Phản Diện? Bụng Sao Lại To Rồi

Chương 36




"Cậu là ai?! Làm loạn trước phòng bệnh của ta. Có tin tôi gọi bảo vệ đến không?!!"

Ông Lý nghiêm mặt nhưng lại không giấu nỗi lo lắng, ông không biết người trước mặt là ai, những kẻ đến giám sát ông chưa từng có mặt cậu ta. Varel thản nhiên tách ra đưa hai tay lên đầu hàng.

"A, xin lỗi, tôi thật thô lỗ."

Gương mặt xinh đẹp xảy ra biến hóa vô cùng nhanh, tức khắc đã tóm lấy cổ áo ông Lý kéo người lên.

"Đừng có đe dọa tôi lão già!"

"Này, anh---/ Thanh niên trai tráng ban ngày ban mặt uy hiếp một người bệnh già! Không biết liêm sỉ!!" Từ Bạch Vũ muốn lên tiếng liền bị ông Lý cắt ngang.

*Rầm* Varel một tay đẩy mạnh khiến ông ngã vào xe lăn may mắn cậu phản ứng kịp thời đỡ được mới không bị mất thăng bằng ngã ra đất. Cả cậu và ông Lý đều chấn động nhìn người trông như ngọn cỏ đầu gió lại có thể lực không thua vận động viên cử tạ.

Không ổn, cực kỳ không ổn.

Một người già và một người mang thai tuyệt đối không phải đối thủ của tên này. Cậu lén bấm điện thoại nhắn tin gọi xuống quầy tiếp tân, hy vọng có thể gọi được bảo an lên. Varel trở về dáng vẻ yếu ớt mềm mỏng đặt tay lên vai ông Lý phủi phủi.

"Ông vừa rồi gào rất to đấy, sức khỏe phục hồi rất tốt nhỉ?"

"Cậu, cậu muốn gì?"

"Ây dô đúng rồi. Ngay từ đầu như vậy có phải dễ nói chuyện hơn không?"

Cậu ta đem ra một sấp hồ sơ mỏng đặt lên tay ông Lý. Ông mở ra, là ba tờ giấy ký nợ.

"Đây đây là... không thể nào?!!"

"Con trai ông đã vay tiền từ chúng tôi và thằng khốn đó đã trốn nợ một năm. Lãi lẫn gốc đều đã ghi rõ bên trong, chúng tôi còn phải ăn cơm nên mong ông sớm hoàn trả."

Từ Bạch Vũ lén nhìn tờ giấy, lập tức bị hoa mắt bởi số tiền cần phải trả.

"Lãi 150%? Cậu ta là bên cho vay nặng lãi?!!"

Ông Lý sắc mặt trắng bệch, bàn tay nhăn nheo run rẩy cầm chặt tờ giấy. Chữ ký, dấu vân tay nét chữ đều là của con trai ông. Số tiền khổng lồ này cả đời chưa từng nhìn thấy qua, càng không dám mơ đến.



"Ta... ta hiện tại không có nhiều tiền..."

"Hử? Ai quan tâm? Đem thằng chó nhà ông cút tới đây trả, không có tiền thì moi nội tạng ra. Tôi giúp liên lạc với chợ đen, không tính phí giới thiệu."

"Anh ta có thể bình thản mang gương mặt đó để nói ra mấy câu rợn người..."Từ Bạch Vũ rùng mình nhìn nam nhân xinh đẹp.

Cậu muốn đem ông Lý chạy ra khỏi đây nhưng lại không rõ còn tên đồng bọn nào khác, thoát ra rồi chắc chắn rất nhanh sẽ bị tóm lại. Hoàn toàn không có cách đối phó.

Ở thế giới cũ, nghèo thì nghèo thật nhưng cậu không có mượn nợ, có gì ăn nấy, không có thì sẽ không ăn. Hỏng bét, đầu não cố gắng nghĩ cách nhưng trắng xóa.

Ông Lý gấp gáp nắm lấy cánh tay Varel thấp thỏm cầu xin.

"Cầu xin các cậu tha cho con trai tôi... tôi sai, là tôi không dạy bảo được nó... Thật không biết đến khi nào mới có thể có đủ số tiền này...cầu xin cậu..."

Varel gạt tay ông chân mày chau lại cực kỳ khó chịu.

"Tiền. Chỉ cần tiền."

Cậu ta ngẩn đầu, mỉm cười nhớ ra.

"Không phải gần đây ông đã tố cáo CL à? Moi chắc cũng được kha khá tiền bồi thường phải không?"

Ông Lý chần chừ, phía bên đám người ở thành phố H kia không cho ông nhận tiền bồi thường mục đích là để đâm đơn kiện. Sau khi đánh sập được CL bọn họ mới đưa tiền và chữa trị cho con trai ông. Khốn nạn, đằng sau ông là lũ quét đằng trước ông thì chính là vực thẳm. Bây giờ kể ra toàn bộ sự thật thì có thể trì hoãn thời gian trả nợ.

"Sao? Câm rồi?"

"Tôi..., không, trong người tôi vẫn còn bệnh xin các cậu hãy cho thêm chút thời gian, tôi sau khi kiện thắng nhất định sẽ được bồi thường nhiều tiền hơn."

Ông chỉ nói đoạn sau của sự thật, tính mạng hiện tại của con trai vẫn còn ở trong tay đám người kia.

"Shh, mẹ kiếp! Giỡn mặt hả lão già!!"

Varel nổi cáu rất nhanh đã muốn động thủ với ông Lý.

"Dừng lại! Ở đây là bệnh viện, không được lớn tiếng!" Từ Bạch Vũ cảm thấy cậu điên rồi, tay không chặn giặc.

"Hộ tá? Nãy giờ thì im lặng sao bây giờ lại bắt đầu ra uy rồi thế?"

Cậu hạ thấp tông giọng, dù chỉ mới gặp qua hai lần nhưng cẩn thận vẫn cần thiết.

"Anh không được ở đây làm càng! Nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Còn nữa anh đang làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác, yêu cầu anh rời khỏi đây..."

Từ Bạch Vũ giấu một tay ra sau lưng lén bấm điện thoại gọi cầu cứu. Varel hoàn toàn không để tâm đến lời cậu nói, chậm rãi bước gần đến. Cậu muốn kéo xe lăn lùi lại thì cậu ta nhanh gọn một tay nắm chặt chiếc điện thoại sau lưng, một tay kéo khẩu trang cậu xuống.

"Quả nhiên, bạn nhỏ đáng yêu~"

Varel nhìn vào màn hình điện thoại cười khẩy.

"Bạn nhỏ gọi cho người bạn cũ của tôi à?"

Trùng hợp Cố Dục Thiên cũng bắt máy: "Vũ? Có chuyện gì sao?"



"Ư..." Varel bóp chặt miệng cậu, lập tức ném điện thoại vào tường làm nó vỡ làm hai mảnh.

"Xin lỗi bạn nhỏ, tôi không muốn tiếp chuyện với hắn."

Ông Lý nhìn thấy cậu gặp nguy lập tức can ngăn.

"Cậu mau buông tay! Không được làm hại cậu ấy!!"

"Câm miệng lão già! Đừng có xen vào!"

Từ Bạch Vũ bị giữ chặt cằm đầu không thể động đậy, cậu bám vào tay đang bóp miệng mình thuận thế dơ chân đạp mạnh vào bên hông của cậu ta. Varel mất thăng bằng loạng choạng lùi về sau, khó khăn trụ vừng.

"Ha...thân thủ rất nhanh nhẹn. Thỏ con biết cắn người."

Cậu chắn trước mặt ông Lý tối mặt nhìn cậu ta. Varel ôm một bên hông, cậu ta biết bạn nhỏ không thích đùa nữa.

"Bên đó đang xảy ra chuyện gì?!!" Bảo an từ phía xa vội vàng chạy đến.

"Mẹ, phiền phức lại đến." Varel một tiếng chửi thề rồi nháy mắt với cậu.

"Mảnh giấy lúc trước tôi để lại, bạn nhỏ đã đọc chưa? Buổi hẹn hò giữa chúng ta đừng quên nhé~ muah" [Chương 28]

Bảo an đuổi theo Varel nhưng đến sảnh lớn cậu ta đã biến mất giữa dòng người. Sau khi người rời đi Từ Bạch Vũ mới mất sức ngồi xuống sàn nhà, ông Lý đến đỡ cậu đứng dậy.

"Ta không ngờ đồ lì lợm nhà cậu còn có võ."

"Không có ạ."

Cậu xua tay, hồn cậu tí nữa thì bỏ đi siêu thoát, tiếng tim còn đang đập rất mạnh bên tai. Bản thân chỉ biết võ phòng thân, thân thể này vì không tập thể thao và trở nên vô cùng yếu ớt. Nếu lúc đó Varel thực sự động thủ, cậu nhất định sẽ ngủm luôn ở đây.

"Ôi trời ơi, điện thoại của tôi..."

Bạn nhỏ lò mò đến nhặt lại điện thoại, mím môi nhịn khóc.

"Vừa mới đổi luôn ớ, hic... đâu cần ra tay mạnh vậy, bấm tắt là được rồi mà..."

"Cậu Từ, điện thoại của cậu..."

"A, không sao, đem sửa là được rồi ạ. Tôi đưa ngài về nghỉ ngơi, tôi cũng còn có việc phải đi."

"Ừm, xin lỗi đã gây quá nhiều phiền phức cho cậu và CL. Không biết làm thế nào mới có thể trả đủ."

"Những chuyện ơn nghĩa chúng ta có thể nói sau, hiện tại trong mọi khả năng chúng tôi mong có thể kéo dài thời gian cho CL."

________

. Tiệm sửa điện thoại.

"Cậu mới đi đánh nhau về à? Nát thành thế này..." Thở sửa thở dài nhìn đống sắt biến dạng trên bàn.

"Một chút tai nạn nhỏ..."

Từ Bạch Vũ gãi đầu, thực ra là sắp đổ cả máu. Cậu vẫn giữ một niềm tin vô vọng rằng chiếc điện thoại đáng thương có thể sửa được.



"Thay mới, hoàn toàn không sửa được."

Hy vọng không thể trở thành phép màu.

"Sim có bị ảnh hưởng nhưng tôi có thể sửa được, không mất tiền. Nếu cậu cần một cái điện thoại vừa giá, ở đây tôi cũng có vài mẫu."

"Vâng." Cậu thở nhẹ, cứu được cái gì hay cái đấy. May mắn tài liệu công ty cậu đều đã lưu vào USB và đám mây.

Người thở sửa gỡ ốp lấy sim, bên trong rơi ra một mảnh giấy gấp gọn.

"Mảnh giấy này cậu có cần không?"

"A, có."

"Mai cậu đến lấy điện thoại là được."

"Tôi gửi tiền trước---"

Thở sửa phóng khoáng rít một điếu thuốc vẫy tay.

"Mai tới lấy rồi đưa."

"C--cảm ơn. Tôi về trước."

"Ừ."

Mảnh giấy nhỏ trên tay Từ Bạch Vũ là thứ Varel đã nhét vào túi áo cậu trước kia. Nét chữ vội trên tờ giấy ngả màu.

"Tôi có thứ mà CL cần, đằng sau thành phố H thế lực không phải thương nhân. Hoặc lợi dụng tôi hoặc để tôi cho kẻ thù các cậu lợi dụng.

12A/ Đường Y/ Quận K/ Quán bar RF _ 20h30 ngày 25/10."

"25/10... là hôm nay."

Kết thúc chương 36.