Đỗ Trọng Hải đậu xe ngoài cổng tiểu khu, đây là lần đầu tiên ông công khai đi đến trước cổng tiểu khu thần bí này. Là một người tu hành, ông luôn cảm thấy tiểu khu này tràn ngập cảm giác thần bí, nhưng để không gây ra rắc rối, ông chưa bao giờ tới quá gần chỗ này.
Lúc trước thành lập Bộ Dân chính ở thành phố Ngô Minh là vì cấp trên muốn sắp xếp một vài nhân viên của chính phủ vào nó để giám sát một số vụ việc phi khoa học ở địa phương, tuy ngoài mặt thì bọn họ làm công việc xóa bỏ mê tín phong kiến và tuyên truyền phát minh khoa học.
Ban đầu tiểu khu này cũng nằm trong phạm vi cần bọn họ phải giám sát chặt chẽ, nhưng sau đó nghe tin Thẩm Trường An đã chuyển đến đây ở thì bọn họ liền loại tiểu khu này ra khỏi danh sách giám sát.
Có thế nào thì họ cũng không ngờ được có một vị thần tiên sống trong tiểu khu này.
"Đến nơi rồi." Đỗ Trọng Hải quay đầu nhìn thấy Thẩm Trường An lôi hai hồn ma xuống xe, không khỏi nói, "Nếu chuyện này không gây ra nhiều ồn ào, có lẽ cậu không cần phải chuyển đi."
"Chuyện hôm nay, trừ phi toàn bộ không gian mạng bị phong tỏa, nếu không nhất định sẽ lan truyền mọi ngõ ngách." Thẩm Trường An cười, "Chủ nhiệm Đỗ, ngài đang không nỡ để tôi đi à?"
"Đúng vậy." Đỗ Trọng Hải gật đầu, "Chuyện tôi có một cấp dưới yêu đương với thần tiên này, tôi có thể khoe khoang với các đạo hữu khác cả đời, khi xuống dưới nền đất rồi, nói không chừng còn có thể dựa vào cậu để tạo dựng quan hệ với Diêm Vương và Thành Hoàng, tranh thủ để kiếp sau được đầu thai vào một nơi tốt đẹp đấy."
Thẩm Trường An ngẩn người, ngay sau đó nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới vấn đề này, vậy để sau này tôi giúp chú nói thêm vài câu tốt đẹp ở trước mặt Thành Hoàng, được không?"
"Vậy thì tôi cảm ơn cậu nhiều lắm." Đỗ Trọng Hải cười mắng cậu hai câu, quay đầu lại phát hiện một người đàn ông đẹp trai mặc áo len màu nhạt đang đứng sau cổng tiểu khu, "Bạn trai cậu tới đón cậu về nhà kìa."
Thẩm Trường An thấy Đạo Niên đang đợi mình liền kéo theo hồn ma chạy ngay qua đó, hai hồn ma không ngừng va chạm cọ xát nhau, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Thấy cảnh này, Đỗ Trọng Hải yên lặng lau mặt, gật đầu với Đạo Niên rồi thức thời rời đi.
"Sao em lại mang hai thứ này về?" Đạo Niên thấy Thẩm Trường An bổ nhào lên người mình liền nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy cậu, tiện thể đá bay hai hồn ma với vẻ mặt ghét bỏ.
"Chủ nhiệm Đỗ cầm có chút bất tiện." Thẩm Trường An thấy hai hồn ma bị Đạo Niên đá đến bên cạnh cửa phòng bảo vệ như trái banh, "Hay là tạm thời cột hai tên này vào cửa đi?"
"Loại hồn ma vừa dơ vừa đen này, cột vào cửa cũng sẽ làm bẩn nó." Đạo Niên đặt Thẩm Trường An trên mặt đất, "Hay là trực tiếp làm cho chúng hồn phi phách tán luôn đi?"
Thẩm Trường An cau mày suy nghĩ về tính khả thi.
Cửa phòng bảo vệ mở ra, một bảo vệ đi ra nhìn thấy hai con ma nằm dưới chân liền tiện tay nhặt lên, vừa ngẩng đầu thì thấy Thẩm Trường An và Đạo Niên đứng ở cách đó không xa, liền cung kính hỏi: "Hai vị đại nhân, nên xử lý thứ này như thế nào?"
"Cậu xem rồi làm, dọn dẹp chúng qua một bên, lát nữa gọi quỷ sai tới." Đạo Niên nói xong lại quay sang nói với Trường An, "Đi thôi, trở về ăn cơm."
"Bảo vệ......" Thấy bảo vệ cũng có thể nhìn thấy ma, Thẩm Trường An đột nhiên hiểu hóa ra ngay cả bảo vệ của tiểu khu cũng không phải con người, mất công khi đó cậu còn để Đạo Niên giả làm cún, sợ mình bị coi thành ăn trộm gấu trúc mà bị bắt.
Nghĩ vậy, Thẩm Trường An đưa tay vỗ thật mạnh vào lưng Đạo Niên: "Vậy mà anh không nói cho em biết sớm, hại em bị mất mặt trước mặt bảo vệ."
"Không sao, bọn họ không dám chê cười em đâu." Đạo Niên rất bình tĩnh nói, "Không mất mặt."
Thẩm Trường An: "......"
"Anh nói không có thì không có hả? Người ta lén lút cười nhạo sau lưng, anh cũng đâu biết được."
"Chỉ cần anh muốn biết thì không có việc gì là anh không biết."
"Nhưng khi người đàn ông áo xám đó đưa em đến vạch trần thân phận thật sự của anh, anh cũng đâu có biết." Thẩm Trường An không chút lưu tình dìm bạn trai xuống.
Nét mặt Đạo Niên trông nghiêm túc hơn: "Bởi vì hắn không thuộc phạm vi quản lý của luật trời."
"Vậy...... Ông ta là gì?"
Đạo Niên nghĩ nghĩ: "Có lẽ là quái vật hình thành từ tàn niệm còn sót lại của Đại Đạo và sự oán hận trên thế gian."
"Sao ông ta cứ muốn gây chuyện với chúng ta vậy?" Thẩm Trường An nắm tay Đạo Niên đi về phía biệt thự nơi hai người ở, "Vừa nhìn thôi đã thấy giống pháo hôi cầm kịch bản của vai ác rồi."
Đạo Niên: "Anh không biết."
"Kỳ thật, tên phản diện này rất có đầu óc đấy chứ, biết lợi dụng nhân loại để đối phó với em." Thẩm Trường An cười tủm tỉm nói, "Nếu chúng ta không phải người yêu, một vài thủ đoạn nhỏ của ông ta có thể sẽ mang đến phiền toái cho em đấy."
"Tiếc thay, tiếc thay." Thẩm Trường An đắc ý nâng cằm, "Sức hấp dẫn của em quá lớn, dẫn tới ông trời phải khom lưng, từ đây về sau em cũng là người có chống lưng."
Nhìn dáng vẻ nhỏ khoe khoang của Thẩm Trường An, Đạo Niên không nhịn được cười: "Đúng vậy, sức hấp dẫn của em lớn đến mức ngay cả ông trời cũng bị xúc động."
Thẩm Trường An cười hì hì, thừa dịp Đạo Niên không chú ý liền nhảy lên lưng y: "Bây giờ em còn là người đàn ông đang cưỡi trên lưng ông trời nữa đó."
"Em cũng đã chạy lên người ông trời rồi, ông trời cũng chỉ có thể nhận lấy em, người đàn ông có sức hấp dẫn bắn ra bốn phía này, kẻo em đi gây họa cho người khác." Đạo Niên sợ cậu té, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy mông cậu, "Em dựa vào lưng anh cho cẩn thận, đừng ngọ nguậy, lỡ ngã xuống đất thì đừng trách ông trời không giúp em."
Thẩm Trường An: "......"
__ __ __
Trong địa phủ, Bạch Vô Thường thấy Hắc Vô Thường cứ bồn chồn, dáng vẻ như có điều muốn nói lại không dám nói, không thể nhịn được nữa, hắn nói: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy, lúc nãy vừa đến thế giới con người một chuyến, về xong cái trở thành thế này luôn?"
Hắc Vô Thường nghẹn ở trong lòng đến mức khó chịu: "Anh biết chuyện lớn như vậy mà cũng không khiếp sợ chút nào luôn à?"
Bạch Vô Thường: ?
Chỉ là người sống vận dụng tư hình với hồn ma mà thôi, cũng không phải là chưa từng gặp được chuyện như vậy, có gì phải khiếp sợ đâu chứ?
Thấy Bạch Vô Thường vẫn bình tĩnh như vậy, Hắc Vô Thường không thể nhịn được nữa nói: "Nhân loại kia cùng Thiên Đạo đại nhân ở bên nhau, mà Thiên Đạo đại nhân còn khuất phục dưới cậu ta nữa, anh không thấy bất ngờ gì hết à?"
"Gì chứ, Thiên Đạo đại nhân ở dưới cậu ta á?!" Bạch Vô Thường, "Chuyện này là không có khả năng!"
"Anh không biết sao?" Hắc Vô Thường thấy Bạch Vô Thường phản ứng như vậy, "Vậy vừa rồi anh đáp lại chuyện gì vậy?"
"Không phải ý của cậu là Thẩm Trường An sử dụng tư hình với hồn ma sao?"
"Tôi đang nói đến việc Thẩm Trường An đè...... Hả gì cơ." Hắc Vô Thường rốt cuộc không dám nói ra hai chữ Thiên Đạo, hiện tại hắn có chút hối hận, nếu sớm biết Bạch Vô Thường không biết việc này, thì hắn không nên nói ra, lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì rắc rối lớn rồi.
"Tôi chỉ nói cho một mình anh biết việc này thôi đó, anh đừng nói ra ngoài." Chuyện đã đến nước này rồi, có hối hận hơn cũng không còn kịp nữa, Hắc Vô Thường đành phải dặn dò Bạch Vô Thường mãi, "Làm ơn làm phước đừng có nói ra ngoài nha."
"Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không nói bậy." Bạch Vô Thường nói xong những lời này liền cảm nhận được có yêu linh ở thế giới con người đang triệu hoán mình, liền nói, "Có yêu đang triệu hoán tôi, tôi đi rồi về nhanh thôi."
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Bạch Vô Thường, trong lòng Hắc Vô Thường có chút không yên ổn, chắc là Tạ Tất An nói thì sẽ giữ lời thôi?
Bạch Vô Thường tìm thấy yêu linh triệu hoán hắn, cũng phát hiện đây là cổng phủ thần của Thiên Đạo đại nhân, vội thu liễm quỷ khí trên người, hỏi yêu linh triệu hoán mình: "Xin hỏi đạo hữu tìm tôi có chuyện gì?"
Yêu quái có thể trông cửa cho Thiên Đạo đại nhân, chắc chắn không phải một yêu quái đơn giản.
"Chào Bạch Vô Thường đại nhân." Bảo vệ giao hai con ma bị đánh đến mức cũng chẳng ra hình ma cho Bạch Vô Thường, "Hai hồn ma làm nhiều việc ác này là do Thẩm tiên sinh mang về, tôi nghĩ rằng cái loại ma quỷ này nên được đưa đến địa phủ để chịu phạt, cho nên đã làm phiền ngài đến đây một chuyến."
"Tôi cũng đang muốn đi bắt bọn họ đây, cảm ơn Thẩm tiên sinh đã chúng giúp tôi." Bạch Vô Thường không nói hai lời, há mồm khen ngợi Thẩm Trường An trước rồi nói tiếp.
Những năm gần đây, Thiên Đạo đại nhân gần như đã cắt đứt liên lạc với địa phủ, giờ vất vả lắm mới liên lạc lại chút đỉnh nên sao hắn bỏ qua cơ hội tốt này được.
"Khách sáo rồi." Bảo vệ nhìn hai con ma nhát gan sợ sệt này, nói nhỏ, "Tôi thấy dường như Thẩm tiên sinh có vẻ vô cùng chán ghét hai con ma này."
Có một số điều không cần phải nói quá rõ ràng.
Bạch Vô Thường lập tức nghiêm túc nói: "Cái đám xấu xa này, đừng nói là Thẩm tiên sinh chán ghét, ngay cả những quỷ sai như chúng tôi cũng cực kỳ chán ghét chúng, nên nhất định sẽ trừng trị chúng thật nặng để an ủi những người vô tội đã bị chúng làm tổn thương."
Bảo vệ cười: "Bạch Vô Thường đại nhân đúng là chính trực rõ ràng."
Anh Cẩu bị tra tấn đến mức toàn thân trên dưới đều đau: "......"
Lúc còn sống, gã bị Thẩm Trường An tra tấn, sau khi chết, lại tiếp tục bị tra tấn vì mối quan hệ của Thẩm Trường An, đây đến tột cùng là một đối thủ đáng sợ đến cỡ nào chứ?
Nếu biết chuyện này sớm hơn thì thà rằng chết trong chiến dịch truy quét tội phạm của cảnh sát vào năm ngoái, chứ đâu giống như bây giờ, đã chết một cách ấm ức rồi, sau khi chết còn bi thảm hơn vạn phần.
"Tôi sai rồi, tôi nguyện ý chuộc tội......" Khi anh Cẩu bị Bạch Vô Thường đưa vào địa ngục, nhìn thấy bọn ma quỷ bị rút lưỡi, bị luộc, bị chiên, bị cắt bằng dao và bị lửa thiêu, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng, anh Cẩu đã liên tục xin tha.
Nhưng sao Bạch Vô Thường có thể giảm miễn tội nghiệt của gã chỉ vì vài câu xin tha đó của gã chứ? Hắn kéo hai hồn ma đi một mạch đến trước mặt phán quan, thì thầm vào tai ông vài câu, phán quan liền đưa bọn chúng xuống mười tám tầng địa ngục chịu cực hình.
"A!" Ngay khi linh hồn gã rơi vào núi lửa, gã đã lập tức đau đớn kêu thành tiếng, nhưng còn có rất nhiều ma quỷ kêu gào đau đớn giống như gã, vì vậy tiếng gào của gã cũng nhanh chóng bị át đi.
Sau khi xét xử hai đại ác nhân, phán quan thở dài buông bút phán quan của mình, nói với Bạch Vô Thường: "Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi như vậy, đã hai lần đích thân áp giải linh hồn của ác nhân đến rồi đấy."
Hắc Bạch Vô Thường là quan chức cấp cao nhất trong các quỷ sai, trừ phi là có ác quỷ làm hại một phương, bằng không thì cũng không cần bọn họ phải tự mình ra tay.
"Mấy tên ác nhân này rất được Thẩm tiên sinh coi trọng." Bạch Vô Thường giải thích, "Nếu tôi không tự mình chạy hai chuyến thì sao có thể bày tỏ lòng chân thành được?"
Phán quan gật đầu hiểu ý: "Haiz, cậu thì còn có thể lộ mặt trước Thẩm tiên sinh, còn bên tôi thì sầu đến độ đầu cũng to ra luôn đây này."
"Vậy là có loại ma chết oan nào đó khó xét xử à?"
"Dựa theo luật cũ, nếu có người giật dây bắc cầu với góa phụ, xúi giục người đó tái hôn thì sau khi chết sẽ bị đày vào Tiễn Đao Địa Ngục(*)." Nói đến cái này, đầu phán quan to ra, "Nhưng bây giờ càng ngày càng có nhiều ma nữ không hài lòng với luật này, còn nói tại sao người xui giục phụ nữ tái hôn phải bị phạt đày vào Tiễn Đao Địa Ngục, mà người xui giục người goá vợ cưới tiếp thì sao lại không bị gì? Rồi còn nói nam nữ đã bình đẳng rồi, hôn nhân cũng nên tự do bình đẳng, tái hôn cũng nên được tự do, gây sự muốn phá bỏ điều luật này. Mấy ngày hôm trước, những ma nữ chưa đến thời gian đầu thai đã kéo theo biểu ngữ ngồi biểu tình bên ngoài điện của phán quan kia kìa."
Bạch Vô Thường cẩn thận suy nghĩ: "Tôi cảm thấy...... Chuyện này hình như cũng có lý á?"
"Nhưng luật lệ của mười tám tầng địa ngục này đã được đặt ra từ rất lâu rồi, một phán quan nho nhỏ như tôi sao có thể thay đổi được?" Mặt phán quan đầy buồn rầu, "Đừng nói là tôi, ngay cả Diêm Vương cũng không thể thay đổi những luật lệ được đặt ra dành cho địa ngục, cho dù những ma nữ kia ngày nào cũng ngồi ở ngoài điện phán quan, tôi cũng không có cách nào."
"Ông với Diêm Vương không có cách nào thay đổi điều luật này, nhưng có một người lại có thể thay đổi nó đấy." Bạch Vô Thường nghĩ tới một người.
"Ai vậy?"
"Thiên Đạo đại nhân."
"Không được, không được, tôi có tài đức gì có thể đến cầu xin trước mặt Thiên Đạo đại nhân chứ?"
"Ông không thể cầu xin Thiên Đạo đại nhân, nhưng ông có thể đi cầu xin bạn đời của Thiên Đạo đại nhân mà." Bạch Vô Thường và phán quan này có mối quan hệ rất tốt, đưa tay ra lập một kết giới xung quanh mình, "Tôi nói cho ông nghe một bí mật, ông đừng nói cho người khác đấy."
"Bí mật gì?"
"Tôi nói cho ông biết, tình cảm giữa Thiên Đạo đại nhân và Thẩm Trường An rất tốt, vì cậu ấy, Thiên Đạo đại nhân thậm chí còn bằng lòng......"
Sau khi phán quan nghe Bạch Vô Thường nói xong, sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn: "Những gì cậu nói...... Có phải là thật không?"
Bạch Vô Thường gật đầu.
Phán quan do dự một lát: "Vậy mai tôi đi thử xem."
Trong hư không, gã đàn ông áo xám hài lòng nhìn những ma nữ đang phẫn nộ trong địa ngục, khẽ cười.
Không biết cơn giận của phụ nữ có thể khiến cho cả địa phủ hỗn loạn không nhỉ?
Khi thế giới con người và địa phủ đều trở nên hỗn loạn thì cả thế giới sẽ biến thành dáng vẻ gì vây?
"Ta đang rất mong chờ......"
__ __ __
Buổi chiều không cần đi làm, Thẩm Trường An và Đạo Niên dính nhau suốt một buổi trưa, buổi tối lúc đi ngủ, người còn trẻ và khỏe như cậu lại không nhịn được mà chơi trò xếp người với Đạo Niên.
Kết thúc trò chơi, cậu lười biếng để Đạo Niên ôm mình đi tắm rửa thay đồ ngủ rồi lăn đùng ra ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, cậu thấy mình lơ mơ đi tới một đại điện trống trải, có bốn người đàn ông mặc quần áo lòe lẹt ngồi trong đại điện, tướng mạo của bốn người họ có hung dữ cũng có hiền lành, nhưng Thẩm Trường An cũng không có nhận thấy được ác ý trên người bọn họ.
Nhìn thấy Thẩm Trường An, bốn người đồng loạt đứng dậy chắp tay chào cậu, Thẩm Trường An lùi lại một bước, xua tay tránh đi cái lễ của bọn họ.
Cậu đang nằm mơ hả?
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thẩm Trường An đã nhớ được họ của bọn họ giữa những lời mà bọn họ nói.
Thôi, Chung, Lục, Ngụy......
Sao họ của bốn người này đặt ở bên nhau lại quen tai quá vậy?
"Mạo muội mời Thẩm tiên sinh đến đây là bởi vì chúng tôi có một chuyện muốn nhờ." Người đàn ông mặc áo choàng xanh lá tự xưng là họ Ngụy, có khuôn mặt nhân từ bước tới và mỉm cười nói: "Có một điều luật ở địa phủ là nếu có người xui khiến góa phụ tái hôn, hoặc là làm mai mối cho góa phụ thì sau khi chết sẽ rơi vào Địa Ngục Dao Kéo, phải chịu nỗi đau cắt đứt mười ngón tay, tiên sinh có nghĩ rằng có chỗ nào không ổn với điều luật không?"
Thẩm Trường An nhíu mày, đây không phải là có chỗ nào không ổn, mà rõ ràng là chỗ nào cũng không đúng.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói chuyện, đại điện đột nhiên bắt đầu rung chuyển, một tia sáng vàng bay thẳng vào đại điện.
"Tiểu quỷ nào dám vào trong mộng của Trường An?"
Theo tiếng quát nghiêm khắc của Đạo Niên, Thẩm Trường An mở mắt ra nhìn thấy ánh đèn sáng trong phòng cùng với khuôn mặt thò lại gần của y.
"Đạo Niên?" Thẩm Trường An xoa xoa thái dương, "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu, có người không mời mà đến, đi vào giấc mơ của em." Đạo Niên nhẹ nhàng vỗ về cậu như đang dỗ trẻ con ngủ, "Anh đã đuổi bọn họ đi rồi."
"À." Thẩm Trường An ngáp một cái, kê đầu vào cổ Đạo Niên chuẩn bị ngủ tiếp.
Vài giây sau, cậu mở choàng mắt lay lay Đạo Niên: "Bốn người đó có phải là phán quan trong truyền thuyết không?"
"Ừ." Đạo Niên bắt lấy bàn tay lắc qua lắc lại của cậu, "Ngủ đi, chẳng phải ngày mai em còn phải đến bộ phận xử lý công việc sao?"
"Đấy là phán quan trong truyền thuyết đó, đây còn là lần đầu tiên em được nhìn thấy......"
"Em cũng đã ngủ chung với ông trời rồi, phán quan có cái gì hiếm lạ đâu chứ." Đạo Niên đè chăn lên người Thẩm Trường An, kéo người vào trong lòng mình, "Ngủ đi, em mà còn không ngủ thì đêm nay cũng không cần ngủ nữa."
Thẩm Trường An: "......"
Thôi ngủ tiếp vậy.
Sáng hôm sau, Thẩm Trường An đến bộ phận từ rất sớm, vừa vào cửa đã đối diện với ba ánh mắt lộ ra kính ngưỡng cùng tò mò, cậu ho khan một tiếng: "Nhìn cái gì vậy, có phải cảm thấy hôm nay tôi lại đẹp trai hơn không?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Trần Phán Phán nhanh chóng gật đầu, "Cậu là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới luôn đó."
"Mấy lời thế này, tốt hơn hết là cô đừng nói trước mặt bạn trai mình." Thẩm Trường An đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, "Tôi sợ anh ta không nhịn được sẽ đánh chết tôi đó."
"Ổng không dám đâu, cậu yên tâm đi." Trần Phán Phán lấy ra một hộp bánh quy từ trong ngăn kéo, "Nào, đây là bánh quy do mẹ tôi tự làm, cậu cầm lấy nếm thử đi."
"Trùng hợp ghê, mẹ tôi cũng đặc biệt làm đồ ăn cho Trường An nè." Đinh Dương đặt một túi đồ đến trước mặt Thẩm Trường An.
Từ Trạch không nói gì, lẳng lặng đặt một cái túi ở trước mặt Thẩm Trường An, trong đó có một đôi khăn quàng cổ nam cùng kiểu dáng.
Nhìn mấy thứ trên bàn này, nụ cười trên mặt Thẩm Trường An nhạt dần: "Mọi người biết hết rồi à?"
Trần Phán Phán và những người khác đang giả vờ thoải mái, lập tức cười không nổi nữa, bọn họ nhìn Thẩm Trường An với nét mặt có chút buồn bã, trong mắt chứa đầy vẻ không nỡ.
Trần Phán Phán hé miệng, muốn hỏi Thẩm Trường An có thể đừng đi không, nhưng lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua đã lan truyền rộng rãi ở thành phố Ngô Minh cùng với trên mạng, cô lại ngậm miệng.
Cô biết việc rời khỏi thành phố Ngô Minh mới là lựa chọn an toàn nhất đối với Thẩm Trường An.
Bởi vì những người chính nghĩa vĩnh viễn cũng không biết được người xấu càn rỡ đến mức nào.
"Bây giờ bên trên vẫn chưa có mệnh lệnh chính thức mà." Thẩm Trường An cất hết đồ trên bàn, "Mọi người tặng đồ cho tôi sớm như vậy là định nuôi béo tôi hả?"
"Ừ ừ, nuôi cậu béo lên rồi, đến lúc đó sẽ không ai nhận ra cậu nữa." Trần Phán Phán bật cười, "Nếu cậu không ăn thì trả lại cho tôi liền đi."
"Không được, tay nghề của dì tốt như vậy, không ăn thì lỗ rồi." Thẩm Trường An nhanh chóng nhét một cái bánh quy vào miệng, "Đồ đã tặng đi rồi, sao có thể lấy lại được chứ."
Bầu không khí trong văn phòng trở nên sôi động trở lại, như là chỉ cần không đề cập đến vấn đề ly biệt thì việc ly biệt sẽ vĩnh viễn không đến được.
Khoảng một tiếng trước giờ tan làm vào buổi trưa, Trần Phán Phán đi ra ngoài để nhận chuyển phát nhanh, nói ở cửa: "Trường An, có người tìm cậu kìa."
Thẩm Trường An đi ra ngoài xem xét, đây chẳng phải là phán quan Ngụy mà cậu đã nhìn thấy trong giấc mơ đêm qua sao?
"Chào Thẩm tiên sinh." phán quan Ngụy chủ động nói, "Tối hôm qua chúng tôi làm việc thất lễ, mong ngài đừng để ý."
Thẩm Trường An: "......"
Tối hôm qua cậu suýt bị Đạo Niên kéo đi tập thể dục vì bọn họ đó: "Đều là việc nhỏ thôi, đừng để trong lòng."
"Thẩm tiên sinh đúng thật là khoan hồng độ lượng."
Thẩm Trường An nghi ngờ nhìn phán quan Ngụy, trong lòng cảm thấy có chút rờn rợn.
Mới gặp mặt đã tâng bốc cậu, vừa nhìn đã biết đây là tiết tấu có việc muốn nhờ, nhưng cậu thật sự không phải là một gian phi chuyên thổi gió bên gối Thiên Đạo đâu nhá.
Tìm cậu, có phải là tìm lầm người rồi không?
Thẩm Trường An cậu không có khuyết điểm nào khác ngoài việc có chút bênh vực người của mình.