Cú tát này mạnh đến nỗi, tiếng tát tay vang vọng khắp căn phòng.
Cảnh sát phụ trách hòa giải vội vàng dập tắt nụ cười trên mặt, đứng lên vươn tay giả vờ cản Tào Thành: "Có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói thôi."
Hắn cũng đã từng gặp được những đứa trẻ xuất thân từ các gia đình giàu có, tuy rằng có một số thanh niên sẽ mang theo chút ngạo mạn trên người, nhưng vẫn rất lịch sự khi nói chuyện và làm việc, cái kiểu người kiệt ngạo khó thuần, nói chuyện và làm việc hoàn toàn không nói lý như thế này, thật sự là không có nhiều. Quay đầu lại nhìn Thẩm Trường An đang ngồi yên tại chỗ, viên cảnh sát thở dài trong lòng.
Hắn cũng có tham gia xử lý vụ án này, vì vậy cũng biết rất rõ tiền căn hậu quả của sự việc. Tuy rằng điều tra viên không nên để cảm xúc cá nhân tham dự vào trong, nhưng mà chỉ cần là người biết được vụ án này, thì đều sẽ không tự giác mà nghiêng về phía Thẩm Trường An.
Say rượu lái xe vượt đèn đỏ, suýt chút nữa đã đụng trúng người ta, may mà đêm đó Thẩm Trường An đi ngang qua, thậm chí còn sẵn sàng lấy siêu xe của mình chặn trước đầu xe nghi phạm. Nếu đêm đó chiếc xe mà Thẩm Trường An ngồi không xuất hiện thì điều gì sẽ xảy ra đây?
Xe của nghi phạm chắc chắn sẽ tông vào các công nhân, cuối cùng là người thì chết, người thì bị thương, làm cho vài gia đình phải thừa nhận nỗi đau sinh ly tử biệt.
Bọn họ đã từng xử lý một số vụ án lái xe trong tình trạng say xỉn rồi hại chết người, nên họ cực kỳ ghét cái loại hành vi này.
Không ngờ nhân phẩm của nghi phạm lại độc ác đến nước này, dùng cha mẹ đã mất của người ta để kích thích người ta, nếu không phải đang mặc đồng phục công an trên người, thì hắn cũng muốn đánh cái tên này.
"Chú út, chú thế mà lại vì một người ngoài mà đánh tôi sao?" Tào Tiến bị đánh choáng váng, phải mất một lúc lâu sau mới định thần lại được, gã sờ vào khuôn mặt sưng tấy của mình, tức giận quát về phía Tào Thành, "Chú điên rồi à?"
"Nếu tao có thể phát điên được, thì đã đánh chết cái thằng không nên thân là mày từ lâu rồi." Khi còn trẻ, Tào Thành cũng là một người nóng tính, sau khi kết hôn và có con trong mấy năm qua, tính tình mới từ từ được cải thiện.
Tào Tiến cũng coi như là người có năng lực, có thể làm cho tính tình thời trẻ của ông bộc phát ra hết.
Thần Đồ ở bên cạnh giả vờ khuyên nhủ: "Thôi thôi, đứa nhỏ không nghe lời, cứ đánh một trận là được, chứ đánh chết là không ổn đâu."
"Thẩm tiên sinh, rất xin lỗi, nhà họ Tào chúng tôi dạy con không nghiêm, đã làm ngài cảm thấy tủi thân rồi." Tào Thành dùng chân đá Tào Tiến đang định nhào lại gần ngã xuống ghế, "Mày thành thật ngồi đó cho lão tử, còn gây rối nữa thì kêu ba mẹ mày tới quản mày đi, lão tử không thèm quan tâm đến mấy chuyện ghê tởm mà mày làm nữa đâu."
"Ông...... Ông...... Tôi sẽ về mét ba mẹ tôi cho mà xem!" Tào Tiến che lại cái đầu gối bị đá, làm sao cũng không thể tưởng tượng nổi là chú mình vừa nói quay khuỷu tay ra ngoài, thì lập tức thụi ra ngoài hẳn luôn.
"Được thôi, mày về nói liền đi!" Tào Thành vỗ bàn, "Nếu không phải bọn họ cứ nuông chiều mày suốt ngày, thì mày sẽ biến thành như vậy chắc? Mày cho rằng tao muốn chạy tới đây lắm sao, tao không cần mặt mũi hả?"
"Vậy bây giờ ông đi liền đi, ông cho rằng tôi cần ông tới giúp lắm hả?" Tào Tiến nói năng không lựa lời, "Chẳng phải ông chỉ nhớ thương cổ phần trong tay ba mẹ tôi và muốn thay thế thôi à?"
Ngay khi những lời này được nói ra, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Thần Đồ nhìn sắc mặt âm u của Tào Thành, cho rằng ông sẽ ấn Tào Tiến xuống đất để đánh ngay tại chỗ, rồi cảnh tượng sẽ trở nên máu me và bạo lực.
Nhưng ngay sau đó hắn đã phải thất vọng rồi, Tào Thành chẳng những không đánh gã, mà trái lại, vẻ mặt còn trở nên càng ngày càng bình tĩnh: "Một nhà ba người của cậu, luôn nghĩ tôi như vậy đúng không?"
Tào Tiến cũng biết những lời này của mình đã gây ra họa, nhưng từ trước đến nay gã luôn coi mình là trung tâm, nên khi ở trước mặt người ngoài, đặc biệt là trước mặt Thẩm Trường An, thì tuyệt đối không có khả năng nhận lỗi sai về mình: "Đúng thế, chẳng lẽ ông không có suy nghĩ như vậy à?"
"Tôi hiểu rồi." Tào Thành liếc nhìn Tào Tiến thật sâu một cái, rồi nói với luật sư đại diện được cha mẹ nhà họ Tào mời đến, "Cậu cứ liên lạc với anh cả và chị dâu của tôi về những chuyện liên quan đi, tôi về trước."
"Tào tiên sinh, ngài......" Luật sư đại diện há hốc mồm, ông chỉ tới đây để nhận một vụ án dân sự thôi, nhưng sao lại được chứng kiến mối ân oán giữa những nhà quyền thế luôn vậy?
"Ông không cần gọi ông ta, muốn đi thì cứ đi!" Tào Tiến nâng cằm nói, "Thích ở hay không thì tùy."
"Tào Tiến, cậu mà không kiềm chế bản thân, thì sớm muộn gì cũng sẽ hại chết chính mình." Tào Thành đi đến trước mặt Thẩm Trường An, "Thẩm tiên sinh, tôi rất xin lỗi."
Thẩm Trường An đứng dậy bắt tay với ông, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tào tiên sinh đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan đến ông."
Tào Thành nghe thế thì cười khổ, muốn nói gì đó, nhưng đối diện với vẻ mặt quá mức bình tĩnh của Thẩm Trường An, ông lại không nói được gì.
Cuối cùng cũng chỉ ném xuống một câu "rất xin lỗi", rồi bỏ đi.
"Tuy rằng tôi là cô nhi, nhưng cũng tốt hơn cái thứ rác rưởi, tự cao tự đại, lái xe trong khi say rượu, làm người khác bị thương, nhân phẩm thấp kém như cậu." Thẩm Trường An ngồi trở lại ghế, dùng khóe mắt nhìn Tào Tiến một cách khinh thường, rồi cười lạnh, nói tiếp, "Có một số người, có cha mẹ còn không bằng không có, vì ít nhất thì người không có cha mẹ lại có nhân phẩm chính trực, mà người nào đó ngoài việc lãng phí lương thực và làm chuyện xấu ra, thì cũng chẳng làm được chuyện gì khác."
"Tao ** mẹ mày, Thẩm Trường An......"
"Cấm ồn ào!" Viên cảnh sát phụ trách buổi hòa giải nói, "Tào tiên sinh, hy vọng cậu sẽ kiềm chế cảm xúc của mình, nếu ngài tiếp tục có hành vi xúc phạm người khác bằng lời nói, chúng tôi sẽ ngưng hẳn buổi hòa giải này, trực tiếp đi thẳng vào trình tự tư pháp."
Luật sư đại diện nghe thấy câu này, liền vội vàng mở miệng xin lỗi thay Tào Tiến, nếu buổi hòa giải kết thúc ở nửa đường, e rằng Tào Tiến sẽ gặp rắc rối.
Tuy rằng......
Luật sư đại diện yên lặng nhìn Tào Tiến, tuy rằng ông cảm thấy buổi hòa giải này, hơn phân nửa sẽ thất bại. Ông làm nghề luật sư này rất nhiều năm rồi, nên cũng từng gặp được những kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng ít nhất thì những người này gây ra chuyện xong còn biết nhận sai, mà vị này thì khen ngược, chọc cho chú ruột của mình giận bỏ đi xong, lại hô to gọi nhỏ với người bị hại.
Gia đình cưng chiều cung phụng đến quá mức, nên coi mình là hoàng đế thật à, cho rằng mình rống lên vài câu, những người khác sẽ ngay lập tức quỳ xuống hô lên câu vạn tuế ba lần à?
"Điều khoản bồi thường của quý phương rất hậu đãi, có thể thấy được sự hào phóng của mọi người về mặt tiền bạc." Thần Đồ liếc nhìn điều khoản bồi thường do luật sư đại diện đề xuất xong, liền đẩy trở về.
"Nhưng trước khi đến, tôi đã từng nói qua, cái gì Thẩm tiên sinh của chúng tôi cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền mà thôi, bồi thường về mặt tiền bạc, là không thể đả động đến Thẩm tiên sinh được." Thần Đồ nở nụ cười lễ phép, "Đối với hành vi của Tào tiên sinh, chúng tôi cảm thấy hết sức thất vọng, vả lại, chúng tôi cũng thật sự hy vọng rằng, sau khi cậu ấy vào tù sẽ biết hối cải, rồi trở thành một con người mới, làm lại cuộc đời."
"Thẩm tiên sinh......" Luật sư đại diện cảm thấy hơi khó xử, ông nhìn ra được Thần Đồ không dễ nói chuyện, vì thế liền đưa ánh mắt sang Thẩm Trường An có vẻ ngoài hòa nhã hơn.
"Luật sư tiên sinh, với tư cách là bạn học, tôi nên chấp thuận đề nghị hòa giải của Tào Tiến."
Luật sư còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Thẩm Trường An đột nhiên thay đổi giọng điệu, "Nhưng mà...... Tôi chỉ cần nghĩ đến việc những công nhân đó có thể sẽ mất mạng do hành động sai trái của Tào Tiến, trong lòng liền cảm thấy không chịu nổi. Những công nhân đó, có thể là cha của con họ, cũng có thể là con của người cha người mẹ già nào đó, nếu có chuyện gì đó xảy ra với họ, thì gia đình họ phải làm sao đây?"
Luật sư đại diện có chút xấu hổ, loại vấn đề này, ông nên trả lời như thế nào đây?
"Về sai lầm này, chúng tôi cũng cảm thấy rất có lỗi. Thẩm tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường tiền thiệt hại về tinh thần cho những công nhân đã bị hoảng sợ này."
Tào Tiến cười lạnh: "Mày yên tâm đi, số tiền bồi thường cho bọn họ, đủ nhiều mức bọn họ kiếm cả đời cũng không có được."
Luật sư đại diện: "......"
Cái thằng ngu này, mày có thể câm miệng không?
Hít sâu một hơi, đây là chủ thuê của mình, không thể chửi người ta, không thể chửi người ta.
"Sao cậu biết bọn họ sẽ không đột nhiên phát tài trong quãng đời còn lại chứ?" Thẩm Trường An nhướng mắt nhìn Tào Tiến, "Tuy rằng cậu vô dụng, nhưng chỉ cần cậu chịu ra tay hào phóng rải tiền khắp nơi để tiêu phí kích thích sự tăng trưởng GDP, thì đã làm nên cống hiến rồi đó."
"Thẩm Trường An, tao thấy mày căn bản không phải tới đây để hòa giải với tao, mà là tới để chê cười tao đúng không?" Cuối cùng Tào Tiến cũng không nhịn được nữa, "Tóm lại là mày muốn làm gì đây?"
"Cậu nói đúng, tôi chỉ tới xem náo nhiệt thôi, tiện thể cũng chúc cậu......"
"Trường An." Thần Đồ đột nhiên ngắt lời Thẩm Trường An, "Với loại người ác độc này, đừng chúc điều gì tốt đẹp cho hắn."
"Vậy chúc cậu liên tục gặp vận đen, nghèo khổ trong quãng đời còn lại, không bao giờ có thể diễu võ dương oai(*) được nữa." Thẩm Trường An nhớ tới những cô gái bị Tào Tiến quấy rối, nói thêm, "Cũng không thể làm hại người khác, đau khổ một đời luôn."
"Khụ khụ." Cảnh sát cảm thấy nếu tiếp tục lời qua tiếng lại như vậy, căn phòng này sẽ bị người của hai bên lật tung, hắn mở sổ ghi chép ra, nhìn về phía Thẩm Trường An, "Thẩm tiên sinh, cậu có chắc là không chấp thuận đề nghị hòa giải của Tào tiên sinh không?"
Thẩm Trường An gật đầu.
Tào Tiến thấy cảnh sát thế mà lại thật sự bắt đầu ghi chép, vì thế nói: "Chẳng phải là anh nên giúp đỡ tạo điều kiện để hòa giải à?"
"Tào tiên sinh, tuy rằng tôi cũng hy vọng hai người có thể hòa giải, nhưng với tư cách là một cảnh sát, tôi nên tôn trọng quyền của mọi công dân." Cảnh sát nói, "Nếu ngài cảm thấy không quá vừa lòng với kết quả hòa giải, thì vẫn có thể đề ra yêu cầu về phía công tố trước để được gặp riêng, họ sẽ cố nghĩ cách để Thẩm tiên sinh chấp thuận."
Chỉ sợ với thù oán giữa hai người này, Thẩm Trường An không những không thông cảm, mà còn sẽ ở sau khi Tào Tiến rớt vào hố, thì lại bỏ thêm một ít đất vào đó nữa.
"Vậy thì buổi hòa giải hôm nay tạm thời dừng ở đây, nếu hai bên không có ý kiến gì, xin hãy ký tên ở mặt sau......"
Tào Tiến giận đến độ đập bàn rời đi luôn, chỉ để lại luật sư đại diện xấu hổ cười trừ với Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An mặt không cảm xúc ký tên mình xong, gật đầu với cảnh sát, rồi xoay người đi ra ngoài, sau khi ra ngoài thì trông thấy Tào Tiến đang bị một vài cảnh sát khống chế.
Hóa ra là có một nghệ sĩ trong làng giải trí bị cảnh sát phát hiện sử dụng ma túy, sau khi trải qua tầng tầng thẩm vấn, Tào Tiến cũng bị liên lụy vào trong, cảnh sát bên phòng phòng chống ma túy đang chuẩn bị đi bắt giữ gã thì nghe tin gã ở bên này, vì vậy đã trực tiếp đến đây bắt người luôn.
Hèn chi làm việc càng ngày càng não tàn, hóa ra là do chạm vào thứ hại người này. Có rất nhiều tác hại mà ma túy gây ra cho cơ thể con người, đều không thể chữa trị được, chỉ cần dính vào thứ đồ chơi này, thì trên cơ bản loại người này cũng chả khác gì đồ bỏ đi.
Nhìn Tào Tiến bị cảnh sát cứng rắn bắt đi, Thẩm Trường An quay đầu lại nhìn vị luật sư đang trợn mắt há hốc mồm, đi theo cậu ra ngoài: "Tôi cảm thấy hòa giải là vô ích, ngài nghĩ thế nào?"
Luật sư: "......"
Tranh chấp dân sự thì còn hòa giải được, chứ cái loại án này thì cho dù là luật sư giỏi nhất nước, cũng không có cách nào giải quyết đâu.
Ngay cả Diêm Vương cũng không thể cứu được tiểu quỷ tự tìm đường chết, nên hắn cũng không muốn lãng phí tinh thần vào chuyện này đâu.
Nhưng mà, quả báo bây giờ tới cũng nhanh ghê, vị Thẩm tiên sinh này mới chúc Tào Tiến gặp xui xong, còn chưa tới ba phút, người đã vào đồn lại rồi.
Chuyện này cũng quá bất thường rồi đó.
Nhìn thấy Tào Tiến gặp xui, tâm trạng Thẩm Trường An trở nên rất tốt, lúc đi về, còn tiện đường mua một vài món ăn vặt mà có thể Đạo Niên sẽ thích nữa.
"Trước đây tiên sinh không thích ăn mấy thứ này đâu, nhưng sau khi đi theo cậu, thì sở thích càng ngày càng phong phú." Thần Đồ liếc nhìn đủ loại đồ ăn vặt trên ghế sau, không được nhịn mà nói trêu, "Xem ra cậu đang quyết tâm nuôi béo tiên sinh đây mà."
Thẩm Trường An cởi áo khoác, thắt đai an toàn cho mình, "Không chỉ ăn thôi đâu, tôi còn muốn dẫn anh ấy đi chơi, đi thăm thú đây đó, gặp gỡ những điều thú vị nữa."
"Tôi muốn cuộc sống của anh ấy trở nên thú vị hơn một chút."
"Cậu không cảm thấy phiền phức khi làm những chuyện này sao?"
Thẩm Trường An nhếch môi mỉm cười, "Anh ấy xứng đáng mà."
Nhìn Thẩm Trường An cười đến mi mắt cong cong, Thần Đồ đột nhiên hiểu vì sao tiên sinh lại đối xử với cậu đặc biệt đến như vậy.
Trong những năm tháng cô đơn dài đằng đẵng này, bỗng một ngày nọ, có một đóa hoa nở rộ trong lòng mình, ai mà không thích chứ?
____ ____ ____
Chú thích:
*Diễu võ dương oai (耀武扬威): Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.