Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 23




Thời điểm Lưu Phất Nhiên y trở về thì ánh nắng bên ngoài đã bắt đầu dịu đi khi đồng hồ chuyển về số 2h chiều. Đứng bên ngoài phòng bệnh cũng đủ nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả từ bên trong.


Qua lớp kính mỏng trên cánh cửa, y nhìn thấy Mặc Uyển,cô đang ngồi cạnh Lý Hạo trên chiếc đi văng dài ở giữa phòng, vui vẻ trò chuyện với một nam nhân tuấn tú nằm trên giường bệnh. Đó chắc hẳn là Tề Môn Thiên Sách, Đại Thiếu gia của Tề Nhất Môn.


- Lão gia, phu nhân, tôi về rồi! - Phất Nhiên đẩy cửa bước vào, hào hứng giơ cao bó hoa trong tay. Vì gần đây không có tiệm hoa nào hết nên y đã phải chạy xe suốt một đoạn đường rất dài để mua được bó hoa tươi như vầy đấy.


Thiên Sách theo thói quen cẩn thận quan sát nam nhân vừa bước vào phòng, đáy mắt lóe lên vài tia ngoan độc. Từ khuôn mặt, giọng nói cho tới cả phong thái bất cần đời đó, tất cả đều không khác đến một li. Thật không thể ngờ, tên này lại giống cậu ta đến vậy!


- Lưu Phất Nhiên! Sao cậu có thể thản nhiên cầm đóa hoa loa kèn để đi thăm người bệnh vậy ? - Mặc Uyển ngó bó hoa trong tay Phất Nhiên, dở khóc dở cười nói. Bộ cậu ta không biết rằng hoa loa kèn vàng có mùi rất nồng sao? Lại còn đi làm quà tặng cho người bệnh nữa chứ!! - Hở? Thì có sao? Cũng là hoa mà?-


Lưu Phất Nhiên ngớ người, thắc mắc hỏi. Vì lúc đó trong tiệm chỉ còn lại mấy bông hồng cũ và vài đóa loa kèn này thôi, mà không thể nào mang hoa cũ đi tặng người bệnh được, đúng không? Vậy nên chẳng phải y mua mấy bông hoa tươi này là quá đúng đắn rồi sao?


Lý Hạo nhân lúc Mặc Uyển còn đang bận rộn giải thích cho gã Lưu Phất Nhiên về việc mùi hoa loa kèn có hại như thế nào với người bệnh thì nhanh chóng đáp lại thắc mắc trong đầu Thiên Sách.


Như Hoa không phải không nhìn thấy cuộc trao đổi ngầm này, nhưng đại loại nội dung là như thế nào thì cô không tài nào hiểu được. Tất cả những gì cô thấy chỉ là việc Thiên Sách nhướn cao mày và trả lời cho cái nhướn mày đó là một cái gật đầu rất nhẹ từ Lý Hạo như muốn khẳng định thứ gì đó rất quan trọng.


- Này! Cậu ồn ào quá! Nghe lời phu nhân của cậu một chút đi! - Lý Hạo nhíu mày chen vào giữa cuộc cãi vã, dùng một ánh mắt phức tạp nhìn Phất Nhiên đang so đo với Mặc Uyển.


Thiên Sách không rõ đó là ánh mắt đe dọa hay giảng hòa, chỉ thấy một gã nam nhân ban nãy còn cứng miệng ngay lập tức xìu xuống, mất hết cả khí khái hùng hổ.


- Hừ, lằng nhằng! Chỉ cần đi mua lại bó khác là được chứ gì? - Lưu Phất Nhiên bĩu môi, hừ lạnh một tiếng. Rõ là rắc rối, chỉ có mấy bông hoa mà tốn của y cả buổi sáng! Biết thế thà ở nhà nghe thời sự với tên Túy Kiêu kia cho rồi.


Mặc Uyển có vẻ như không tin tưởng lắm vào tài nghệ chọn hoa thuộc hàng thiên tài của Lưu Phất Nhiên nên ngay khi y vừa định dùng dằng bỏ đi, cô ngay lập tức chộp lấy chiếc áo khoác từ tay Lý Hạo, vội vã chạy theo. - Tôi đi với cậu! -


Nhưng chưa kịp đụng được cái nắm cửa cô đã bị một lực đạo kéo lại. Quay đầu nhìn, hóa ra lại là Tề Như Hoa. Cô nàng đã mặc sẵn một chiếc áo khoác nỉ bên ngoài, tay cầm theo một cái bóp tiền nhỏ.


- Không cần đâu! Cô ở lại nói chuyện với mọi người đi, tôi đi với cậu ấy cũng được! - Sở dĩ Như Hoa nói vậy là vì muốn tránh ánh mắt như chọc thủng cơ thể người khác của Thiên Sách. Nãy giờ y nhìn cô chăm chằm, không cần ngẩn lên cũng đủ biết. Nhưng cảm giác tội lỗi bứt rứt trong lòng khiến Như Hoa không thể nào đối mặt với Thiên Sách như cái cách cô vẫn làm ngày hôm qua được.


Nói rồi cô vội chạy theo Lưu Phất Nhiên, làm lơ đôi mắt ảm đạm đang dõi theo mình. Cánh cửa đóng lại, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà giảm xuống đáng kể. Bầu không khí im lặng bao trùm lên ba thân ảnh trong phòng.


Tề Môn Thiên Sách nhướn đuôi mắt lên cao, xác định không có ai định nói gì, mới tự nhiên mở miệng. - Vụ hoa loa kèn đó được lắm! - Một câu khen ngợi sặc mùi mỉa mai. Như vậy chẳng khác nào bảo hai người Lý Hạo và Mặc Uyển bọn họ chơi trò tiểu nhân.


Lý Hạo nhếch mép, tự tán thưởng diệu kế của phu nhân nhà mình. Chính Mặc Uyển cô đã đề xuất việc lấy cớ hoa loa kèn nặng mùi mà dụ Như Hoa ra khỏi phòng, từ đó tranh thủ thời gian nói chuyện riêng với Thiên Sách. Đó chính là kế "điệu hổ ly sơn" trong truyền thuyết đấy! Gì mà tiểu nhân cơ chứ?


- Quả nhiên không phụ Mặc Uyển tôi kỳ vọng, Đại thiếu gia đây quả nhiên thông minh hơn người! Mới đó đã nhìn ra kế hoạch của tôi rồi - Mặc Uyển mỉm cười, treo chiếc áo choàng nặng nề lên móc treo đồ trên tường, ngồi lại xuống cạnh Lý Hạo. - Mong phu nhân vào thẳng vấn đề chớ vòng vo, tránh cho việc Như Hoa cô ấy trở về bất chợt! -


Thiên Sách lãnh đạm nói, ngay lập tức thay đổi thái độ, đề cao cảnh giác. Y chỉ sợ hai kẻ này sẽ lấy Như Hoa ra làm con tin, buộc y phải nghe theo lệnh của bọn họ. Ngay từ đầu! Ngay từ đầu Thiên Sách đã nhận ra đôi vợ chồng này quả nhiên đang có âm mưu gì đó! Chỉ là y không đoán được âm mưu đó là gì mà thôi!


Mặc Uyển rút ra trong túi một gói nhỏ màu bạc, thả vào ấm trà vừa được đổ nước nóng hẵng còn bốc hơi nghi ngút. - Ngài đừng lo, Lưu Phất Nhiên sẽ để cô ấy quay về trước 3h30h và hoàn toàn lành lạnh!! Dù gì chúng tôi cũng không muốn làm hại những người vô tội! - Hiện tại là 2h chiều, còn một tiếng rưỡi đồng hồ nữa mới tới 3h30h. Khốn kiếp, bọn họ đã sắp xếp trước mọi thứ. Ngay cả tên Lưu Phất Nhiên kia cũng là người của bọn họ, vậy là màn kịch ban nãy chắc hẳn cũng có không ít công sức của y rồi!


- Rốt cuộc các người muốn gì đây?- Tề Môn Thiên Sách bình thản nói, trong mắt không gợn lấy một tia sợ hãi. Như Hoa không sao, vậy y cũng chẳng có gì để mà sợ nữa rồi. Mặc Uyển nghe thấy câu hỏi, khẽ nhìn sang bên cạnh, nơi một nam nhân đang im lặng nhìn cô. Ánh mắt hắn trầm xuống, hàn khi lặng lẽ phủ quanh cơ thể cao lớn.


Lý Hạo thở hắt một tiếng, rút từ trong áo vest ra một xấp hồ sơ mỏng, thảy đến trước mặt nam nhân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường. - Tôi muốn biết tên loại độc này! - Hắn bình thản nói, hất cằm về phái tập hồ sơ.


Thiên Sách nhíu mày, nghi ngờ lật thử một vài trang trong xấp giấy. - Làm sao anh biết...độc nằm trong rượu chứ không phải nằm trên miệng ly? - Không thể nào! Tại sao nam nhân này lại biết rõ như vậy? Rõ ràng ly rượu đó đã vỡ tan rồi mà? Rượu cùng với đá đã hòa tan, nhất định không thể xác định được có độc hay không! Trong lòng Thiên Sách dâng lên một cỗ nghi ngờ, nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt.


- Là vì miếng chanh nằm trong ly rượu! Ban đầu khi được ngâm trong rượu và đá, miếng chanh vốn dĩ chẳng có gì khác thường. Nhưng ngay sau khi ly rượu rơi xuống đất và vỡ ra, miếng chanh phải tiếp xúc với không khí, khiến nó bị đổi thành màu nâu sậm! Đây chính là một kết quả khi axit trong chanh tiếp xúc với chất độc và nồng độ cồn của rượu! - Mặc Uyển từ tốn giải thích, nhấp một ngụm trà nhỏ trong tách.


Gật gù ra vẻ hiểu, Thiên Sách không nói gì thêm, chỉ im lặng lật qua lật lại tập hồ sơ. Điều này y chưa hề tính tới, quả nhiên là vẫn còn thiếu sót. - Tôi vẫn còn thắc mắc. Tại sao anh biết rõ trong rượu có độc, vậy mà còn cố tình uống? - Cô lại mở miệng hỏi, đôi mắt giương về phía Thiên Sách tìm kiếm một câu trả lời.


Lý Họa cũng không nghĩ tới điều này. Hắn cũng thắc mắc tại sao Thiên Sách hắn phải liều lĩnh mạng sống của bản thân như vậy? Tất cả đều là vì muốn giải quyết hết các vướng mắc với nữ nhân tên Tề Như Hoa đó sao? Như vậy liệu có đáng không?


Nhưng đáp lại câu hỏi của Mặc Uyển lại là một câu trả lời không hề liên quan. - Loại độc đó có tên là Trùng cổ, một chất lỏng không màu không mùi không vị. Có vẻ Như Hoa đã lấy nó từ văn phòng của cha mình, tôi từng bắt gặp hình ảnh ông ấy mua nó từ một cô gái mặc đồ đen đi cùng với một người đàn ông cao lớn. Cả hai đều đều đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ mặt! - Thiên Sách nói, mắt vẫn dừng lại trên trang giấy trắng chi chít những dòng chữ đen.


- Tôi nói xong rồi! Giờ tới lượt hai người đấy! - Đóng xấp hồ sơ lại, Thiên Sách thảy nó về phía cuối giường, lia tầm mắt về phía hai con người đang đứng kia. - Hai người...thật sự chỉ vì một loại cổ độc mà hao tổn biết bao tâm sức như vậy sao? -


Y thật sự không tin chỉ vì một chút độc chẳng đáng đồng tiền mà bọn họ phải khổ tâm như vậy. Chỉ có thể là vì hai lý do, một là vì loại Trùng cổ này có gì đó bí ẩn. Và hai là vì một lý do nào đó khác mà y chắc chắn không tốt đẹp gì cho cam!


Lý Hạo nghiêng đầu, không tiếp tục vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề. - Anh biết...Vũ Vương Phong chứ? -


------------------------------


Khi Hạo ca ca và Uyển tỷ tỷ làm thám tử:))))