"Tính sai?" Dì Quyên hoảng hốt nhìn bài thơ 《Đừng Tức Giận 》đang treo trên tường, qua một lúc sau mới nói, "Đại sư Vân Phong đã đích thân tính toán, nên không thể sai được."
Cho nên, đến tột cùng là nơi nào đã xuất hiện biến đổi vậy?
Ác thú bị ràng buộc, trước mắt là chuyện tốt, nhưng Thiên Đạo vô thường, lần này bọn họ có thể may mắn tránh thoát, nhưng còn tương lai thì sao?
Trong một năm qua, hiện tượng thiên văn thay đổi rất thường xuyên, những đại sư đã lâu không rời khỏi núi ở đế đô, cũng bị hiện tượng thiên văn biến đổi không ngừng này làm cho chấn động phải ra tay giúp đỡ.
"Đại hung." Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng màu vàng, có một vị đại sư mặc áo choàng, râu tóc bạc trắng, sau khi tính quẻ thì sắc mặt ông lập tức trở nên vàng như nến, cả người lung lay sắp ngã xuống đất, may mà người đàn ông đứng sau lưng ông đã duỗi tay đỡ lấy ông.
"Tiên sinh, xin hãy bảo trọng thân thể của ngài." Vân Phong và người đàn ông áo choàng xanh cùng nhau đỡ ông cụ ngồi xuống.
"Không có dấu vết của ác thú, nhưng chắc hẳn nó cũng không ở trên thế giới loài người, tuy nhiên......" Giọng nói của ông cụ có chút yếu ớt, rồi đột nhiên ông ôm ngực ho khan một trận, "Thiên Đạo có dấu hiệu thay đổi, không biết là tốt hay xấu nữa."
Trong sử sách cổ cũng không có nhiều ghi chép liên quan đến việc này, nhưng khi Thiên Đạo thay đổi, thì nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Thiên Đạo thay đổi, nghe thì chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng nó sẽ làm liên lụy đến bao nhiêu sinh linh đây?
Ông cụ mệt mỏi nhắm mắt lại: "Tôi không thể làm gì được."
"Tiên sinh, tuy chúng ta là người tu hành, nhưng ở dưới Thiên Đạo, chúng ta đều là người thường, ngài không cần tự trách mình." Vân Phong nhét một viên linh đan vào miệng ông cụ, rồi ông ngửa đầu nhìn lên trời, cơn gió mạnh thổi tà áo của ông bay phấp phới, "Thiên Đạo vô tình, con người có tình, có đi đến ngõ cụt thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ tìm được một đường sinh cơ thôi."
"Cậu nói đúng." Ông cụ nắm lấy cánh tay Vân Phong, bàn tay của ông rất già nua, nhưng khi nắm lấy tay của Vân Phong, lại dùng rất nhiều sức, "Chúng ta vẫn còn một đường sinh cơ, tôi không biết chính xác đường sinh cơ này đến tột cùng là cái gì, nhưng mơ hồ nhìn thấy được, đường sinh cơ này ở phía nam, lưng tựa vào núi, bốn phía bị nước bao quanh."
Phía nam, lưng tựa vào núi, bốn phía bị nước bao quanh......
Phạm vi này quá lớn, rất nhiều nơi trên đất nước bọn họ đều là núi cao, địa hình đồi núi, chỉ riêng sông Trường Giang và sông Hoàng Hà đã kéo dài qua nhiều tỉnh rồi, càng miễn bàn đến những sông hồ khác, nên giờ phải bắt đầu tìm từ đâu mới được đây?
Vân Phong cắn chặt răng, chuẩn bị để mình tính một quẻ khác, xem có thể tính ra đường sinh cơ mà lão tiên sinh nói đang ở đâu không.
"Đạo trưởng Vân Phong." Người bên cạnh chú ý tới động tác của Vân Phong, vội vàng ngăn cản hành động của ông, "Đạo trưởng Vân Phong, ngài đừng xúc động, gần đây ngài thường xuyên tính toán, tôi lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của ngài."
"Nếu có thể cứu thêm nhiều người hơn tránh được chuyện nước sôi lửa bỏng này, thì sống ít đi mấy năm cũng có sao." Vân phong rất lạc quan, "Đến kiếp sau sẽ lại là một người đàn ông dũng cảm."
"Vậy thì không nhất định, nói không chừng kiếp sau ông là cô con gái ngoan của nhà người khác đấy." Trương đại gia bắt lấy Vân Phong, ném ông đến cạnh đại sư Nghiêm Ấn, "Đừng không có việc gì lại làm chuyện mù quáng, mọi chuyện đã đi đến tình trạng này rồi, ông tính như thế nào nữa cũng vô dụng thôi. Nếu mọi chuyện giải quyết đơn giản như vậy, ông trời không cần thể diện nữa sao?"
Tuy nhiên, ông trời cũng chẳng cần thể diện, vả lại lúc này còn giận đến độ ngũ quan mơ hồ luôn rồi.
Đạo Niên không ngờ nổi ngôn ngữ mạng lại bén nhọn như thế, dù cho y đã tự nhận là lạnh nhạt ít bị dao động cảm xúc, cũng nhịn không nổi đập hư một con chuột.
Lưu Mao yên lặng đưa lên một con chuột mới, "Tiên sinh, ngài đừng quá để ý đến mấy lời nói trên mạng."
"Tôi có thể không quan tâm đến những điều khác, nhưng liên quan đến Trường An thì không được."
Trên khắp đất nước, một số cư dân mạng từng tranh cãi với Đạo Niên phát hiện bên ngoài nhà bọn họ, bầu trời đột nhiên đổ mưa. Vào ngày này, các cơ quan dự báo thời tiết ở nhiều nơi lại phải đón nhận làn sóng chửi bới của người dân.
Các bộ phận liên quan phụ trách dự báo thời tiết cũng rất lo âu, không biết gần đây có chuyện gì xảy ra nữa, rõ ràng là trời nắng, vậy mà nói mưa là mưa, không hề có một dự báo nào cả, cũng không phù hợp với quy luật khoa học về lượng mưa, làm cho bọn họ không lần ra đầu mối gì hết.
Bọn họ thậm chí còn từng nghi ngờ vệ tinh quan sát tầng mây đã xảy ra vấn đề, vì tại sao trên vùng có mưa, lại không chụp được ảnh mây chứ?
Cho đến khi có thông báo được gửi từ bên trên xuống, nói rằng tình hình thời tiết gần đây sẽ rất kỳ lạ, cho nên không cần phải kinh hoảng, cũng không cần thông báo quá nhiều với bên ngoài, cứ như bình thường là được.
Dù sao dự báo thời tiết cũng bị mắng nhiều năm như vậy rồi, năm nay có bị mắng nữa, cũng vẫn có thể chịu đựng được.
Khi cư dân mạng ở khắp nơi vẫn đang dầm mình giãy giụa trong nước mưa, thì Thẩm Trường An lại đang ngồi trong văn phòng của chủ nhiệm Đỗ, cảm thấy nhân sinh quan của mình tiếp tục bị sụp đổ. Bộ phận của bọn họ suốt ngày đề cao tuyên truyền tin tưởng vào khoa học, phản đối mê tín phong kiến, kết quả phó chủ nhiệm là một đại sư, còn chủ nhiệm lại như là một cao nhân biết tất cả mọi thứ.
Khó trách khi cậu được chuyển đến thành phố Ngô Minh, tất cả những người khác đều không biết quá khứ của cậu, chỉ có chủ nhiệm Đỗ là biết rất rõ ràng.
"Chủ nhiệm, dì Quyên, tại sao những cao thủ giống như hai người lại ở đây vậy?" Thẩm Trường An nhìn về phía Cao Thục Quyên, "Nghe nói Bộ An ninh rất thiếu người mà."
"Cậu có biết nguồn gốc tên của thành phố Ngô Minh không?" Đỗ Trọng Hải nhìn về phía Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An lắc đầu.
"Người ta kể rằng mấy ngàn năm trước ở thành phố Ngô Minh, cây ngô đồng mọc từng mảng lớn, có người cũng đã từng nhìn thấy phượng hoàng xuất hiện với luồng ánh sáng vàng rực rỡ, kể từ đó thành phố này liền đổi tên thành Phượng Hoàng Châu, rồi thời đại biến đổi, nó lại đổi thành tên hiện tại là thành phố Ngô Minh này đây." Đỗ Trọng Hải nhìn Thẩm Trường An với vẻ sâu không lường được, chờ đợi vẻ mặt khiếp sợ của cậu.
"Rồng phượng gì chứ, căn bản là nơi nào cũng sẽ có những tin đồn như thế này mà, có một ngọn núi cách quê của mẹ tôi chưa được một cây số, họ cứ nói gì mà có rồng trong ngọn núi đó, còn đặt tên cho nó là Long Sơn nữa chứ." Thẩm Trường An nhìn vẻ mặt của chủ nhiệm Đỗ, có vẻ như ông không hài lòng với đáp án của cậu lắm, cười gượng nói: "Chẳng lẽ trên đời này thật sự có phượng hoàng sao?"
"Có lẽ đã từng có." Đỗ Trọng Hải lắc đầu, "Còn bây giờ, haiz."
Được rồi, cậu hiểu, bây giờ thì không có.
"Thành phố Ngô Minh nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại là một nơi có vị trí địa lý vô cùng đặc biệt." Đỗ Trọng Hải hạ giọng, đứng lên lấy ra một lá bùa dán lên cửa, nhỏ giọng nói, "Chúng tôi đoán rằng nơi này có tiên nhân sống giữa những người bình thường."
Thẩm Trường An: "......"
"Một thành phố Ngô Minh nhỏ bé lại tràn đầy linh khí, vả lại còn có dấu vết của tiên nhân nữa chứ, nhưng điều này đủ để cho thấy nơi này tuyệt đối không phải là một nơi đơn giản." Đỗ Trọng Hải nói, "Chúng tôi muốn biết thứ hấp dẫn tiên nhân đến đây, đến tột cùng là thứ gì."
"Sao cơ, sau khi biết rồi, chẳng lẽ mọi người còn dám cướp đồ với bọn họ à?" Thẩm Trường An thành thật hỏi, "Đây chẳng phải là tự tìm rắc rối sao?"
"Đương nhiên không phải là muốn cướp đồ với tiên nhân rồi, chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ những vấn đề chưa được giải đáp này mà thôi." Đỗ Trọng Hải nở nụ cười bất đắc dĩ, "Con người chúng ta rất nhỏ yếu, muốn sống yên bình hạnh phúc trên mảnh đất này, chúng ta phải không ngừng truyền thừa văn hóa, tri thức, phải biết phòng ngừa chu đáo, mới có thể khống chế cho mọi thiệt hại nằm trong phạm vi nhỏ nhất."
Con người có thể phát triển là bởi vì họ luôn có cảm giác khủng hoảng.
Thẩm Trường An hiểu sơ sơ ý của chủ nhiệm Đỗ, trên thế giới này luôn có quá nhiều vấn đề phức tạp và chưa được biết đến đang chờ loài người giải đáp, nhưng chỉ cần loài người giải quyết thêm một khó khăn, thì có thể có thêm một phần an toàn.
Không phải chủ nhiệm Đỗ và dì Quyên không hiểu đạo lý này, chỉ là họ không thể thờ ơ mà thôi.
"Nếu ác thú đã bị Diêm Vương thu phục rồi, thì tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên." Tâm trạng của dì Quyên hơi hạ xuống, ngay cả mái tóc xoăn trên đầu cũng trở nên có chút uể oải ỉu xìu.
"Nếu dì không yên tâm, hay là chúng ta hỏi lại lần nữa đi?" Nhìn nụ cười rạng rỡ của dì Quyên đã bị thay thế bằng sự phiền muộn, Thẩm Trường An cảm thấy những đại sư này sống cũng không dễ dàng gì, cả ngày cứ phải sầu trời sầu đất, vậy mà cũng chỉ có thể làm một người anh hùng không tên.
"Hỏi như thế nào?" Đỗ Trọng Hải và Cao Thục Quyên đều có chút phản ứng không kịp.
"Thì là mời Diêm Vương hoặc Thành Hoàng đến để hỏi đó." Thẩm Trường An nói, "Chuyện quan trọng liên quan đến người dân trên thế giới này, chắc bọn họ cũng sẵn lòng đi một chuyến mà."
Cao Thục Quyên: "......"
Đỗ Trọng Hải: "......"
"Cứ thử trước rồi nói sau, lỡ bọn họ sẵn sàng giúp đỡ thì sao?" Thẩm Trường An nhìn hoàn cảnh trong văn phòng, có lẽ không thể chuẩn bị bàn thờ hay đồ cúng chu toàn như ở nhà Trương đại gia rồi, "Thử chuẩn bị bàn cúng trước xem sao?"
"Ở ngay...... Thử ở ngay đây luôn à?" Khóe miệng Đỗ Trọng Hải giật giật, nghi ngờ lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
"Diêm Vương điện hạ cũng không phải loại người quan tâm đến nghi thức xã giao này đâu." Sau khi trải qua vụ việc con ác thú kia, Thẩm Trường An có ấn tượng rất tốt về Diêm Vương, cậu nói, "Cháu vào toilet rửa mặt chải đầu sơ sơ đây."
"Được rồi." Cao Thục Quyên nói, "Dì cũng đi chuẩn bị những thứ cần thiết cho bàn cúng."
Đám người Đinh Dương đang lo lắng chủ nhiệm Đỗ và dì Quyên sẽ coi Thẩm Trường An như nơi trút giận, thì nghe được dì Quyên nói với bọn họ, kêu cho bọn họ đi mua trái cây cùng với thịt dê bò đã nấu chín, nên không nhịn được mà hỏi: "Dì Quyên, đây là muốn tụ tập ăn liên hoan ở bộ phận à?"
"Tụ tập ăn cơm gì chứ, đi làm việc đi." Dì Quyên cười mắng một câu, "Suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện ăn uống."
"Người là sắt, cơm là thép, chỉ cần không ăn một bữa thôi đã đói đến phát hoảng rồi." Thấy sắc mặt dì Quyên đã khá hơn rất nhiều, Đinh Dương liền vui vẻ chạy ra khỏi văn phòng, cách thật xa hét lên: "Nhớ phải chi trả lại cho bọn cháu đó."
Trần Phán Phán mang giày cao gót, chạy chậm hơn một chút, cười gượng nói: "Cháu đi mua trái cây sấy khô."
Từ Trạch ngồi vững như núi Thái Sơn, hắn lấy điện thoại ra gọi cho gia đình, sau đó nói với dì Quyên: "Dì Quyên, nhà cháu có một cửa hàng bán heo sữa quay, cháu kêu người gửi một con heo sữa lại đây rồi."
Dì Quyên vừa định khen Từ Trạch, thì nghe thấy hắn chậm rãi nói: "Dì cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức để được tính giá nội bộ, hơn nữa cũng không tính phí vận chuyển cho bộ phận chúng ta đâu."
Dì Quyên: "......"
Nhìn vẻ mặt của dì Quyên, trong lòng Từ Trạch nảy lên chút thắc mắc không biết bọn họ định làm gì, với tính cách của dì Quyên và chủ nhiệm Đỗ, ngày thường rất khó cãi nhau vì chuyện công việc, hiện tại lại đột nhiên kêu mọi người chuẩn bị mấy thứ này, mà sau khi Thẩm Trường An vào văn phòng của chủ nhiệm Đỗ, vào nửa ngày vẫn không đi ra, sau khi ra thì lập tức đi rửa mặt rửa tay, loại tình huống này, rất giống khi ba hắn đi lễ bái tổ tiên vào năm mới.
Người trẻ tuổi chân cẳng mau, hiệu suất làm việc của nhân viên nhà Từ Trạch cũng cao, nên rất nhanh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Dì Quyên nhìn ba người đang ngồi xổm cửa nhìn lén, rồi đóng cửa lại không thương tiếc.
"Dì Quyên, dì cho chọn cháu ngửi mùi heo quay cũng được mà, đừng ăn mảnh chứ." Đinh Dương dựa vào cửa, nói với Từ Trạch, "Thảo nào giá của tiệm heo nữa quay này lại cao như vậy, công việc kinh doanh cũng tốt đến thế, thì ra là do món ăn người ta làm ngon quá mà."
"Cảm ơn vì lời khen." Từ Trạch rụt rè mỉm cười.
Đinh Dương: "......"
"Hai người đừng ồn ào nữa." Trần Phán Phán hít hít mũi, nhíu mày nói, "Mọi người có ngửi thấy mùi nhang khói không?"
"Nhang khói?" Đinh Dương khẩn trương nói, "Đến tột cùng là bọn họ đang làm gì trong đó vậy?"
Bọn họ là Bộ Dân chính đó, làm loại hoạt động này, sau khi bị người ta biết được thì sao còn giáo dục người khác được nữa?
"Yên lặng hết đi." Từ Trạch nhìn rèm cửa hơi rung ở cửa sổ bên cạnh, nét mặt trở nên hơi nặng nề.
Cửa sổ trong nhà đã đóng kín, cũng không có gió lùa qua thì tại sao rèm cửa lại chuyển động được?
Hơn nữa, nhiệt độ trong phòng, có phải là càng ngày càng xuống thấp rồi không?