại cũng có thể thắng, nhưng cũng có những nước cờ, chỉ cần sơ sẩy một ly, liền thua cả một ván. Chơi cờ phải thật công tâm, không cần quan tâm tâm tư của đối thủ như thế nào, chỉ cần vô tâm vô phế một chút liền có thể chiến thắng. Nếu chúng ta đặt quá nhiều tâm tư vào suy nghĩ của đối thủ, chắc chắn sẽ chỉ chuốc cho mình thất bại mà thôi!
Hắn mỉm cười, chỉ có thể vô tình nói.
- Cho dù em có nói vậy, cũng không thể thay đổi được việc tôi và hắn ta đối đầu nhau! - Nhìn lướt qua khuôn mặt thất vọng của Mặc Uyển, Vũ Vương Phong dặn lòng phải trở nên càng vô tình càng tốt! Bởi chỉ khi vứt bỏ được tạp niệm trong lòng, hắn mới thật sự tránh được tất cả các tổn thương.
- Nếu em không thuộc về tôi, tôi liền có cách đoạt lại em! Cho dù cách thức đó có tiểu nhân đến mấy, tôi đều sẽ làm!!! -
Hắn xoay người bỏ đi, đẩy cánh cửa kính trong suốt ra, một lần nữa hòa cùng dòng người đông đúc đang ùa ra đường. Trước khi đi, hắn nhẹ nhàng đặt một quân cờ đen xuống, nhả một câu không mặn không nhạt, thanh âm lạnh lùng như lạc vào không khí. - Nói với Lý Hạo, nếu lần sau hắn ta còn không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình, thì đừng trách tại sao tôi thất lễ! -
Nhìn theo bóng lưng ngày càng xa xôi của nam nhân nọ, Mặc Uyển nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt trào lên sự buồn bã. Hắn vốn dĩ, chưa bao giờ là người xấu! Lâu nay cô cứ nghĩ bản thân rất công bằng rạch ròi chẳng phân định nam chính hay phản diện. Nhưng thật chất, chính cô lại cho rằng đối đầu với người cô yêu thương, chẳng cần biết đúng hay sai, liền bị cô gán cho cái mác phản diện.
Vũ Vương Phong hắn chưa từng làm gì sai, cũng chưa từng vì lợi ích cá nhân mà làm hại người khác. Tất cả đều là vì hắn yêu cô thật lòng!! Thứ tình cảm đó, cô không xứng đáng nhận!!!
- Phu nhân....??? - Nghiên Thẩm quay lại tiệm sách với một túi thảo mộc trong tay, ngạc nhiên nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của phu nhân. Dáng vẻ như thể sắp khóc đến nơi của cô khiến y không thể không hoàn sợ. - Phu nhân...sao cô lại....khóc? -
Có vẻ như chính nữ nhân ấy còn không biết bản thân đang khóc. Mặc Uyển nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Nghiên Thẩm, chỉ có thể giật mình đưa tay quệt mắt, gượng cười với y. Dù cô có cố lắc đầu phủ nhận đến đâu thì Nghiên Thẩm vẫn nhận ra sự xuất hiện của một người nữa trong phòng trước đây.
Y liếc mắt lên bàn, quét mắt nhìn qua hộp cờ gỗ màu đen được đặt phía đối diện, một lần nữa khẳng định sự tồn tại của một người thứ hai. Nghiên Thẩm nhàn nhạt nhìn qua bàn cờ hãy còn dở dang. Đó chính là??? Phu nhân không thể có chuyện làm ra việc này được.
Trên bàn cờ bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, quân đen rõ ràng đã rơi vào thế bại. Nhưng điều quan trọng nhất khiến Nghiên Thẩm chú ý hơn cả chính là những viên ngọc màu đen hình bầu dục được xếp vào những vị chí cố định, tạo thành một hình dạng rất khó để nhận ra. Nhưng y có thể khẳng định, đó chắc chắn là một nửa chữ "Ái" trong tiếng Hán!!!