Buổi tập về sau diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng hiện tại trên sân khấu điều khác thường đang xảy ra, tốc độ chơi dương cầm của Từ Vũ Niên thật sự quá nhanh. So với mọi khi thì y giống như một cỗ máy bật mode x2 để chơi đàn. Khiến dàn nhạc công đều phải đẩy nhanh tốc độ đuổi theo y, càng chơi càng phấn khích, càng chơi càng điên cuồng.
Đăng lão sư bị thái độ này làm cho hai mắt mở to. Từng khúc nhạc cổ điển làm người nghe thấy kinh diễm, cảm giác như đang bị bóp chặt cổ họng nhưng lại không có cách nào từ bỏ. Lão sư nhận định không biết đã qua bao lâu, mới có lại cảm giác cuồng hoang đến nghẹt thở này. Khúc nhạc mang tên "Thiên Đường". Từ Vũ Niên cầm chiếc tù và, phát ra thanh âm từ bầu trời bóc ra tất thảy trần tục của con người.
Tiếng nhạc cuối cùng được hạ bằng đoạn trầm dài. Tĩnh. Y ngước mặt lên, đón tiếp chính là những hưởng ứng liên tục đến từ người nghe phía dưới. Các nhạc công thở dốc nhìn nhau rồi lại nhìn xuống phía dưới. Họ cùng nhau cười lớn, mệt nhưng vẫn muốn cười một trận. Lần đầu tiên họ "điên" đến vậy, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật sự đã dung hòa vào bản nhạc.
Đăng lão sư khóe miệng không giấu nổi nụ cười, ông trước giờ là một người thầy nghiêm khắc, cho đến hiện tại thì ông thật sự đã trở thành một phần của khán giả dưới sân khấu, dùng mọi các giác quan tận hưởng màn trình diễn.
Vô cùng mãn nhãn.
"Ha ha, các em làm rất tốt. Có thể nói là tốt nhất từ trước đến giờ. Ta hy vọng các em đều sẽ giữ được phong độ cho đến ngày công diễn. Ở đây đặc biệt tuyên dương Từ Vũ Niên, em phát huy vượt bậc, đã dẫn dắt rất tốt dàn nhạc."
"Phải phải, cậu tuyệt quá Vũ Niên!!"
"Cậu quả nhiên là thiên tài!!"
"Trời sinh ra dương cầm còn sinh ra cả cậu đó chính là tuyệt phối."
"Lúc nãy đột ngột cậu ấy tăng tốc, tôi suýt nữa bị khựng lại. Cậu ấy sớm nhận ra điều đó, còn tạo một khoảng trống để chờ tôi."
Khả năng của Từ Vũ Niên vượt qua giới hạn đánh giá. Chỉ với đàn dương cầm đã có thể đứng ở vị trí tương xứng với nhạc trưởng. Thật lòng mà nói đây không phải từ nỗ lực mà thành, đây chính là thiên phú trời ban.
Xung quanh đều đang tán dương y, Từ Vũ Niên nhìn mọi người rồi cúi cầu, khẽ nói cảm ơn. Ánh mắt không đúng, hoàn toàn không ẩn chứa điểm vui mừng. Đôi bàn tay nắm chặt vào nhau khẽ run rẩy, đột nhiên điện thoại trong túi quần đổ chuông. Y bật lên nhìn thấy là tin nhắn từ anh trai gửi đến.
Y cười thầm, một mình cầm điện thoại lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Một lúc sau Đăng lão sư vỗ tay một cái để tập trung chú ý rồi thông báo.
"Các em hôm nay như mọi khi sẽ ở lại tập luyện, phía học viện đã chuẩn bị thức ăn và phòng nghỉ cho các em. Có một vài thay đổi về chỗ nghỉ, nữ sinh vẫn ở dãy A, còn nam sinh sẽ chuyển lên dãy C. Để an tâm các em hãy gọi điện về báo cho người nhà."
Vốn dĩ chuyện này không phải chuyện mới mẻ, các học viên đều đã sớm quen. Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện bất ngờ.
"Thưa giáo sư... em không thể ở lại."
Giọng nói thu hút toàn bộ người trong hội trường, bao nhiêu ánh mắt đều đổ về phía người đang dơ tay lên nói.
"Vũ Niên? Vì sao em không thể ở lại?"
"Em có lý do riêng, nên em không thể ở lại. Em xin lỗi."
Nét mặt lão Đăng vô cùng bất ngờ, đứa nhỏ này lúc buổi biểu diễn nào cung tập luyện đến bạt mạng, dù không yêu cầu cũng sẽ ở lại. Bây giờ lại chủ động xin về chuyện này đối với mọi người trong học viện thì chính là một chuyện thần kỳ.
"Ỷ mình có chút tài cán liền tùy hứng muốn về là về?"
Tiếng nói cất lên từ phía một câu thanh niên khác. Người đứng bên cạnh cậu ta khẽ đẩy đẩy cánh tay.
"Nhật Minh, cậu đừng nói..."
"Đẩy cái gì mà đẩy! Bộ tôi nói không đúng à?!"
Ánh mắt liếc thẳng về phía Từ Vũ Niên, y không đáp lời cậu ta càng mắng càng hăng.
"Mọi người đều ở đây tập luyện ngày đêm, cậu ta vì cái gì mà đòi về sớm?! Ỷ vào một chút tài cán muốn làm gì thì làm. Còn chưa vào showbiz mà đã mắc bệnh ngôi sao? Nếu không ở lại được thì cút về đi!!"
Người này thật sự gan lớn rồi, ở trước mặt lão sư công khai chỉ trích Từ Vũ Niên. Triệu Nhật Minh từ lâu đã luôn ganh ghét y, cậu ta cũng là người chơi dương cầm, mọi người xung quanh đều ca tụng cậu ta. Nhưng sau khi Từ Vũ Niên xuất hiện, ánh hào quang đều đổ dồn về y. Buổi biểu diễn nào y cũng được đề cử, thậm chí là đoạn quảng cáo "Hồng Trà" ở trên diễn đàn trường số phiếu bình chọn cho Từ Vũ Niên tham gia đóng chính cũng nhiều gấp mấy lần Triệu Nhật Minh. Đối với cậu ta thì Từ Vũ Niên điểm cản đường.
Vì thế mà chỉ cần có cơ hội nhỏ, Triệu Nhật Minh sẽ nhanh chân nắm lấy mà công kích. Trước toàn thể sinh viên chỉ trích thái độ thiếu chuyên nghiệp, Từ Vũ Niên lờ là thái độ, cậu ta nhất định sẽ vượt qua y.
Từ Vũ Niên nhìn con người thẩy hòn lửa về phía mình, ánh mắt lạnh đi nhưng không biện minh. Y hoàn toàn không bận tâm đến người bên kia, quay đầu hướng giáo sư nói.
"Giáo sư Đăng, em có thể tập khuya nhưng em không thể ở lại."
"Từ Vũ Niên cậu ngó lơ tôi?!!!!"_ "Cmn, mày dám coi thường tao?"
"Giáo sư, mong thầy có thể để em về."
"Mày...!!" Triệu Nhật Minh thiếu tí nữa liền lao lên đánh Từ Vũ Niên, may mắn hai người bạn của câu ta chặn lại.
*RẦM!!*
Giáo sư đứng ở phía trước đen mặt, ông đập mạnh sách xuống bàn, dường như đang rất tức giận.
"Không đầy hai tuần nữa là đến công diễn, các cậu còn ở đây cãi nhau?!!! Triệu Nhật Minh em ra ngoài rửa mặt lấy bình tĩnh, Từ Vũ Niên em theo tôi đến phòng giáo viên. Những người còn lại giải lao 30 phút. Giải tán!"
Từ Vũ Niên cụp mắt, im lặng theo Đăng lão sư, để lại Triệu Nhật Minh ở phía sau một bụng căm phẫn.
"Chết tiệt! Tsk, Mày chờ đó, Từ Vũ Niên!"
. Phòng giáo vụ
"Từ Vũ Niên, em không muốn ở lại?"
"Vâng, em có thể về trễ nhưng em sẽ không ở lại." Y giữ vững lập trường ban đầu.
"Có thể cho thầy biết lý do không? Công diễn lần này vô cùng quan trọng, đây là bước chuyển mình của học viện."
"Em hiểu, mong thầy sẽ tin em."
Lão Đặng nhìn cậu học trò kiên định trước mắt. Quả thực năng lực của Từ Vũ Niên chính là thứ đáng tin tưởng nhất, thái độ vô cùng nghiêm túc khẳng định sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ của dàn nhạc. Y nhẹ giọng.
"Với lại sức khỏe anh trai em gần đây không tốt, em không yên tâm... Lão sư, em chỉ đi 8 tiếng."
"Ra vậy. Được, em có thể về."
Từ Vũ Niên nghiêm túc cúi đầu rồi quay lại phòng tập lấy balo trở về.
"Cảm ơn thầy, thưa giáo sư."
________
[1h30]
*Cạch*
Cửa nhà mở ra, bên trong nhà vẫn còn sáng đèn. Trên ghế sofa ở phòng khách một bóng người nằm cuộn tròn, trên mặt che lại bằng cuốn sách mỏng. Mọi thứ dường như quay lại lúc trước, như lần đầu tiên Từ Bạch Vũ chờ Từ Vũ Niên trở về nhà.
Y bước vào trong, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ghế chăm chăm nhìn người đang ngủ say. Hơi thở đều đều, ngủ rất sâu. Từ Vũ Niên cẩn thận lấy sách ra, nâng người lên đặt cằm cậu lên vai mình, một lần một nhấc bổng cả cơ thể Từ Bạch Vũ lên ôm trên tay.
"Chậc, anh ấy không có chút phòng bị nào."
Bị động như thế nào cậu cũng không có ý định thức dậy. Hoạt động cả một ngày, chạy ra chạy vào trong bệnh viện, tê hết cả chân. Trong bụng còn có một bé con nên bao nhiêu sức lực đều bị rút cạn.
Sau khi ôm cậu về phòng đặt xuống giường. Y khẽ vén mái tóc cậu lên kiểm tra lại vết thương cũ trên trán.
"Vết thương trông ổn hơn chút..."
"Ưmmm" Nhận thấy hơi ấm, Từ Bạch Vũ phát tác hành động loài mèo, tự động cọ mặt vào lòng bàn tay của y.
Hai mắt chậm chạp mở ra, ý thức cậu còn đang ở trong giấc mộng, nhưng vẫn nhỏe miệng cười, nói mớ.
"He, mừng về nhà..."
Dứt câu thì lăn ra ngủ tiếp. Từ Vũ Niên thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ má Từ Bạch Vũ. Ánh mắt y trùng xuống, tự áp trán mình lên trán cậu, giọng hơi nghẹn lại.
"Anh... sao lại ở đây..."
"Thật không công bằng..."
"Từ Bạch Vũ..."
"Tại sao lại là Từ Bạch Vũ..."
Nhìn người ngủ say, càng nhìn tim lại càng thắt lại.
"Tiramisu và hoa anh thảo muộn, ý nghĩa của chúng... đến khi nào em mới có thể nói cho anh biết đây?"
Kết thúc chương 33.