*Cốc, cốc*
"Vũ. Tôi có vài chuyện cần bàn với em."
Cố Dục Thiên ở bên ngoài gõ cửa. Gõ mấy tiếng liền cũng không thấy phản hồi. Hắn doạ mình phát hoảng, đầu vẽ ra được cả một đống chuyện. Cậu có thể bị thương, hoặc sẽ đột ngột lăn đùng ra xỉu mà không ai biết. Các nhà làm phim đừng tìm biên kịch nữa, tìm tổng giám đốc của CL đi.
"The Scream" của danh hoạ Edvard Munch đang dính chặt lên mắt mèo cửa phòng Từ Bạch Vũ. Thay vì suy nghĩ của một người cơ bản rằng sẽ đi hỏi lễ tân sự giúp đỡ thì Cố Dục Thiên đã nâng chân muốn phá cửa xông vào.
*Cạch*
Ơn trời, sẽ không có tên nào tối nay phải ngủ trên phường với tội danh phá hoại của công.
"Uh, anh tìm tôi? Xin lỗi nhé, tôi vừa gặp vài rắc rối."
Từ Bạch Vũ sau cách cửa cả người ướt sũng, vũng nước dưới chân kéo dài đến tận cửa nhà tắm. Do vội vã nên cậu chỉ kịp lấy khăn lau mặt. Cố Dục Thiên thấy vậy lập tức hoảng hốt.
"Vũ, người em ướt hết cả rồi. Làm sao vậy?."
"Ừ thì, tôi muốn đi tắm. Nhưng vòi sen không hoạt động, lúc tôi bật van nước thì ốc bung ra, trở tay không kịp nên thành như thế này."
"Em có ngã không? Có đau chỗ nào không?" Hai mắt hắn ngó nghiêng dò xét kiểm tra.
"Không có, tôi chỉ bị ướt thôi. Nhưng còn nhà tắm hơi lộn xộn."
Hắn mở tủ gỗ lấy áo choàng tắm khoác lên người cậu, hạ giọng dặn dò.
"Em lau khô chân đi. Tôi dọn dẹp."
"A. Không cần đâu, để tôi dọn là được rồi."
Cố Dục Thiên đặt tay lên đầu cậu xoa nhẹ.
"Em giúp tôi gọi lễ tân cho người lên sửa chữa vòi nước được không?".
"Hmm, ok."
Má Từ Bạch Vũ nóng lên, nhịp tim đập mạnh từng tiếng, khẽ nghiêng đầu né tránh rồi vội vàng chạy đi gọi điện.
"C--chỉ có vậy mà ngại ngùng gì chứ!"
_______
"Thành thật xin lỗi, nhưng vòi nước này gặp trục trặc rắc rối hơn chúng tôi nghĩ."
Hai thợ sửa hì hục gần nửa tiếng mà tình trạng cũng không khả quan, họ phải cần thêm thời gian và dụng cụ hỗ trợ. Nhân viên khách sạn bất đắc dĩ nói rõ sự tình cho Cố Dục Thiên, còn cậu thì đang ở ngoài sofa nhận điện thoại từ em trai.
"Thật sự không thể xong trong hôm nay?"
"Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì sự cố này."
"Vậy chuyển cho em ấy lên phòng đơn khác được không?"
Mặt mũi nhân viên càng tái hơn.
"Rất rất xin lỗi quý khách nhưng hiện tại các phòng ở khách sạn đều đã full. Chúng tôi sẽ đền bù và hoàn trả lại tiền, đồng thời hỗ trợ chuyển hai người đến khách sạn khác."
"Hmm, không được. Hiện tại thì chúng tôi không thể rời khỏi đây... À, vậy bên khách sạn có thể chuẩn bị thêm, gối và chăn không?"
"Tất nhiên là được ạ?"
"Vậy em ấy sẽ ở cùng một phòng với tôi!"
Sắc mặt Cố Dục Thiên mừng như đón giao thừa, sự phấn khích kéo khoé miệng nở nụ cười khiến người ta sợ nổi da gà.
"Nếu quý khách muốn, chúng tôi có thể chuẩn bị thêm giường---"
"Khách sạn của các người chỉ còn gối và chăn thôi, ĐÚNG KHÔNG?" Hắn ném ra ánh mắt của hổ dữ sẵn sàng nhai đầu nhân viên nếu anh ta bảo không đúng.
"Dạ Dạ Dạ! Chúng tôi chỉ còn gối nệm ạ!" Nhân viên run rẩy răng đánh bò cạp. Đây là một tín hiệu của tam tai và điều cần làm tiếp theo là nên đi chùa.
"Có chuyện gì vậy?"
Từ Bạch Vũ nghe điện thoại xong thì vào xem thử tình hình. Có tên sói ranh ma ôm một bụng vui vẻ đến nói với cậu.
"Vũ à, nhân viên bảo rằng mấy ngày nữa mới có thể sửa được nên ---"
"Sao lại cần đến mấy ngày? Lạ thật."
Cậu nhăn mày khó hiểu, bước vào trong nhà tắm ngó thử tình trạng của vòi. Sau đấy thì thuận thế ngồi xuống, đưa tay ra trước mặt thợ sửa.
"Cho tôi mượn được không?"
"Ừm, đây."
"Anh giữ các khớp nối hộ tôi."
"Anh nâng đầu ống lên một chút."
Sau vài thao tác liên tục, hai thợ sửa răm rắp nghe theo lời cậu nói. Họ thậm chí một câu cũng không phản kháng, hơn nữa còn học được thêm kha khá mẹo vặt. Nhân viên khách sạn cùng Cố Dục Thiên đứng chết trân nhìn.
"Xin chia buồn cùng quý khách. Tôi không ngờ bạn của quý khách lại có tài lẻ này."
"Tôi cũng không ngờ."
Chẳng đến nửa tiếng thì chỗ ống nước bị hỏng gần như đã khôi phục lại hoàn toàn. Từ Bạch Vũ đưa tay lau mồ hôi trên trán, mỉm cười gật gù.
"Thử nước được rồi~"
Hoạt động vô cùng mượt, xả ra chút nước đục thì nước sạch ào ào chảy đến. Cậu thoả mãn khi làm xong việc, lâu rồi không làm nên có hơi ngại tay. Nhưng vừa quay đầu lại nhìn thì phản ứng của mọi người mới doạ bạn nhỏ hú hồn.
Người thợ trẻ tuổi mắt lấp lánh phát sáng.
"Chỗ anh có thiếu học trò không? Có thể nhận tôi không?"
"Tôi không---"
Từ Bạch Vũ đánh mắt sang thợ sửa còn lại trông có thâm niên hơn, nhưng ông ta lại đưa ra đề nghị với cậu.
"Cậu trai trẻ, cậu có muốn về làm cho bên chúng tôi không? Lương xx."
"Xin phép từ chối ạ." _ "Hai thầy trò mau ghi bill rồi dắt nhau về đi mà..."
"Gấp ba được không?!" Lão ta kiên định.
"Còn cả deal lương nữa?" Bạn nhỏ bất lực với sự nhiệt thành đầy thiện ý kia. Đành nhìn Cố Dục Thiên phát ra tín hiệu.
"A Thiên..."
Giọng nỉ non cất lên, Từ Bạch Vũ dùng âm hưởng cầu cứu để gọi hắn.
Nhưng trong đầu hắn lại như này:
"Wuh wa, A Thiên, a--anh đừng để tôi một mình."
Áo sơ mi trên người cậu còn ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể khiến hai điểm hồng ẩn ẩn hiện hiện qua lớp vải. Cố Dục Thiên tự động bừng bừng khí thế, cầm lấy khăn tắm đặt trên bồn tiến đến choàng vào người cậu. Rồi chắn trước mặt giấu cả người bạn nhỏ sau lưng.
"Ở đây các người đã không còn việc nữa."
Thiếu chút nữa mắng cả câu: cút đi.
Tự nhiên cáu bẩn.
May mà có nhân viên khách sạn can kịp thời, giải quyết ổn thoả. Anh ta bảo rằng nếu thấy ổn hãy gọi lễ tân sẽ cho người lên dọn dẹp. Sau đó thì kéo thợ sửa rời đi ngay. Cố Dục Thiên vừa hùng hùng hổ hổ, đối diện với Từ Bạch Vũ lại ôn hoà như chim hồng hạc.
"Em còn có tài lẻ sửa ống nước đấy?"
Cậu hơi chu môi, nhớ lại khoảng thời gian ngày trước kể.
"Aha, tôi từng làm qua nên cũng coi như có kinh nghiệm."
Cậu ngượng cười, trước đây còn là freeter thậm chí đã chui xuống cả đường ống thành phố để sửa, hơn nữa từ phụ hồ cho đến bốc vác tất cả đều đã từng làm qua.
"Trước đây từng làm? Không phải em vẫn luôn làm việc ở chi nhánh CL?"
Vạ miệng, nhỡ mồm. Từ Bạch Vũ tự trách chính mình không uốn lưỡi bảy lần.
"Hmm... Nói ra hơi xấu hổ. Nhưng tính khí tôi lúc 18 tuổi rất tệ, cãi nhau một trận với cha rồi tự bỏ nhà đi. Còn không đem cả giấy tờ tùy thân, nên để có ăn thì ai bảo gì tôi làm nấy."
Xuất xắc, bịa được là nhờ xem bộ phim gia đình chiếu lúc 19h00 hàng tuần từ thứ 2 đến thứ 6 đấy.
Cố Dục Thiên xoa cằm, bâng quơ nói.
"Mà mức lương ông chú kia đề nghị với em cũng không tệ. Dù không cao bằng lương của em hiện tại, nhưng tập đoàn đang trong thời gian khó khăn. Em không nghĩ đến chuyện nhảy việc sao?"
"Tôi không, tôi là của anh mà."
Cậu vừa nói xong, cả hai lập tức đứng hình. Mất nửa phút bạn nhỏ mới nhận ra1, cả mặt đỏ ửng như phát sốt, tay chân lúng túng giải thích.
"Ý--ý tôi là, tôi là nhân viên của CL nên, nên-- Á!"
Cuống đến cắn phải vào lưỡi. Cố Dục Thiên muốn đỡ, thì bị cậu đẩy ra ngoài. Từ Bạch Vũ nhịn đau ú ớ bảo rằng mình muốn thay đồ, hắn xuống đại sảnh trước 5 phút nữa sẽ theo sau.
Cửa vừa đóng, cậu chạy vội vào nhà tắm xả nước tạt lên mặt. Nhưng phải làm sao đây? Rửa bao nhiêu lần nước, hai bầu má vẫn vừa ửng đỏ vừa nóng hổi. Bạn nhỏ vơ lấy khăn chà chà lên mặt, lén lút nhìn bản thân trong gương, nhỏ giọng.
"Xấu xí quá đi mất."
_______
"Cmn... Hỡi ôi..."
Triệu Phong tay phải cầm ly cafe tay trái cầm tách trà nhưng không dám ngồi vào ghế để uống. Vì ở đó đang có một tên kỳ quái. Cố Dục Thiên ngẩn người nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ nghĩ ngợi, nghĩ cái gì đó xong lại vừa cười vừa lẩm bẩm.
"Hệ hệ hệ."
Cứ như vậy lặp lại suối 10 phút liền.
"Thấy gớm quá!" Triệu Phong cạn vốn để phán xét nhưng da gà trên người đang kỳ thị tên trước mặt.
Đến khi Cố Dục Thiên nhận ra có người đang nhìn mình, hắn lạnh nhạt nhìn thằng bạn. Triệu Phong cũng nhìn hắn bằng nửa con mắt dưới.
"Mày đang chửi tao bằng ánh mắt đúng không?" Cố Dục Thiên.
"Hiểu nhau đấy." Người không phủ nhận, còn tặng lại hắn lời khen.
Triệu Phong đặt tách trà nóng lên bàn đẩy về phía hắn. Hắn nhận lấy mà bất ngờ.
"Ồ, còn chuẩn bị trà cho tao?"
Tự nhiên thằng bạn chu đáo cũng làm lòng cảm thấy lo sợ. Triệu Phong chề môi khinh khinh, ngồi phịch xuống ghế lười biếng nói.
"Là thư ký nhỏ của mày chuẩn bị. Bạch Vũ đã dặn bên lễ tân từ hôm qua rồi."
Nghe đến thế thì tai hắn vểnh lên, mặt hếch lên bầu trời, cầm tách trà nhâm nhi từng chút một tỏ vẻ kiêu căng. Triệu Phong nhìn cũng nhìn không nổi, hễ nhắc đến cậu là Cố Dục Thiên lại nổi tính trẻ con hơn thua.
"Cậu ấy chỉ đang làm việc của mình thôi. Mọi người trong team cũng đều được chuẩn bị cafe nên mày đừng có tớn lên như thế, cái thằng này..."
Hắn mặc kệ, chỉ hiểu gì những gì muốn nghe. Triệu Phong nói thì nói vậy nhưng đã biết trước rằng Từ Bạch Vũ thật sự để tâm đến Cố Dục Thiên. Trà mà hắn hay uống khách sạn không có sẵn, đặt ship hoả tốc cũng phải 2 ngày mới giao đến. Thành ra tự mình leo lên tàu điện đi hết 4 tiếng để tìm trà. Bạn nhỏ cầm túi trà trở về rồi Triệu Phong mới biết, nên tạm thời không nên kể chuyện này cho hắn nghe.
Nếu không tên tổng giám đốc này sẽ sốt ruột lên nằng nặc đòi đưa Từ Bạch Vũ rời khỏi thành phố H.
Triệu Phong trầm mặc, biết rằng cậu đang mang thai tham gia vào vụ này không phải chuyện tốt, bản thân chỉ đành tự hứa khi tất cả kết thúc sẽ dến dập đầu xin lỗi Cố Dục Thiên.
"Tao sẽ dùng mạng để bảo vệ cậu ấy. Nhưng vì CL... tao cần lợi ích từ cậu ấy..."