Phản Diện? Bụng Sao Lại To Rồi

Chương 42




"Hưm, ách, người ê ẩm quá...?"

Từ Bạch Vũ mắt nhắm mắt mở thức dậy dù vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Mơ hồ cảm nhận không gian xung quanh hơi chật hẹp, với cả đang giữa thu sao cậu thấy ấm thế? Còn có chút nóng, bất quá lại khá thích cảm giác này.

Ngẩn đầu lên lập tức phát hiện gương mặt say giấc của Cố Dục Thiên. Cậu hốt hoảng nhéo má, giựt tóc mai để chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác.

"Cái mẹ gì thế?! Sao mình, Cố Dục Thiên?!"

Tình trạng hiện giờ là đầu đang gối trên tay người ta, tay còn lại hắn choàng ngang người ôm lấy cậu. Cậu vội vàng đưa tay về phía trước muốn đẩy ra liền chạm phải cơ ngực trần rắn chắc. Xúc cảm từ lòng bàn tay chạy thẳng lên thần kinh trung ương, đại não gửi tín hiệu đến đập cửa gọi toàn bộ tế bào hoạt động.

Là cơ, cơ hàng xịn. Thề, không hẳn là do cậu mê trai đâu, tại vì nó đẹp như tỷ lệ vàng ở trên tạp chí vậy.

"Mình mà tập thì liệu..."

Từ Bạch Vũ trố mắt nhìn bất giác lại đặt tay lên ngực mình. Tâm trạng tức thì xuống dốc, thở dài chán nản, bé tí, phẳng lì chả có điểm nào quyến rũ.

"Nhưng... đầu ngực mình lại sưng đỏ lên hết vậy?! Mấy vết cắn này là sao?! Còn cái áo tui đang mặc là của ông cố nội nào!!"

Não bắt trói cậu cưỡng ép xem lại toàn bộ ký ức tối hôm qua. Nhưng đầu máy hư không xem được.

"Chúa ơi, hôm qua con đã làm ra chuyện ngu nào thế?..."

Cậu chỉnh thế nằm thẳng để thuận lợi trườn xuống và thoát khỏi vòng tay Cố Dục Thiên. Vừa trượt được đoạn nhỏ đã bị hắn kéo lên ôm chặt vào lòng, giọng nói gắt ngủ khó chịu.

"Ngủ đi."

Từ Bạch Vũ hoang mang, nhưng trọng điểm đặt ở đây là cậu đang úp mặt vào ngực hắn đây này! Mặt mũi ngượng chín, rắn chắc quá khiến cậu không thở được. Tay vỗ bộp bộp lên vai hắn thấp thỏm lên tiếng.

"A Thiên, anh thả tôi ra!"

Tác dụng ngược, vòng tay lại càng siết chặt, Cố Dục Thiên đặt cằm lên đỉnh đầu cậu gật gù.

"Vũ, tôi mệt."

"Hôm qua mình đã gây ra rất nhiều rắc rối? Từ Bạch Vũ mày hẳn sẽ không nôn bãi nào lên người Cố Dục Thiên và bắt hắn dọn dẹp cả đêm chứ?!"

Nhưng thật lạ, đột nhiên bây giờ lại không cảm thấy lo lắng như những ngày trước nữa, bụng dạ đặc biệt an tâm.

*Soạt*

!!!

Tay, tay hắn đang luồn vào áo cậu?? Từ Bạch Vũ phản xạ dịch người giữ lấy cổ tay to.

"Cố Dục Thiên! Anh--- Á!"

Động tác nhanh nhẹn dứt khoát bóp mông cậu một cái, không phải một mà mấy cái liền. Cậu đập vào người hắn đánh thức tên đang chiếm tiện nghi. Gọi mãi không chịu tỉnh còn luồn lên trên bóp ngực cậu!

"Tỉnh ngay!!!" Từ Bạch Vũ hậm hực oai oái cắn lên vai hắn.

Cố Dục Thiên giật mình buông tay còn bị cậu quấn chăn lên người rồi đạp thẳng xuống giường. Hắn ngơ ngác chưa tỉnh, uể oải xoa mông nhìn cậu xù lông trên giường.

"Vũ, tôi đau đó."

"Đau cái đầu khỉ nhà anh! Sao tôi lại ở đây! Anh, tôi... hôm qua---"

"Như em nghĩ, hôm qua em thật hung dữ." Hắn đưa hai tay che mặt nén cười, cất giọng đáng thương kể lể.

"Hic, em hôm qua đã làm rất nhiều thứ, khiến tôi có chút không tin nổi."

"T--tôi gây chuyện lớn lắm sao?"

"Không quá lớn nhưng rất vất vả mới có thể thu dọn."

(Tất nhiên là bịa láo)

Nhưng Từ Bạch Vũ thì tin sái cổ vì cậu chẳng thể nhớ ra hôm qua đã gây ra chuyện gì. Từ đoạn ngồi lên xe và cho tới sáng hôm nay thì cậu hoàn toàn không có một chút ký ức nào cả.

"Nhưng ngực của tôi, nó---"

"Là em bảo tôi giúp em, em luôn miệng bảo ngứa nên tôi mới."

Nghe hắn kể xong, nếu có một điều ước cậu ước rằng có thể cho mình quay trở về hôm qua và đấm bản thân rồi bỏ đi biệt xứ.

Bạn nhỏ xấu hổ úp mặt xuống gối rên rỉ.

"Ư... xin lỗi. Tôi không nhớ gì nhưng tôi xin lỗi."

"Vũ à, tôi không sao. Cũng không phải lần đầu em làm thế với tôi, hic, chỉ là tôi có hơi sợ một chút. Hic em cưỡng bức tôi, lột đồ, sàm sỡ tôi...hức." Hắn nắm lấy tay cậu áp lên má mình cọ cọ cầu an ủi.

Thật ra Từ Bạch Vũ biết IQ mình vẫn còn xài được nên đến khúc này liền biết Cố Dục Thiên đang điêu, khua môi múa mép với cậu. Xét cái bắp chân thôi thì bắp chân hắn to như cột đình còn cậu là cây đũa tre, làm như thể hôm qua cậu on top hay sao mà khóc như thật.

"Tôi biết rồi, anh đừng uốn éo nữa. (Trông giống hệt con đuông dừa)"

"Khoan đã! Hôm qua... đã làm rồi?"

Từ Bạch Vũ biến sắc rụt tay che chắn bụng, mặc dù bây giờ cậu không cảm thấy gì nhưng cậu có nghe nói tuyệt đối không thể xxx vào đầu thai kỳ, đặc biệt nguy hiểm. Trước khi để cậu rơi vào hoảng sợ Cố Dục Thiên nhấc bạn nhỏ lên, bồng ra khỏi giường và đi vào nhà tắm, vừa đi vừa vỗ lưng xoa dịu.

"Không có, nãy tôi đùa em. Hôm qua em lột áo tôi, cảm thán một hồi thì nằm vật ra ngủ luôn."

May quá, hết cả hồn.

"Nhưng anh đem tôi đi đâu! Thả tôi xuống!"

"Nhà tắm?"

"Nhưng---"

Hắn đặt cậu ngồi lên bồn rửa mặt lấy bàn chải và kem cho cậu.

"Ọc Ọc, an e ôi ói.. (anh nghe tôi nói)."

"Súc miệng."

"Anh đang muốn làm gì?!"

"Vệ sinh cá nhân?"

"Tôi biết, tôi hiểu! Nhưng cá nhân là chỉ một mình tôi làm thôi!"

Cố Dục Thiên không trả lời, lấy trên kệ một chai nước kỳ lạ.

"Đó là cái gì?" Cậu hiếu kỳ.

"Là nước rửa mắt. Em ấp cốc nhỏ này vào mắt rồi ngửa đầu và nhìn lên."

Thế chẳng phải nước sẽ chui tọt vào mắt cậu hả?

Ném cho cậu một cái khăn là đủ rồi.

"Không. Không. Không. Tôi không cần, tôi muốn về."

Rất cảm kích ý tốt nhưng sự thật thì Từ Bạch Vũ luôn khá sợ những thứ như thế này kể cả thuốc nhỏ mắt. Chính vì vậy mà ở thế giới cũ mắt cậu cận rất nặng không khỏe chút nào.

Nói cự tuyệt xong cậu muốn trèo xuống hắn liền đến đứng trước mặt dùng cơ thể to lớn chặn lại. Cố Dục Thiên biết gần đây vì tâm trạng không tốt khi mang thai nên bạn nhỏ của hắn rất hay khóc, có khi ở một mình cũng sẽ chui vào chăn khóc. Nên hôm nay dù trời có sập xuống cũng phải tập cho cậu dùng nước rửa mắt.

"Vũ, em đang ở nhà tôi, mặc áo của tôi, vì vậy tôi khuyên em nên nghe lời chút."

"Tôi---"

Ban đầu chỉ muốn dọa cậu một chút nhưng áo sơ mi quá rộng hắn từ trên nhìn xuống thấy rõ hoàn toàn hai đầu ngực đỏ ửng sưng nhẹ. Cổ họng Cố Dục Thiên khẽ nuốt nước bọt, buổi sáng ngủ dậy sinh khí đàn ông thật sự rất mạnh.

Từ Bạch Vũ liếc nhẹ đã thấy hắn vô cùng xung mãnh liền đỏ mặt, vung chân muốn đá.

"Anh!!"

*Bộp*

Cổ chân bị Cố Dục Thiên một lần tóm ngọn, hắn để chân cậu lên vai mình đùi non hiện rõ rành rành ngay trước mắt. Hơn nữa Từ Bạch Vũ hiện tại ngoài áo sơ mi thì chỉ mặc đúng một cái quần con ngắn. Mặt hắn tối đi, giọng run run trầm xuống.

"Tôi đang nhịn đấy, em đừng có động loạn."

Sức uy hiếp khiến bạn nhỏ cụp tai, tự giác phong ấn chính mình. Hắn lần nữa đưa cốc nước rửa mắt đặt vào tay cậu. Từ Bạch Vũ mếu mặt, biểu hiện không tình nguyện.

"Cái này tôi thật sự không muốn."

"Em đã hứa mỗi ngày sẽ thực hiện một nguyện vọng của tôi. Bây giờ thì cầm lấy."

Chuyện cách đây mấy chục chương mà hắn vẫn còn nhớ à? Thù dai thế?

"Đ--được rồi."

Sau đấy thì Cố Dục Thiên lập tức bỏ ra ngoài chạy xuống nhà vệ sinh ở tầng dưới.

________

*Cạch*

"A Thiên?"

"Không có ở đây?"

Từ Bạch Vũ nhìn xung quanh không thấy người, cậu nhanh chóng tìm quần áo rồi chuồn khỏi đây trước khi hắn quay lại.

"Nhưng quần áo mình đâu rồi?"

Tìm khắp nơi, kể cả gầm giường một mảnh vải cũng không tìm ra. Dù là đồ chợ nhưng chỉ có bộ đồ đó mới che chắn hoàn toàn bụng của cậu.

"Em tìm bộ đồ cũ sao?"

Cố Dục Thiên thình lình xuất hiện khiến bạn nhỏ giật bắn người, mím môi gật đầu.

"Đồ của em đã đưa cho nhân viên giặt ủi. Trưa nay họ mới đem đến."

"V--vậy anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi gọi người."

"Cái cậu Từ Vũ Niên?"

"Ừm." _ "Con cưng của tôi. Cái cậu là cậu nào hả?!"

"Không cần phiền phức, lát tôi đưa em đi mua đồ mới."

Nếu Từ Vũ Niên thấy Từ Bạch Vũ đang trong bộ dạng thế này, thì một tên cuồng anh trai như cậu ta sẽ đấm vào mồm hắn. Mà hắn thì theo phản xạ trong quân đội chắc chắn cũng đấm lại rồi xảy ra ẩu đả. Còn cậu thì cạch mặt hắn luôn.

"Ăn sáng thôi?" Cố Dục Thiên nắm lấy cổ tay cậu kéo đi.

"Cảm ơn. Nhưng tôi nghĩ tôi nên về nhà ngay bây giờ!"

Cố Dục Thiên đưa tay bóp má cậu, mỉm cười.

"Tôi chưa hỏi em về vấn đề em xuất hiện ở RF. Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

"Chuyện đó tôi---"

"Tất nhiên là sau khi ăn sáng."

"Không phủ nhận mấy món này ngon quá đi mất..."

Không ngờ đến rằng Cố Dục Thiên trước mặt và Cố Dục Thiên dưới ngòi bút cậu lại còn có tài nấu nướng. Không phải là giả mạo đấy chứ?

"Anh có học nấu ăn sao?"

"Tôi ở trong ngành thực phẩm, không biết mới là chuyện lạ đấy~"

"Ừ nhờ..."

Từ Bạch Vũ múc vài muỗng cơm nhỏ, ngon đến mức cơ mặt dãn ra hài lòng. Thói quen khi ăn ngon lại tự mình vui vẻ lắc lư không phòng bị xung quanh. Đột ngột một cốc sữa ấm đặt vào lòng bàn tay đồng thời hắn dùng khăn lau đi vết nước sốt trên miệng cậu.

!!!

"C--cảm ơn!" Cậu hoảng hốt vội vàng đưa tay áo tự chùi lấy chùi để, rồi cầm cốc sữa tu một hơi lấy bình tĩnh.

Cố Dục Thiên đem thêm món đến, nhấc cánh tay cậu lên lắc lắc.

"Em ốm xuống rồi, tôi ăn uống không đàng hoàng không ngờ em cũng như vậy."

Lúc này Từ Bạch Vũ mới nhìn xuống bàn, ba đĩa đồ ăn sạch sẽ, bát cơm là bát thứ hai. Mắt hắn có làm sao không thế?! Đương nhiên là mắt hắn không sao, Cố Dục Thiên biết rõ lượng đồ ăn mà cậu nạp vào đều dành đi nuôi dưỡng bé con, thành ra người không nặng được bao nhiêu cân.

Sau bữa sáng, cậu rửa chén, hắn lau bàn. Im lặng một lúc hắn mới từ tốn lên tiếng.

"Vũ, bây giờ em có thể nói lý do tại sao em đến BF."

"Và tôi hy vọng, nó không phải câu tôi không muốn nghe."

Kết thúc chương 39.