Nửa tiếng trước
Khi linh mục Tần được sơ nữ báo tin có
người ở bên ngoài, ông đã nhanh chóng đến gặp. Trước mặt là một vị giáo sư lịch lãm, đi cùng cậu thiếu niên trẻ tuổi.
"Xin chào linh mục, tôi là giáo sư Vương từ học viện Âm nhạc Quốc Gia."
"Hướng về ánh sáng của Noah, rất hân hạnh được tiếp đón. Còn cậu là--?"
"Đây là Từ Vũ Niên, học trò xuất xắc của tôi."
Từ Vũ Niên ở bên cạnh lễ phép cúi người chào hỏi. Kết thúc xã giao, Linh mục Tần từ tốn.
"Không biết học viện đến đây có vấn đề gì?"
"À tổng giám đốc CL đã hẹn chúng tôi. Cậu ấy đã đến chưa?"
"Tổng giám đốc CL?" Chân mày ông thoáng nhăn lại, sau lập tức dãn ra.
"Cậu ấy đã đến từ trước. Hiện tại đang ở vườn hoa."
Y nghe vậy thì mỉm cười tiến lên nhẹ giọng bảo.
"Hy vọng ngài linh mục có thể dành chút thời gian. Tổng giám đốc CL và học viện chúng tôi có vài lời muốn nói."
"Ồ? Nhà thờ Noah hôm nay tiếp đón thật nhiều vị khách." Linh mục duy trì nụ cười đưa tay mang ý mời theo.
Từ Vũ Niên trầm ngâm, trong lòng không khỏi tự cười.
"Nhìn khó chịu thật..."
______
Sau khi được dẫn đến vườn hoa. Cố Dục Thiên vừa thấy hai người sắc mặt lập tức tươi tỉnh, đứng dậy chào hỏi. Nhường như đã có bàn bạc từ trước, cả ba ngồi xuống đối diện với linh mục Tần và lão gia Lâm Húc.
"Không biết Cố tổng và học viện Âm nhạc đây tìm tôi có việc gì?"
Linh mục không vòng vo, nhanh chóng đi vào chủ đề chính. Vì vậy Giáo sư Vương cũng điềm tĩnh đưa ra lời đề nghị.
"Buổi diễn tấu sắp tới của học viện tôi hy vọng sẽ được tổ chức tại nhà thờ Noah."
"Các vị nói sao? Tổ chức một buổi diễn tại nhà thờ?"
Cố Dục Thiên nghe ra được điểm mà ông đang lo lắng, hắn nghiên túc nói thêm.
"Ngài linh mục, CL chúng tôi vừa là nhà tài trợ vừa đồng hợp tác với học viện. Mọi chi phí tổ chức sẽ thuộc về trách nhiệm của chúng tôi."
Lâm Húc khoanh tay, sắc mặt ông dường như không đồng tình với hành động này của hắn.
"Dục Thiên, tình hình của CL hiện tại ta khuyên con không nên đầu tư vào các hạng mục dư thừa."
"Con không nghĩ đây là một bước đi dư thừa. Buổi biểu diễn sắp tới hướng đến quốc tế, không thiếu các nhà tài trợ khác mong muốn tham gia. Hơn nữa, 70% lợi nhuận thu được từ buổi diễn sẽ được đưa vào quỹ từ thiện của CL, dưới danh nghĩa của tập đoàn quyên góp toàn bộ cho nhà thờ Noah. Cùng là người kinh doanh thầy hẳn hiểu sẽ được chút ý định nhỏ này."
Hắn muốn nhờ vào sức hút của học viện vừa xây dựng lại hình ảnh của CL ở trong nước vừa gây ấn tượng với các đối tác nước ngoài. Nếu thành công thì trong dự đoán tỷ lệ suất khẩu sản phẩm sẽ tăng mạnh. Nói chính xác Cố Dục Thiên đã hạ nước cờ không thể thua, không thể không nhận được bất kỳ lợi ích nào.
"Việc này thật sự sẽ gây ra vài rắc rối không nhỏ cho nhà thờ. Chưa từng có buổi diễn âm nhạc lớn nào diễn ra tại đây và tôi không nghĩ nó sẽ phù hợp."
Linh mục Tần thẳng thắn từ chối, ông không muốn sự yên tĩnh và trang nghiêm ở đây bị ảnh hưởng từ bên ngoài. Dù cho đẩy tiếng vang đi xa đến đâu thì cũng sẽ kéo đến vài thành phần cá biệt, tác động xấu đến nhà thờ.
"Tôi muốn nói buổi biểu diễn một phần là vì lũ trẻ. Ngài thật sự bỏ qua sao?" Từ Vũ Niên dùng ánh mắt chân thành nghiêng đầu lên tiếng.
"Xã hội hiện tại không hoàn toàn là tuyệt đối. Sự an toàn của Noah phải được đặt lên hàng đầu." Linh mục Tần không do dự đáp.
"Ta cũng nghĩ như vậy. Lần này ta không thể nhượng bộ."
Lâm Húc cũng là một trong những người đầu tiên đóng góp xây dựng nhà thờ. Mọi quyết định ở đây đều sẽ xem qua ý kiến của ông.
"Giờ mình vào nói nghỉ giữa hiệp ăn miếng bánh thì có bị đánh không?"
Từ Bạch Vũ đổ mồ hôi nhìn cảnh tượng trước mắt. Như màn giao tranh quyết liệt giữa các thần thú trong truyền thuyết. Giọng điệu và lời nói giữa hai bên không hề thô thiển hay không đúng chuẩn mực nhưng hàm ý nặng đến mức có thể cân bằng ký.
Thật ra có người cũng gần giống như hoàn cảnh cậu hiện tại. Giáo sư Vương đứng giữa trận địa, lúng túng không biết phải làm thế nào. Ông không nghĩ đến tuổi nghỉ dưỡng còn phải gặp trường hợp phức tạp trên.
"Ủa? Sao lại chỉ có giáo sư Vương và Tiểu Niên?"
"Lâm tiểu thư đâu?"
Vốn dĩ trong nguyên tác còn có thêm một cô gái tên Lâm Lưu Hạ đi cùng. Tình địch khiến Cố Dục Thiên ghen đến uất ức.
"Không có Lưu Hạ, Lâm Húc chắc chắn sẽ không đồng ý..."
Bởi vì cô ấy là con gái của lão gia, tiểu thư được cưng chiều bậc nhất. Cố Dục Thiên coi cô như em gái nhỏ nên mới không hành động quá khích khi thấy cô thân thiết với Từ Vũ Niên. Đến một ngày nọ Lâm Lưu Hạ khoe rằng cô có tình cảm với một người, không ai khác chính là người yêu của hắn khiến hắn càng thở oxi hơn.
Cô là người hiểu lý lẽ, muốn giúp đỡ cả Cố Dục Thiên và Từ Vũ Niên nên đã chủ động ra mặt thuyết phục cha. Nhưng điều kiện tiên quyết cậu cần phải nhúng được một chân vào cuộc trò chuyện kia đã.
"Lâm tổng, tôi mang bánh đến rồi."
Lâm Húc vẫn đang nén giận nên gương mặt hơi hung dữ, cực kỳ không hài lòng.
"Ta nhắc lại ta không đồng ý lời đề nghị kia. Các người còn muốn chiếm tiện nghi ở đây?"
"Lâm tổng, tuyệt đối không phải như vậy." Từ Bạch Vũ phát biểu nhưng rất nhanh đã cảm thấy rén vì cả đoàn người đều dồn mắt về phía mình.
"Dựa vào đâu để cậu khẳng định?"
Bạn nhỏ rụt người trước khí thế từ lão gia, cảm thấy mình đang đưa đầu trước miệng hổ. Nụ cười trên môi cậu đông cứng.
"C--chúng tôi tự hứa với nhau?" _ "Phát ngôn vô tri gì thế?!" Lưng cậu một nửa sau đã đổ mồ hôi lạnh.
"Ha haa." Lão gia tự nhiên bật cười, sự áp bức cũng thu lại.
Từ Bạch Vũ thở phào, ăn hên may đủ. Cậu lén ra hiệu cho Cố Dục Thiên nhịn một chút, nếu tiếp tục tranh luật sẽ thành ra tập đoàn đang cố chèn ép nhà thờ vì lợi ích riêng. Hắn hiểu ý nên thở sâu giữ bình tĩnh, cơ mặt dãn ra, vừa nãy càng nói càng hăng suýt thì vỡ chuyện.
Sau lời của cậu thì mức độ căng thẳng của hai bên mới loãng ra. Hắn thở nhẹ, cúi đầu xin lỗi Lâm Húc và linh mục Tần, sau đó miễn cưỡng nói với giáo sư Vương.
"Rất tiếc vì lần này tôi không thể đồng hành cùng học viện. Thành thật xin lỗi."
"Không sao không sao. Không trách được cậu. Vậy học viện chúng tôi đành xin phép ra về trước."
Hắn đứng dậy, mỉm cười lịch sự trước hai người đàn ông rồi bắt tay giáo sư.
"Chúng tôi cũng xin phép ra về. Giáo sư Vương, tôi tiễn ông một đoạn."
"Được được."
Hắn chuẩn bị đi thì đột nhiên khựng lại, quay đầu nói với Từ Bạch Vũ.
"Vũ, em thay đổi lịch trình của tôi. Lát nữa chúng ta sẽ đến viện nghiên cứu Thập Tự."
"Tôi sẽ xắp xếp." Cậu hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu nghe theo.
Cố Dục Thiên ngẩn cao đầu ung dung bước đi, nhường như hắn chẳng có vẻ thất vọng hay tiếc nuối nào. Bước vài bước liền nghe tiếng gọi.
"Khoan đã!"
Môi hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười phấn khích. Lâm Húc ở phía sau chống gậy đứng lên, nghiêm giọng.
"Ta chỉ đồng ý với một điều kiện."
"Chỉ cần trong khả năng, CL nhất định sẽ đáp ứng."
Lão gia thở dài, miễn cưỡng nói.
"Hãy đưa sản phẩm mà CL đang nghiên cứu chuyển giao lại toàn bộ đến viện thí nghiệm sản phẩm D. Lập tức dùng hợp tác với Thập Tự."
. Bên ngoài nhà thờ.
"Thật may vì cuối cùng nhà thờ đã cho phép buổi biểu diễn được tổ chức tại đây."
Giáo sư Vương vui mừng, nửa vì thành công nửa vì thoát khỏi cuộc đàm phán căng thẳng.
"Phần lớn đều là nhờ học viện." Cố Dục Thiên khách sáo nói vài câu.
"Hahaa. Thật ra Từ Vũ Niên mới là người thuyết phục học viện đến đây."
"CL xin gửi lời cảm ơn chân thành đến cậu Từ."
Từ Vũ Niên không nhìn hắn, mọi sự chú ý đều đặt lên Từ Bạch Vũ đứng ở phía sau. Y bỏ qua hắn nắm lấy cổ tay cậu.
"Em nói chuyện với anh được không?"
"Cậu Từ, hình như cậu phải trở về tập luyện đúng không?" Cố Dục Thiên tiến lên ngăn cản.
"Nói chuyện với anh ấy không ảnh hướng đến tiến độ của tôi."
"A Thiên anh về trước, tôi sẽ về sau. Tôi sẽ đi với Tiểu Niên một chút."
Hai người lời qua tiếng lại, cậu bất lực lên tiếng giảng hoà. Nếu không Từ Vũ Niên sẵn sàng ẩu đả với hắn. Hắn đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Tôi về trước, em chú ý cẩn thận."
"Ừm..."
Cậu cùng y đến một quán cafe để nói chuyện. Từ Bạch Vũ không để ý rằng dưới cổ áo cậu có thiết bị nghe lén siêu nhỏ. Mọi âm thanh của cuộc trò chuyện đều được truyền đến tai nghe của Cố Dục Thiên. Hắn đang ngồi trong xe đậu cách quán không xa.
"Hơi biến thái nhưng mình không yên tâm về cậu ta..."