Tiếng đàn du dương, sâu lắng mở ra cánh đồng cây chè xanh mướt. Ở trung tâm là thiếu niên thuần khiết, đôi bàn tay thon gọn trên phím đàn tạo ra những thanh âm mang sắc màu riêng biệt. Đây vốn là một bản nhạc cổ điển nhưng đã được Từ Vũ Niên biến tấu đi đôi chút. Những lá chè theo gió hòa cùng tiếng nhạc rồi hóa thành một tách trà nóng đặt bên đàn dương cầm. Hương thơm từ trà cuốn hút lấy y. Từ Vũ Niên dừng đàn khẽ cầm tách trà lên nhấp một ngụm mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Hồng trà, âm nhạc đều là thứ quan trọng trong thế giới của tôi..."
Đó tất cả những gì diễn ra trên tivi.
*Bốp, bốp, bốp* Từ Bạch Vũ ngồi trên sofa vỗ tay không ngừng.
"Tiểu Niên, em siêu siêu giỏi!!!" Cậu quay sang tặng cho người bên cạnh hai cái like to.
"Anh... Anh đừng có coi nữa! Kỳ quái quá!"_"Ngồi coi bản thân trên tivi...nổi hết cả da gà..." Từ Vũ Niên che mắt không dám nhìn thẳng.
"Kỳ gì chứ? Em biết không nhờ đoạn quảng cáo này mà sản phẩm vừa ra mắt đã đạt doanh số khủng."
Hai tai y đỏ bừng, tự thấy mình trên tivi giống tên ngố vậy. Sống hơn hai mươi năm loại cảm giác này lần đầu trải qua.
"Anh ấy còn đem bản demo về mở xem đi xem lại cả buổi chiều luôn mới sợ chứ!" Y khẽ rùng mình.
"Tiểu Niên, em hot rồi, Showbiz đang gọi tên em này." Cậu đem điện thoại tràn ngập các bài báo về đoạn quảng cáo cho y xem.
Từ Vũ Niên thật sự không thể nhìn tiếp nữa, liền lấy điều khiển tắt đi, sau đó đứng dậy kéo Từ Bạch Vũ vào nhà bếp ăn cơm tối.
"Ơ...Anh đang coi..."
"Không cần coi nữa!!" Thực sự ngượng chín mặt
- ----
Hôm nay em trai xuống bếp đặc biệt nấu rất nhiều món ngon. Cậu vui vẻ lấy chén đũa bày ra bàn chờ y đem món cuối cùng ra.
"Vai anh còn đau không?" Từ Vũ Niên đặt đĩa thức ăn xuống, hỏi thăm cậu.
"Không có, chỉ là vết thương ngoài da thôi vài ngày nữa nó sẽ tự lành hẳn."
"Uhm, dù sao đi nữa, cảm ơn anh Vũ ca."
"Không...không có gì a~ Hehe." Trong lòng Từ Bạch Vũ nở hoa, được em trai gọi một tiếng "Vũ ca". Tự nhiên cảm thấy bản thân mình thật ngầu. Vui đến không khống chế được biểu cảm miệng cứ cười mãi.
Từ Vũ Niên nhìn thấy anh trai vui vẻ cười ngốc, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra bật camera trước lên.
"Vũ Ca."
"Hở?"
"Anh lại đây." Y giơ điện thoại lên vẫy cậu lại selfie.
Hai ngươi lọt vào khung hình, tay Từ Vũ Niên khoác qua vai cậu làm hình cây kéo.
"Anh mau tạo dáng đi." Thấy cậu vẫn chưa phản ứng y khẽ nhắc nhở.
"Uhm..."
"Say hi~"
"Hi~"
*Tách*
"Em sẽ gửi nó cho mẹ và ba. Hẳn họ sẽ rất vui." Y bấm lưu sau đó gửi anh qua tin nhắn.
"Hể?? Khoan đã!! Anh còn chưa thấy hình như thế nào!!"
"A, em vừa gửi rồi."
"Thu hồi được không?"
"Bọn họ vừa seen rồi."
"Gì cơ? Mau cho anh xem." Cậu chạy qua chỗ y nhìn tấm hình vừa chụp.
"Lạy hồn, anh trông như tên ngốc. Còn béo béo ngu ngu..." Từ Bạch Vũ nhéo má, vẹo bụng chính mình, có mỡ. Trách ai được dạo đây một ngày ba bữa toàn đồ ngon, không mập ra lại uổng.
"Có thêm chút thịt...nhưng vẫn bình thường mà..." Y chọt chọt vào má cậu
"Em đang châm biếm anh hả?"
"Không có a..."
"Em đang châm biếm anh."
*Tinh*
"A, mẹ rep này anh." Từ Vũ Niên như vớ được phao liền mở tin nhắn gửi tới.
Nội dung: "Hai con thân thiết hơn làm ba mẹ yên tâm rồi. Khoảng 1 tháng nữa ba mẹ sẽ về tự chăm sóc nhau nhé. Nhiều quà lắm nha, yêu hai nhóc.♥️"
Nhìn thấy em trai nở nụ cười khi nhắn tin với ba mẹ, Từ Bạch Vũ mới thật sự hài lòng.
"Em ấy là nên có dáng vẻ này." Cậu vô thức đưa tay xoa đầu y.
"Sao vậy anh?"
"Hmm, cảm ơn em lần nữa nhìn thấy anh."
*Ping Pong*
"Ai lại đến giờ này nhỉ?" Từ Bạch Vũ chạy ra mở cửa.
*Cạch*
"Cố tổng?!"
Cố Dục Thiến đứng trước cửa nhà, cầm theo bọc thuốc cùng túi trái cây, rồi đưa chúng cho cậu.
"Vai cậu có đau không?"
"Không đau, nhưng anh sao lại tới đây?"
"Thăm cậu."
"???"
"Vũ ca, ai vậy?" Từ Vũ Niên thấy anh trai mở cửa lâu liền ngó ra xem.
Y thấy nhìn Cố Dục Thiên ở cửa liền đi ra đứng cạnh, đặt tay lên eo cậu, hướng hắn đưa tay còn lại mỉm cười chào hỏi xã giao.
"Tay cậu ta..." Mắt hắn trầm xuống.
"Anh có phải là tổng giám đốc CL? Hân hạnh được gặp."
"Rất hân hạnh. Cảm ơn vì sự hợp tác của cậu, quảng cáo rất thành công."
"Tối như vậy anh đến đây liệu có việc gì quan trọng?"
"Nhân viên bị thương, trách nhiệm cũng thuộc về tôi."
"Đãi ngộ CL thực sự tốt như vậy?"
Một chiếc bắt tay dùng cực kỳ nhiều lực.
Trong đầu Từ Bạch Vũ nhảy số, mã hóa thông tin ra kịch bản khác.
"Nắm tay lâu như vậy. Bọn họ chuyển từ lâu ngày sinh tình thành nhất kiến chung tình? Lẽ nào là..."
Cố Dục Thiên: "Hình ảnh em ấy đánh đàn không thể quên. Thiên thần một chút không gặp liền nhớ."
Từ Vũ Niên: "Hình ảnh anh ấy chú tâm vào công việc thật ngầu. Rất cuốn hút.."
Từ Bạch Vũ nhẹ lòng, lần trước đột nhiên những tình cảnh đáng lẽ hai người kia nên làm với nhau thì lại thực hiện hết lên người cậu, khiến cậu sang chấn cả tuần sau đó. Bây giờ thì đâu lại vào đấy, mắt cậu chớp chớp nhìn hai người mang theo ý cười. Quả nhiên, người đẹp rất dễ thu hút lẫn nhau.
"Vậy rất cảm ơn, vết thương của Vũ ca đã ổn rồi." Y đẩy nhẹ cửa, ý mời về không tiễn.
"A, khoan đã Cố tổng. Anh đã cất công đến đây rồi, tôi mời anh tách trà ấm." Cậu xen vào.
"Được. Làm phiền cậu." Cố Dục Thiên không ngại bước vào nhà, cố tình đứng chắn tách Từ Vũ Niên ra.
"Không có gì, mời anh."
Cố Dục Thiên đi ngang qua y, khẽ nhếch miệng nét mặt kiểu *1-0*. Hắn vào trong nhìn thấy mâm cơm dở dang, quay sang nói với cậu.
"Hình như tôi làm phiền cậu dùng cơm rồi."
"Phải, chúng tôi đang rất HẠNH PHÚC." Từ Vũ Niên nhấn mạnh
Đầu Từ Bạch Vũ tiếp tục nhảy số, tích cực đẩy thuyền: "Cố tổng, anh dùng cơm chưa? Nếu không chê thì ăn cùng anh em tôi."
Cố Dục Thiên gật đầu, anh bạn nhỏ đang làm hắn cực kỳ hài lòng. *2-0* Y sắc mặt trầm hẳn, thật không thể niềm nở với vị khách không mời này. Từ Vũ Niên cầm lấy chén đũa định sang ngồi cùng cậu, nhưng cậu lại lẹ tay lấy thêm một bộ chén đũa khác đặt bên cạnh y.
"Cố tổng, mời."
"Để TÔI/EM qua ngồi với CẬU/ANH." Hai người không hẹn đồng thanh.
"Aiya, chỗ của tôi mà có thêm người sẽ lọt ra khỏi mâm cơm đấy. Hai người mau ngồi đi."_ "Ngồi gần nhau nên ngại sao? Đáng yêu quá!" Từ Bạch Vũ nhìn bằng ánh mắt người cha đầy trìu mến.
Bữa ăn diễn ra chỉ một người vui vẻ. Từ Vũ Niên cực kỳ không vui, bỗng nhiên trong chén xuất hiện một con tôm được bóc sẵn, y ngước đầu.
"Tiểu Niên, em ăn ít quá."
"Vâng, em ăn ngay đây!" Lập tức vui vẻ. Nhìn sang Cố Dục Thiên *2-1*.
Hắn không thể chịu thua: "Bạch Vũ, mấy món này cậu nấu sao?"
"Không phải tôi. Là Tiểu Niên nấu, em ấy nấu ăn là đỉnh của đỉnh." Cậu không ngớt lời ca tụng tài làm bếp của y.
*2 đều*
- ------
"Hai người ra ngoài nói chuyện đi. Một lát tôi sẽ đem trà với trái cây ra."
"Vũ ca, để em giúp anh."
"Anh làm nhanh thôi. Em tiếp Cố tổng giúp anh nha."_ "Tui nay quá giỏi!".
Trong phòng khách bốn mắt nhìn nhau không mấy thiện cảm.
"Bây giờ tôi mới biết, tổng giám đốc CL lại có nhiều thời gian rảnh vậy."
"Vì nhân viên CỦA TÔI, bận bao nhiêu cũng không thành vấn đề."
"Anh!!"
"Hai người nói chuyện hợp quá nhỉ?" Từ Bạch Vũ đem trà và trái cây ra.
"KHÔNG HỢP!!" Lại không hẹn mà đồng thanh.
"Đúng là đồng vợ đồng chồng."
"Bạch Vũ, tôi đến đây có một chuyện muốn thông báo với cậu." Cố Dục Thiên uống một ngụm trà, nói.
"Vâng?"
"CL nhận thấy năng lực làm việc của cậu rất tốt nên đã chuyển vị trí của cậu vào công ty mẹ. Ngày mai bắt đầu làm việc ở chỗ mới."
"Hả?!! Cố tổng, tôi làm việc ở chỗ cũ rất thuận..."
"Hình như cậu còn đang nợ tôi..."
"Cảm ơn anh!" Từ Bạch Vũ cúi đầu, mắng người trong bụng. _ "Điên hay gì mà nói chuyện đó ở đây hả?!!"
"Không được!! Em không cho anh đến đó!" Từ Vũ Niên cật lực phải đối.
"Tổng công ty mẹ của CL là nơi không phải ai muốn liền có thể vào. Cậu đây lẽ nào muốn cản trở phát triển sự nghiệp của anh trai?!" Lý do đưa ra không thể nào phản bác.
Từ Bạch Vũ xoa đầu em trai mỉm cười ôn nhu.
"Cũng không phải là đi đâu xa, anh nhất định sẽ không ham công tiếc việc đâu."
Y siết chặt tay, đưa mắt nhìn Cố Dục Thiên.
"Ý em không phải vậy! Anh không thấy tên khốn khiếp kia đang thèm khát anh hả?!!!"
Kết thúc chương 10.