Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 6




“Hu hu hu”

“Hức hức hức”

“Oe oe oe”

“Anh bảo này, em khóc thì khóc đi, sao mà còn khóc ra nhiểu kiểu thế?” Bị thằng quỷ sứ tóc xanh làm phiền, Thẩm Trường An trở mình ngồi dậy, trừng thằng bé: “Nói đi, anh cầm mầm gì của em nào?”

Đứa bé tóc xanh đáng thương run lên, hai mắt rưng rưng: “Không phải mầm, là Miêu Miêu. Rất lâu rất lâu về trước, cậu ấy đã hứa với ta, sẽ làm bạn với ta cả đời, sẽ không bỏ ta lại một mình.”

Thẩm Trường An cảm thấy giấc mơ này kỳ kỳ, bởi vì nó chân thực quá đỗi. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là đêm cuối hè, bên ngoài lại cuồn cuộn sương đêm dày đặc, như thể đang bao hết cửa sổ của cậu lại.

Lúc cậu còn rất nhỏ, mơ thấy có ác quỷ đuổi giết mình, sợ tới nỗi tối không dám tắt đèn đi ngủ. Ba nói với cậu rằng, giấc mơ là của mình, người dũng cảm sẽ chi phối giấc mơ của bản thân, khiến tất cả những thứ đáng sợ đều khuất phục mình.

“Ba là cảnh sát, chính khí đầy mình, nào có ác quỷ dám tới gần cục cưng nhà chúng ta”

“Ba ơi, vậy trên đời này có ma quỷ không ba?”

“Ba cho là không, con nghĩ sao?”

“Con tin ba”

“Vậy tối nay đi ngủ còn cần để đèn không nè?”

“Con là đàn ông con trai, con không cần”

Từ đó trở đi, chỉ cần trong giấc mơ của cậu xuất hiện thứ đáng sợ, cậu sẽ học cách dũng cảm đối mặt, lớn hơn một chút thì bắt đầu đánh đập chúng nó. Gần hai năm đã rất ít khi nằm mơ, càng đừng bảo mơ thấy ma quỷ, cẩn thận suy nghĩ còn hơi tiêng tiếc.

Nhớ lại ký ức ngày bé, Thẩm Trường An đứng dậy đi tới trước mặt đứa nhỏ tóc xanh. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, thằng nhóc run như cầy sấy, đến cả ngẩng đầu lên cũng chả dám.

Biết ngay những thứ trong mơ đều là hổ giấy mà.

“Nói đi, có chuyện gì vậy?” Thẩm Trường An gạt tóc xanh trên trán đối phương, “Trẻ con dù thế nào cũng không được nói dối, nói dối rồi mũi sẽ dài ra đấy.”

“Bốc phét, Miêu Miêu đã nói với ta rồi, đấy là chuyện Pinocchio, không phải thật.” Thằng nhóc nhỏ giọng lầu bầu, “Hồi bé Miêu Miêu tốt với ta lắm, cậu ấy kể chuyện cho ta nghe, cho ta bánh kẹo, còn bảo ta là người bạn tốt nhất của cậu ấy cơ.”

“Nhưng mà về sau cậu ấy đột nhiên không để ý tới ta nữa, mỗi ngày chỉ biết đọc sách làm bài tập, còn muốn tham gia thi đại học, tới nơi rất xa rất xa ta.” Vẻ mặt của thằng bé trở nên u ám, “Cậu ấy từng bảo ta là người bạn tốt nhất của cậu ấy, đã nói sẽ luôn luôn ở bên ta rồi, tại sao lại thất hứa?!”

“Miêu Miêu là người?” Thẩm Trường An đã hiểu, cậu ngồi khoanh chân trước mặt đứa bé. Thằng nhóc này ngoài màu tóc không giống ai ra thì trông cũng đáng yêu lắm, “Ý của em là, cậu bé tên Miêu Miêu, vốn đồng ý làm bạn với em, sau lại không để ý tới em, còn muốn tham gia thi đại học, rời khỏi em?”

Thằng bé lại né ra sau, hận không thể rúc mình vào trong tường: “Hồn của cậu ấy đáng lẽ do ta giữ, thế nhưng hôm nay mi lại thả hồn của cậu ấy đi. Chờ sau này cậu ấy khỏi hẳn rồi thì sẽ trở lại như trước đây, không còn để ý đến ta, không nhìn ta nữa.”

Nghe thế, đầu óc Thẩm Trường An có một suy nghĩ hoang đường, “Miêu Miêu” trong miệng đứa bé này, lẽ nào là nhũ danh của Tôn Giá?

Chẳng lẽ ngày nghĩ đêm mơ, ban ngày cậu bùi ngùi vì bệnh của Tôn Giá, ban đêm liền xuất hiện một giấc mơ thú vị lại có logic như vậy?

Lâu lắm rồi không nằm mơ, Thẩm Trường An đầy hứng thú tiếp tục giấc mộng này.

“Trưởng thành là cái giá mà mỗi một con người nhất định phải trả, hồi bé cậu ấy coi em là bạn, là bởi vì khi đó cậu ấy chỉ cần làm một đứa trẻ vui vẻ là được.” Thẩm Trường An lười biếng nhìn đứa bé tóc xanh, “Thế nhưng khi lớn hơn rồi, cậu ấy cần phải học tập, cần phải lớn lên, học tập nhiều tri thức hơn, trở thành người xã hội này cần.”

“Nhưng cậu ấy đã nói…”

“Trẻ nhỏ ngay cả quan điểm đúng sai cũng không có, thì lời của cậu ấy sao có thể là thật được?” Thẩm Trường An vội ho một tiếng, lúc cậu còn nhỏ, còn bảo mình muốn làm vua Trái Đất đây này, hiện thực chứng minh, lời trẻ con không thể tin.

“Là loài người bọn họ nói không giữ lời!”

“Một đời của con người rất ngắn ngủi, thế nhưng vì sinh tồn và trách nhiệm mà cần phải học tập rất nhiều thứ, vì cuộc sống mà bôn ba, mới có thể khiến bản thân và gia đình sống tốt hơn, em không nên coi lời của đứa trẻ mấy tuổi là thật.” Thẩm Trường An ngẫm nghĩ, “Ngay cả pháp luật cũng có quy định, trẻ nhỏ không có trách nhiệm pháp lý.”

“Luôn luôn ở bên ta, chơi với ta, bộ không tốt sao?” Thằng bé tóc xanh đỏ mắt hỏi, “Đi theo ta, không cần học tập, không có áp lực, cũng không cần lo lắng cho gia đình, chả nhẽ không tốt ư?”

“Sở dĩ con người được gọi là người, cũng bởi vì bọn anh có bản năng học tập, có ý thức trách nhiệm, trân trọng yêu thương gia đình của mình.” Thẩm Trường An giao tiếp với đối phương bằng giọng điệu dạy bảo cục cưng mẫu giáo, “Em hãy từ bỏ đi.”

“Nhưng… bọn ta cũng là bạn mà…” Đứa bé tóc xanh lẩm bẩm.

“Với cả, anh cảm thấy cậu ấy đột nhiên không để ý tới em, không phải vì không muốn làm bạn với em nữa, mà là bởi cậu ấy không nhìn thấy em.” Ỷ vào đang nằm mơ, Thẩm Trường An chém gió không hề có áp lực, “Loài người bọn anh có cách nói, mắt của trẻ nhỏ có linh tính, có thể trông thấy những thứ người lớn không thấy được, nhưng một khi qua cái tuổi nào đó, loại linh tính này sẽ biến mất.”

“Thế nên mới nói trẻ con tụi em gặp chuyện kích động, xảy ra chuyện đã cho rằng đối phương có lỗi với mình, cái tật này mà không sửa thì cả đời cũng chả kết bạn được đâu.” Thẩm Trường An chỉ ra ngoài cửa sổ, “Đi đi, muốn khóc thì ra ngoài mà khóc, đừng làm phiền anh đi ngủ, không là đánh em khóc đấy.”

“Ngay cả… trẻ con mà mi cũng đánh hả?” Đứa bé tóc xanh hoảng sợ nhìn cậu.

“Ờ, anh đánh người không chớp mắt đấy.” Thẩm Trường An hất cằm, đe dọa, “Muốn thử không?”

Vừa dứt lời, cậu đã thấy tóc thằng bé dựng lên, kéo dài ra ngoài cửa sổ, sau đó cạch một tiếng, người mất tăm, sương mù tản đi, cửa sổ vẫn đóng.

Hầy, cái đám ở trong mơ này đều là lũ kém cỏi không nhịn được mà hù.

Sáng hôm sau Thẩm Trường An cơm nước xong xuôi xuống tầng, gặp ông cụ lạnh lùng ở tầng dưới kia. Ông cụ nhìn cậu: “Dậy rồi à?”

“Chúc ông buổi sáng tốt lành ạ.” Thẩm Trường An dừng chân cười ha hả chào.

“Sáng gì nữa, ông tập thể dục về rồi đây.” Ông cụ híp mắt nhìn cậu, “Tối qua ngủ thế nào?”

“Cảm ơn ông quan tâm, cháu ngủ ngon lắm ạ.” Thẩm Trường An gật đầu. Cậu nhìn kiếm Thái Cực sau lưng ông cụ cùng bộ quần áo luyện công rộng rãi, không có cách nào phản bác đối phương.

Ông cụ không tiếp tục để ý tới cậu, lần nữa mở cửa ra rồi đóng lại trước mặt cậu, nhốt cậu bên ngoài hành lang.

Thẩm Trường An từ nhỏ đã được người già thích sờ mặt mình, hoài nghi sức hấp dẫn của mình giảm, không thì vì sao mà ông cụ này cứ luôn nhìn cậu bằng vẻ mặt bắt bẻ thế?

Thẩm Trường An đi tới văn phòng, thấy gốc đại thụ đang đung đưa trong gió mai. Cậu nhớ tới giấc mơ tối qua, đanh định đi qua sờ thân cây thì sau lưng truyền tới tiếng bước chân.

“Chào cậu.” Người tới vóc dáng hơi mập, đội một chiếc mũ ni, trên mặt mang nụ cười thật thà chất phác. Thẩm Trường An cảm thấy người này quen quen, “Anh là bạn… của anh Đạo Niên?”

Cậu nhớ lúc đưa người tàn tật tên Đạo Niên về khu dân cư, có hai người ra đón anh, người này chính là một trong số đó, lúc ấy anh ta còn bảo cậu sẽ gặp may.

“Không dám, chúng tôi chẳng qua chỉ là người giúp việc của tiên sinh thôi.” Thái độ của người đàn ông trở nên khiêm tốn, “Kẻ hèn này họ Lưu, tên là Lưu Mao, cậu gọi tôi Tiểu Lưu là được.”

Thẩm Trường An im lặng nghĩ, một người đàn ông ba mươi mấy như anh bảo tôi gọi là Tiểu Lưu, tôi cũng chẳng thốt ra khỏi mồm được. Cậu bắt tay với đối phương: “Anh Lưu, xin hỏi anh cần bộ phận chúng tôi hỗ trợ gì sao?”

Muốn hòa giải tình cảm gia đình, tranh chấp ở quê, hay là chỗ nào đấy lại bị ma ám?

“Là thế này, vô cùng cảm ơn cậu lần trước đã đưa tiên sinh của chúng tôi về nhà, trước đó cậu đi vội quá, chúng tôi vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn cho tử tế, mong cậu thứ lỗi.” Lưu Mao vội vàng giải thích, “Hôm qua lúc bọn tôi giúp tiên sinh sắp xếp túi mua sắm, phát hiện trong túi có đơn tuyên truyền của quý bộ phận, chúng tôi cảm thấy đơn tuyên truyền cực kỳ có lý, rất hay!”

“Sinh trai sinh gái đều như nhau?”

“Không, là tin tưởng khoa học.” Lưu Mao chân tình thực lòng nói, “Cầu thần bái phật chẳng bằng tin tưởng khoa học, chuyện mình tự làm được thì đừng đi quấy rầy thần tiên yêu quái, có đúng không?”

Thẩm Trường An: “…”

Không anh, ý của truyền đơn rõ ràng là phản đối mê tín phong kiến, tin tưởng khoa học.

“Chúng tôi cảm thấy, loại tư tưởng này giác ngộ rất tốt, rất tuyệt vời, cho nên quyết định tài trợ cho hoạt động tuyên truyền của quý bộ phận.” Lưu Mao nhiệt tình hỏi, “Không biết có tiện hay không?”

Thẩm Trường An nghe thế lập tức lộ ý cười chân thành: “Không ngờ anh Lưu lại có tư tưởng giác ngộ cao đến vậy, đúng là khiến người khác khâm phục, xin mời đi theo tôi, thủ tục chi tiết anh có thể trao đổi với chủ nhiệm của chúng tôi.”

“Tiến bộ xã hội nhờ mọi người rồi.” Lưu Mao cũng nở nụ cười chất phác lại rạng rỡ.

Không biết Lưu Mao và Đỗ Trọng Hải thảo luận như thế nào, trong những ngày tiếp theo, Đỗ Trọng Hải đánh vô số báo cáo cho cấp trên, mấy người Thẩm Trường An cũng viết mấy bản kế hoạch xây dựng văn minh tinh thần. Trong nửa tháng ngắn ngủi, bàn ghế và dụng cụ làm việc trong văn phòng đều thay mới toàn bộ, ngay cả truyền đơn cũng trở nên cao cấp hơn. Có đôi khi bọn họ đi quảng trường tuyên truyền, đều có các ông các bà chủ động tới lấy truyền đơn, đem làm quạt hay gấp máy bay giấy cho cháu chắt.

Cuối tuần họ thậm chí còn thuê một phòng hội nghị, làm một buổi tọa đàm tuyên truyền văn minh tinh thần. Người nghe xong tọa đàm còn có thể nhận hai quả trứng gà, một túi bột giặt nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trường An cảm thấy bộ phận mình được hoan nghênh đến vậy.

“Tiểu Thẩm à, sau mà có loại hoạt động này bọn bác lại tới nữa.” Một bác gái kéo tay áo của Thẩm Trường An, nói với cậu, “Nhưng mà lần sau tặng bột giặt thì đổi hãng được không cháu, cái hãng này dùng không tốt lắm.”

Thẩm Trường An gật đầu.

“Tiểu Thẩm à, dáng vẻ nói chuyện trên bục hôm nay của cháu sôi nổi lắm, đã có bạn gái chưa?”

Thẩm Trường An lắc đầu lại gật đầu.

Vất vả lắm mới tiễn các ông các bà đi, Thẩm Trường An và các đồng nghiệp thu dọn dụng cụ, lúc trở lại dưới tầng văn phòng đã là chạng vạng tối. Ráng chiều đỏ chói cực đẹp, khiến cây cối ở sân sau cũng nhuộm một lớp màu vàng nhạt.

Dưới gốc cây lớn nhất, có một chàng trai đang đứng, anh ta mặc áo thun và quần jean sạch sẽ, trông trẻ trung lại tươi sáng.

Nghe thấy tiếng cười của bọn họ, chàng trai quay đầu lại, ánh mắt trong veo: “Chào mọi người.”

Người này vậy mà là Tôn Giá.

“Không phải Tôn Giá đây sao?” Trần Phán Phán nói nhỏ, “Trông cậu ta, có vẻ… rất bình thường nhỉ?”

Từ Trạch và Đinh Dương cũng thấy lạ, bọn họ đã gặp Tôn Giá nhiều lần, đối phương vẫn luôn mang dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác nói không thành câu. Thi thoảng bọn họ sẽ đưa Tôn Giá về nhà, có lúc là người nhà của anh ta tới đón, nhưng dáng vẻ minh mẫn như hôm nay thì bọn họ chưa từng thấy bao giờ.