[19h00]. Tiệc tối ---
*Kéttt* Bánh xe dừng lại tại bãi đỗ.
Cố Dục Thiên tháo dây an toàn, quay sang nhìn Từ Bạch Vũ ngồi bên cạnh. Tay bạn nhỏ vẫn đang nắm lấy dây an toàn, hai vai co lại, môi mím chặt vào nhau, hắn vỗ nhẹ vai cậu.
"Vũ, cậu sao vậy?"
Từ Bạch Vũ giật mình, xoa xoa ngực, hít sâu thở một hơi lấy tinh thần.
"Hì...Không sao,tôi hơi căng thẳng. Vào thôi."
Hắn muốn nói thêm nhưng cậu đã nhanh chân xuống xe trước nên đành thuận theo.
- --- Đại sảnh.---
"Cố tổng, mừng cậu đã tới."
Người đàn ông chững tuổi trong bộ vest màu rượu vang sẫm chủ động đưa tay chào hỏi. Đây là Lâm Húc tổng giám đốc của tập đoàn dược phẩm D, cũng là người chủ trì chính. Trên thương trường nổi tiếng là người chính trực, con đường sự nghiệp vô cùng sạch sẽ, chưa từng vương bê bối nhỏ nào thật sự rất ít người làm được như vậy. Rất nhiều người trong giới kinh doanh đặc biệt nể phục.
"Haha, thầy, đừng gọi em là Cố tổng..." Hắn lịch sự bắt tay đáp lễ, đối với người đối diện không ngại gọi một tiếng thầy.
"Khà khà, thằng bé hống hách trước kia đã biết xã giao rồi."
Cố Dục Thiên đặc biệt tôn trọng người đàn ông này, ông ấy và cha hắn là bạn học cấp ba, có thể coi như là cha đỡ đầu. Khi lên 13 tuổi thì hắn bắt đầu đi vào thời kỳ đặc biệt ngỗ ngược ai cũng không nói được, nghịch phá thầy cô, trốn học cả ngày. Phụ mẫu hắn bất lực liền giao hắn cho Lâm Húc giáo huấn. Thật ra trong nhà họ Lâm vốn theo truyền thống quân đội duy chỉ có ông đi theo kinh doanh, nhưng từ nhỏ cũng đã được áp dụng chế độ quản lý nghiêm minh, nên nắm trong tay không ít kinh nghiệm đối phó với mấy đứa học sinh cấp hai phản nghịch như hắn. Ban đầu Cố Dục Thiên có thái độ chống đối, thậm chí còn đổi khóa cửa, trèo tường để trốn về, nhưng vừa về tới cửa nhà thì liền bị mama đại nhân đá một phát quay trở lại cổng doanh trại. Một tháng sau thì người anh em chí cốt Triệu Phong cũng bị ném tới đây học cùng.
Sống trong chế độ khuôn khổ 5 năm khiến cho con người hắn về sau thay đổi rất lớn, dù cho làm bất cứ điều gì cũng ngày càng trở nên thận trọng. Đồng thời chính Lâm Húc cũng là người đầu tiên phát hiện tiềm năng của hắn, định hướng và đào tạo theo con đường kinh doanh. Nói cách khác tổng giám đốc CL hiện tại là được quân đội dưỡng mà thành.
"Còn Triệu Phong hôm nay cũng đến chứ?"
Bộ đôi hổ báo Cố Dục Thiên, Triệu Phong thật sự làm Lâm Húc đau đầu trong cả thời gian dài, ấn tượng rất sâu sắc. Ông nhìn ra phía sau lưng hắn, cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường thằng nhóc này khi tới đây sẽ chủ động tìm ông chào hỏi đầu tiên, hôm nay lại chẳng thấy mặt đâu cả.
Đôi mắt đầy vết chân chim kinh ngạc khi thấy "Triệu Phong". Triệu Phong hôm nay lùn đi 10 phân sao?
Ông hơi khựng lại: "Cậu đây...?"
Từ Bạch Vũ biết Lâm Húc đang hỏi mình, liền đứng thẳng người, quản lý biểu cảm mỉm cười.
"Xin chào Lâm tổng, tôi là Từ Bạch Vũ thư ký mới của Cố Tổng. Rất hân hạnh được gặp ngài."
"Ra là thư ký mới. Chào cậu, lần đầu cậu đến đây phải không?..."
"Vâng..." Nhiều người thế mà Lâm Húc vẫn nhận ra được ai với ai.
"Khà khà, đừng căng thẳng. Tận hưởng buổi tiệc nhé."
Lâm Húc nói không sai, từ lúc bước vào đây Từ Bạch Vũ vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ. Ở đây toàn những người có địa vị xã hội cao. Mặc dù là cậu có soạn văn trước ở nhà nhưng nhỡ đâu cậu lại lỡ mồm nói gì đó không hay thì thành mang tội với cả CL. Lâm Húc thấy vài người bạn quen thuộc liền quay sang nói với hắn.
"Dục Thiên, cậu theo ta, ta muốn giới thiệu cậu với vài người."
"Thầy, em..."
Hắn hơi lo lắng nhìn về phía Từ Bạch Vũ, cậu chỉ cười ngượng xua tay bảo hắn đi đi. Đó hẳn là chuyện riêng nên cậu không thể tùy tiện xen vào. Dù không yên tâm nhưng vì Lâm Húc hối thúc, Cố Dục Thiên đành dặn cậu đến bàn thức ăn chờ, hắn sẽ sớm quay lại.
Người vừa đi khuất Từ Bạch Vũ khẽ thở dài, thế giới này với thế giới trước kia cậu sống quá khác biệt, những bữa tiệc xa hoa chỉ thấy qua truyền hình, hiện tại đứng ở đây cảm giác có chút khó thở. Cậu xoa xoa hai tay, định bụng tìm một góc khuất người chờ đến khi tiệc tàn rồi về, hạn chế tiếp chuyện với người khác.
Từ Bạch Vũ đến khu vực đồ dụng cụ, lấy một cái đĩa nhỏ rồi đến bàn đặt thức ăn ăn. Dù gần đây hơi kén ăn nhưng thức ăn ở đây khá phong phú nên rất nhanh đã chọn được món_ thịt bò sốt cam kèm khoai tây nghiền.
"Salad ở đâu nhỉ?... à đây."
Trong lúc cậu đang gắp salad thì một người đàn ông đến đứng bên cạnh, cũng đến lấy thức ăn. Ban đầu Từ Bạch Vũ cũng không quá để ý, nhưng khi thấy người kia gắp hải sản, sau đó lại lấy thêm nho để tráng miệng thì liền bị dọa sợ, cậu lén nhìn vào đĩa còn lại mà người kia đem theo, lạy mẹ, thịt gà và rau kinh giới kìa...
"Cha này muốn tự sát hả?!"_ Chơi lớn quá vậy...
Cái món người này gắp đều là thực phẩm đặc biệt kỵ nhau, khi ăn chung sẽ gây ra ngộ độc, ảnh hưởng đến sức khỏe. Trên bàn bày rất nhiều món nhưng các loại thực phẩm không nên dùng cùng nhau bên phục vụ rõ ràng đã để bảng kế bên nhắc nhở, chắc cú là không thèm đọc rồi. Anh ta đem đĩa thức ăn vừa lấy về bàn, sau đó lật đật quay lại rót cốc sữa rồi lấy một thanh socola bẻ nhỏ ra định thả vào. Miếng socola rơi xuống nhưng lại rơi ra ngoài do Từ Bạch Vũ đã nhanh tay che miệng ly. Hành động này khiến người kia giật mình nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
"Tiên sinh, xin... xin lỗi đã làm gián đoạn. Nhưng hai thứ này không thể ăn cùng nhau..."
"Tại sao?"
"Nó sẽ gây ra ngộ độc."
Nghe cậu nói người kia mới hoảng hồn:
"Thật à? Tôi không biết cái này."
"Vâng... lúc nãy tôi có để ý, những món ngài vừa đem đi cũng không thể ăn cùng..."
Người kia trợn tròn mắt, tí nữa thì tự hạ độc chính mình rồi. Xoa đầu cười trừ.
"Hahaha... Tôi thực không biết. Tôi tưởng chỉ cần trộn các món tôi thích thì ăn được hết."
"Trộn mát tay quá ha... ba món đều là ba món độc..." _ Thật sự cạn lời, không nói cậu lại tưởng người này đang chơi thử thách đại mạo hiểm.
Ánh mắt nhìn Từ Bạch Vũ chuyển thành ngưỡng mộ.
"Sao cậu biết được thế? Giỏi quá."
"Tôi đang làm cho công ty thực phẩm nên hiểu biết một chút. Với lại, ở bên cạnh bảng tên món ăn có ghi chú..."
"Ồ đúng thật. Phù, tệ quá tí nữa thì tôi phải vào viện ăn cháo."
Anh ta gật gù, sau đó nhìn cậu tươi cười nói:
"Này cậu, có thể giúp tôi chọn vài món không? Hướng dẫn.. à không ví dụ cho tôi một món cũng được."
"Cái này, khẩu vị của tôi và anh có thể không giống nhau..."
"Ổn thôi, tôi dễ ăn lắm. Giúp tôi nha, năn nỉ đó bạn nhỏ đáng yêu~"
Bạn nhỏ đáng yêu? Trông cậu giống trẻ con lắm à? Người này thân thiện trên mức bình thường rồi nhưng cậu lại không nghĩ quá nhiều, cầm lấy một cái đĩa sạch khác lên.
"Ừm... không vấn đề... vậy thì, món này, cái này thêm nước chấm. Đây của anh. Anh thích món nào nữa thì lấy thêm, để ý giấy note bên cạnh nữa."
"Wao, cậu làm trông hấp dẫn quá đi mất!"
Cậu không ở lại nghe cảm thán, lấy nốt phần ăn của mình rồi rời đi. Ngó nghiêng một lúc cũng tìm được một vị trí vừa ý ít người lui đến. Từ Bạch Vũ chầm chập dùng dao và nĩa cắt thịt ăn thử một miếng, hương vị không thể diễn tả hết bằng lời, quá xuất sắc phần thịt bên trong mềm ngọt, độ ẩm được giữ ở mức vừa phải không có cảm giác khô, kèm theo phần nước sốt cam hoàn hảo, hoàn toàn không bị vị chua gây ra cảm giác khó chịu. Từ Bạch Vũ có một thói quen nhỏ là khi ăn ngon sẽ lắc lư giống lật đật thể hiện sự vui vẻ.
"Hehe... ngon ngon..."
"Cậu thư ký Từ? Sao cậu lại ngồi ở đây?"
Hỏi đúng lúc thật, cậu đang há to miệng bỏ miếng thịt vào. Từ Bạch Vũ ngước mặt nhìn lên thấy là Lâm Húc tay chân liền luống cuống bật dậy, đầu gối vô tình đập mạnh vào cạnh bàn. Ông cười xòa:
"Ta chỉ tới hỏi thăm thôi, cứ yên tâm ăn uống."
"Vâng, Lâm tổng."
"Sao cậu lại chọn chỗ khuất thế này? Ở bên ngoài còn khá nhiều bàn trống đấy."
"Tôi ngồi ở đây là được rồi, thưa ngài."
"Cậu thật sự không ra bên ngoài sao?"
"Vâng, tôi cảm thấy ổn. Thức ăn rất ngon, Lâm tổng mắt chọn người nấu thật tốt." Từ Bạch Vũ nghiêm túc đưa ra nhận định thật lòng.
Lâm Húc không khỏi ngạc nhiên với cậu thanh niên trước mắt, những người được mời tới đây đều dành hầu hết thời gian để bắt chuyện, xây dựng các mối quan hệ làm ăn, tiếp xúc càng nhiều càng tốt. Từ Bạch Vũ là người đầu tiên trốn vào một góc ngồi ăn ngon lành, hoàn toàn không có ý định đi ngoại giao.
"Chà, thằng nhóc Cố Dục Thiên này nhận phải người không có ý chí cầu tiến rồi."_ Lâm Húc âm thầm đánh giá, trong lòng cảm thấy khá thất vọng.
"Lâm tổng... ngài..."
Cậu mở miệng nhưng sau đó lại ấp úng ngập ngừng, hình như rất muốn biểu đạt gì đó mà không thể nói ra hoàn chỉnh. Lâm Húc cũng có giới hạn kiên nhẫn, ông không thể cứ mãi đứng đây chờ người nặn chữ.
"Cậu Từ, rốt cuộc là cậu muốn nói gì?"
"Tôi..."
Một người phục vụ từ đâu đột ngột xen vào: "Thưa Lâm tổng, bên ngoài Ngài Willi và phu nhân Emma đang chờ ngài."
"Họ đến rồi sao? Ta ra ngay."
Từ Bạch Vũ lấy can đảm nghiêm túc lên tiếng:
"Lâm tổng, Cố tổng của chúng tôi rất tôn trọng ngài."
Lâm Húc nghe xong liền bật cười, gật đầu với cậu một cái rồi rời đi.
"Khà khà, ta biết điều đó. Cảm ơn cậu, thư ký Từ."
Cậu thơ thẩn ngồi phịch xuống ghế. Ánh mắt tràn đầy căng thẳng, tay không ngừng vò vò vạt áo.
"Cậu bạn đáng yêu?"
Giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của Từ Bạch Vũ.
Kết thúc chương 20.