“Tuy thành phố Ngô Minh chỉ là một thành phố nhỏ không nổi tiếng, nhưng nơi này có con đường kết nối âm dương, cứ cách bảy ngày, sẽ có một chiếc xe có thể vượt qua âm dương xuất hiện vào giờ Tý (11 giờ đêm tới 1 giờ sáng). Trước kia là xe ngựa, nay hưởng ứng lời kêu gọi của thời đại, xe ngựa đổi thành xe buýt.” Ông Trương ngồi dưới biển báo xe buýt, “Có một số người bát tự tương đối yếu, vào một số thời điểm có thể nhìn thấy chiếc xe này, thậm chí không cẩn thận đi lên, thế nên một vài thành phố lưu truyền chuyện chuyến xe buýt cuối cùng.”
Trên đường phố vắng vẻ không một bóng người, Thẩm Trường An choàng áo khoác lên người ông Trương, lấy bình xịt muỗi phun bốn phía. Đã vào thu rồi mà sao muỗi vẫn lợi hại thế nhỉ?
“Cháu làm gì đấy?” Ngửi thấy mùi thuốc đuổi muỗi gay mũi, ông Trương nghiêm mặt, “Chờ lát nữa xe tới, cháu đừng lên xe, nếu có người vẫy cháu, cháu cũng đừng đáp lại.”
“Đáp lại thì sao ạ?”
“Đáp lại thì cháu sẽ phải đốt vàng mã cho chúng, bằng không chúng sẽ vào trong mơ tìm cháu. Đây là thủ đoạn ăn vạ của lũ ma quỷ, thủ đoạn chúng dùng lại không trái với quy định, người trúng chiêu ngoài đốt vàng mã cho chúng ra thì không có cách giải quyết khác.” Ông Trương nhìn Thẩm Trường An, “Nhưng cháu không cần phải lo về chuyện này, đầu óc của lũ quỷ lừa đảo này đều tốt lắm, sẽ không chọc vào kiểu người như cháu đâu.”
Thẩm Trường An nhíu mày, kiểu người kính già yêu trẻ như cậu dựa vào đâu mà ngay cả ma quỷ cũng ghét bỏ?
“Còn năm phút.” Ông Trương nhìn đồng hồ, không biết là hãng gì, dưới ánh đèn tỏa ra quầng sáng long lanh, giống như toàn thân đều khảm đầy kim cương.
“Thích hả?” Chú ý tới ánh mắt của Thẩm Trường An, ông Trương chỉnh lại chiếc áo khoác cậu phủ thêm cho mình, dáng vẻ cao nhân, “Mấy tháng trước có một doanh nhân tặng ông, trị giá chừng một triệu, trong nhà còn nhiều lắm, lát về ông lấy mấy cái cho cháu đeo chơi.”
Sở thích ba hoa của ông Trương đã từ dược liệu ngàn năm phát triển đến đồng hồ kim cương rồi?
“Sao cháu có thể không biết ngượng mà cầm đồng hồ đắt như vậy của ông chứ, cháu nhìn mấy lần mở mang tầm mắt là được.” Thẩm Trường An đưa tay đè lại phía sau áo khoác tốc lên của ông Trương, phun thuốc xịt muỗi vào chỗ mắt cá chân của ông cụ.
“Quỷ linh xa sắp tới rồi, cháu không có suy nghĩ gì hả?” Ông Trương thấy dáng vẻ không coi là chuyện to tát của Thẩm Trường An, bỗng đánh mất hơn nửa cảm giác thành tựu.
“Dạ, sao ạ?” Thẩm Trường An lắc bình xịt muỗi, “Cái quỷ gì đó, cũng không thể bởi vì chúng ta phun thuốc xịt muỗi mà không tới chứ?”
Ông Trương: “…”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc chỉ còn ba mươi giây, ông Trương nhìn sương đêm dâng lên ở cuối đường, vẻ mặt nghiêm túc: “Chờ lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng đừng sợ. Ông dám mang cháu tới xem, thì có thể mang cháu khỏe mạnh lành lặn trở về.”
Mới đầu Thẩm Trường An không tin quỷ thần, thế nhưng lúc này vẻ mặt ông Trương thực sự quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cậu hơi nghi ngờ, chẳng lẽ trên đời thật sự có thứ cậu không nhìn thấy?
Nhìn sương dày cuối đường, Thẩm Trường An bất giác nghiêm túc.
Mười giây trôi qua.
Ba mươi giây trôi qua.
Cho đến khi một phút trôi qua, cuối đường vẫn chẳng có cái gì.
Cả con đường lặng ngắt như tờ, một con chuột chạy vèo vào trong cống từ bên kia đường, kêu chít chít.
Bầu không khí hơi lúng túng, Thẩm Trường An bắt đầu cân nhắc, làm thế nào để giúp ông Trương cứu vãn danh dự, không để ông quá mức xấu hổ: “Có lẽ xe bị trục trặc, cần sửa một lát nên mới tới muộn chăng?”
Ông Trương nhìn Thẩm Trường An rồi lại nhìn về cuối đường, im lặng không nói một lời.
Quỷ linh xa không bao giờ có khả năng tới muộn, ông ở thành phố Ngô Minh này hơn một năm, thi thoảng bắt được ác quỷ, lại lười siêu độ thì sẽ ném ác quỷ đó vào trong Quỷ linh xa, để Âm Minh giới tự xử lý.
Trong hơn một năm nay, Quỷ linh xa chưa hề tới muộn về sớm, sao hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện vào đêm nay.
“Ông dẫn cháu tới chỗ khác.” Ông Trương xụ mặt, ông không tin đêm nay tất cả ma quỷ đều biến mất.
“Không thì tối mai ông cháu mình lại tới, muộn thế này rồi…” Thẩm Trường An dắt xe đạp đôi ở bên cạnh, “Thức đêm không tốt cho cơ thể đâu ông.”
“Tối nay mà không cho cháu thấy ma thì cơ thể ông mới không khỏe, bị tức đấy.” Ông Trương ngồi lên xe đạp, vỗ lưng Thẩm Trường An, “Đi.”
Được rồi.
Thẩm Trường An cảm thấy hôm nay mình cực kỳ đủ tinh thần, giống như chạy bộ mấy chục cây số cũng không xi nhê. Cậu chở ông Trương, đạp xe đến là nhanh, không biết còn tưởng cậu chạy xe điện.
“Đi theo định vị.” Tuy đây là xe đạp đôi, nhưng ông Trương ngồi đằng sau, hai chân bất động, trong điện thoại phát ra hòa âm báo đường máy móc, không có chút tình cảm nào.
“Cháu thấy hơn nửa đêm nghe cái giọng này trên đường vắng tanh còn đáng sợ hơn thấy ma ấy ông.” Thẩm Trường An hì hà hì hục đạp xe, “Cháu đổi hệ thống định vị được không ạ?”
“Đọc rõ từng chữ là được rồi, cần tình cảm làm cái gì?” Ông Trương vỗ vai cậu, “Đi.”
Băng qua một con đường xuống cấp, nhà lầu thấp bé và rác rưởi có thể thấy khắp nơi, thi thoảng có mùi hôi thối bốc lên từ trong thùng rác ven đường. Mấy con mèo hoang thấy có người đi qua phát ra tiếng kêu cảnh cáo.
“Ông ơi, ông dẫn cháu đi nhìn ma, hay là đi bới núi rác thế ạ?” Dừng xe bên ngoài một công trường bỏ hoang, Thẩm Trường An thấy trên đất toàn là đá sỏi, rất tự nhiên đỡ lấy cánh tay của ông Trương.
“Cháu làm gì đấy?” Ông Trương nhìn cái tay đỡ mình, khó chịu bảo, “Đi đứng cho nó đàng hoàng, ông không cần dìu.”
“Không phải cháu dìu ông, mà là cháu sợ, nhỡ có thứ gì đó nhảy ra thật, ông ở bên cạnh cháu còn có thể bảo vệ cháu, đúng không ông?” Trong mắt Thẩm Trường An, người già giống con nít, có đôi khi phải dỗ dành tâng bốc.
Ông Trương mấp máy môi, nhìn cái tay dìu cánh tay mình, rốt cuộc không đẩy ra.
Ánh đèn của công trường bỏ hoang bên này hơi tối, lờ mờ có thể thấy vài cái bóng mơ hồ. Đó là một túp lều dựng tạm bợ, bởi vì quá lâu không có người ở mà xiêu xiêu vẹo vẹo, đen sì sì.
Không biết có con mèo ở đâu bỗng nhiên rít lên một tiếng, lại có mấy con chuột kêu chít chít.
Thẩm Trường An mở chức năng đèn pin của điện thoại, chiếu vào phía trước, chung quanh cỏ mọc đất hoang, cho dù không có ma cũng làm người ta sợ chết khiếp.
Đang nghĩ thế, cậu thấy ông Trương móc ra mấy lá bùa vàng từ trong ngực, ném vào không trung, bùa vàng nháy mắt tự bốc cháy.
Thẩm Trường An nghe thấy ông Trương lẩm bẩm, có điều… Cậu chẳng nghe hiểu lấy một câu.
Đọc xong chú ngữ, cuồng phong gào thét, giống như có vô số thứ sắp bò ra từ trong bóng tối. Áo khoác bị gió thổi phần phật, Thẩm Trường An rụt cổ, nhìn bùa vàng chậm rãi hóa thành tro tàn trên không, nín thở.
“Ra!”
Theo tiếng quát chói tai của ông Trương, tiếng côn trùng xung quanh im bặt.
Thẩm Trường An mở to hai mắt, nhìn bóng tối chung quanh. Ở những nơi tối tăm này sẽ có thứ gì ẩn náu đây.
Thời gian vào giờ phút này dường như đang ngưng đọng, Thẩm Trường An thấy gió nhỏ dần, một con ếch xanh kêu ộp ộp nhảy qua mu bàn chân cậu.
“Ộp ộp”
Ếch xanh nhảy tại chỗ, giống như đang chế giễu hai tên nhân loại nhàm chán này.
Sau khi gió lặng hẳn, Thẩm Trường An quay đầu nhìn quanh, ngại ngùng hỏi ông Trương ma đâu. Ông Trương không dám tin móc một tấm bùa chú từ trong ngực, kết quả lần này ngay cả gió cũng chẳng có.
Có chăng, chỉ là xấu hổ vô biên vô tận.
Trong không khí tràn đầy mùi bùa sau khi đốt, Thẩm Trường An ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nơi đó có ánh sao lấp lánh, còn rất đẹp.
“Thôi bỏ đi.” Ông Trương sử dụng hết lá bùa cuối cùng, ông cách xa mấy bước nhìn Thẩm Trường An, cứ như đang nhìn thấy một người kỳ lạ hiếm thấy.
“Ông Trương…”
“Đừng gọi ông là ông Trương nữa, từ giờ trở đi ông không phải họ Trương, ông họ Vương.” Vẻ mặt ông Trương đầy tang thương, ánh mắt trông về phía xa xăm như thể nhìn thấu tất cả, “Ông đâu còn tư cách mang họ Trương nữa.”
“Ông đừng buồn mà, biết đâu hôm nay ma quỷ nghỉ, hoặc là làm chuyện khác nên không có thời gian tới gặp chúng ta thì sao.” Thẩm Trường An dìu ông Trương, “Tối nay chúng ta về đi ngủ, sau này cháu lại đi tìm ma với ông.”
Ông Trương: “..”
Đạp xe băng qua con hẻm cũ, lần nữa đi qua trạm xe buýt mà ông Trương cho là có “Quỷ linh xa” xuất hiện. Tốc độ đạp xe của Thẩm Trường An nhanh hơn, cậu sợ ông Trương lại nghĩ tới chuyện xấu hổ ban nãy.
Đạp về phía trước mấy trăm mét, đối diện có một chiếc ô tô đen đi tới, trên con đường này không có lối đi dành riêng cho xe đạp, cậu chỉ có thể tránh sang bên cạnh.
Nhưng lúc ô tô tạt ngang qua cậu thì đột nhiên dừng lại.
Thẩm Trường An tò mò nhìn về phía ô tô, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai quen thuộc.
“Anh Đạo Niên?” Thẩm Trường An hơi ngạc nhiên, “Muộn thế này rồi sao anh lại ở đây?”
Đạo Niên nhìn ông Trương phía sau Thẩm Trường An, nói với cậu: “Làm việc.”
Hai chân bất tiện còn phải làm việc tới tối muộn thế này, cuộc sống của ai cũng chẳng dễ dàng nhỉ. Thẩm Trường An thấy chân mày Đạo Niên nhíu lại thì đoán được anh muốn hỏi, tại sao cậu và ông Trương lại ở đây, thế là giải thích: “Tôi đi với ông Trương ra…”
Thẩm Trường An uốn lưỡi, không nên nói với Đạo Niên cậu đi tìm ma với ông Trương: “Tôi đi giải sầu với ông Trương ấy mà.”
Đạo Niên khẽ gật đầu, mở mắt nhìn ông Trương, dường như vào lúc này, anh mới đồng ý dùng mắt nhìn thẳng ông cụ: “Đêm khuya, nên về sớm.”
“Vâng, anh cũng nghỉ sớm nhé.” Thẩm Trường An cười híp mắt vẫy tay với Đạo Niên, sau đó dốc sức đạp xe lao đi vun vút.
Đạo Niên nhìn bóng lưng xoay tròn hai chân đạp xe của Thẩm Trường An, hai mắt đen nhánh sâu xa, yên tĩnh như biển cả gió êm sóng lặng.
Bị gió lạnh thổi, ông Trương từ từ thoát khỏi uể oải không thể cho Thẩm Trường An thấy ma. Ông cụ quay đầu nhìn ra sau, người đàn ông ngồi xe xịn ban nãy là bạn của thằng nhóc thối này hả?
Mới nãy Thẩm Trường An gọi anh ta là gì cơ?
Ông Trương lắc đầu, lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Chẳng lẽ không chỉ pháp thuật của ông mất linh, mà ngay cả đầu óc cũng không dùng được rồi?
“Thưa tiên sinh.” Lưu Mao nói, “Cậu Thẩm không tin quỷ thần, tại sao lại ở chung với thiên sư loài người?”
Đạo Niên nhắm mắt lại, không nói gì.
Phía trước ô tô, sương mù dâng lên, trong màn sương dày đặc tựa như có thứ gì đó xếp hàng chỉnh tề, đang chờ nhân vật tai to mặt lớn nào đấy kiểm duyệt.
Chính giữa ngã tư đường sạch sẽ đến mức không có lấy một chiếc lá.