Phân Cửu Tất Hợp
Chưa đến tám giờ, Tiếu Tri Thu đã đợi ở dưới bệnh viện. Giang Tĩnh Bạch lạnh lùng bước ra từ khu điều trị nội trú. Tiếu Tri Thu thấy vậy cũng không dám nói gì, chỉ mở cửa xe cho cô, nhìn cô ngồi vào mới hỏi: "Giang tổng, có cần về chung cư không ạ?"
Giang Tĩnh Bạch vẫn mặc quần áo từ ngày hôm qua, cô nhíu mày: "Đến thẳng công ty."
Cô nói xong, ngừng lại trong giây lát: "Để trống lịch buổi trưa."
Ngư Hi sắp phải phẫu thuật, cô muốn Ngư Hi ra ngoài liền có thể nhìn thấy mình.
Tiếu Tri Thu yên lặng gạch bỏ lịch trình, cúi đầu: "Vâng."
"Hồ tổng nhắn cô gọi lại cho ông ấy."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Còn biên bản chấm dứt hợp đồng..." Tiếu Tri Thu chưa nói xong, Giang Tĩnh Bạch đã đáp: "Gửi cho Bạch Vũ Đường."
"Vâng." Tiếu Tri Thu thở phào, thật sự rất lo cô ấy sẽ lại tranh cãi với Hồ tổng vì chuyện của Ngư Hi, tình hình hiện giờ đã hoàn toàn không còn như nửa năm trước, khi đó mặc dù Ngư Hi ngã xuống, nhưng cô ấy vẫn có năng lực và vốn liếng để đứng lên, nhưng giờ đây...
Tuy rằng Tiếu Tri Thu không muốn thừa nhận, nhưng cô biết rõ tình hình của Ngư Hi, bản thân cũng đã làm việc trong ngành này nhiều năm, lần này Ngư Hi muốn đứng lên, là rất khó.
Hồ tổng sẽ không cho phép một người như vậy ở lại công ty, ông ta mang tác phong tư bản, chưa bao giờ để ý đến tình cảm, chỉ quan tâm đến lợi ích.
Hai người đến công ty không bao lâu, Bạch Vũ Đường cũng đến tìm Giang Tĩnh Bạch, Tiếu Tri Thu gặp cô, ngạc nhiên: "Cô Bạch, tôi đã gửi biên bản cho cô rồi."
"Tôi nhận được." Bạch Vũ Đường cười: "Tôi đến để gửi đơn xin từ chức."
Tiếu Tri Thu giật mình: "Đơn xin từ chức?"
"Là vì cô Ngư sao?"
Nghe câu hỏi này, Bạch Vũ Đường nhún vai: "Vì chính mình."
"Trợ lý Tiếu, tôi muốn được nghỉ ngơi một chút."
Ở lại cái công ty này, ở lại hoàn cảnh như vậy, cô không chịu được, xem như hôm qua Giang Tĩnh Bạch không tìm cô nói chuyện, thì sau khi xử lý chuyện của Ngư Hi xong xuôi, cô cũng sẽ chủ động gửi đơn từ chức, vì cô biết rõ công ty sẽ không tiếp tục dung nạp Ngư Hi.
Nhưng hôm qua, sau khi nói chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch, mọi phiền muộn và áp lực đều bị quét sạch, cô đột nhiên suy nghĩ rõ ràng.
Không phải chỉ cần đợi hai, ba năm thôi sao?
Cô đợi được
Cũng sẽ giúp Ngư Hi --- đợi được.
Tiếu Tri Thu vốn còn muốn thuyết phục đôi câu, nhưng thấy Bạch Vũ Đường đã quyết định, cô đành nói: "Tôi sẽ chuyển cho Giang tổng."
Bạch Vũ Đường mỉm cười: "Cảm ơn trợ lý Tiếu."
Tiếu Tri Thu thở dài: "Về sau liệu còn cơ hội gặp nhau không?"
Hai người đã kề vai chiến đầu nhiều lần, thậm chí bí mật trao đổi tin tức riêng, một người là trợ lý thân cận nhất của Giang tổng, một người là quản lý của Ngư Hi, trao đổi tin tức là việc cần thiết, bỗng nhiên thiếu đi một người như vậy, Tiếu Tri Thu không hiểu sao có chút không quen.
Ngược lại, Bạch Vũ Đường không biểu hiện gì, nhún vai: "Còn chứ."
Cô nói, cười: "Hơn nữa tôi còn chưa đi mà, vẫn có thời gian đi uống mấy ly."
Tiếu Tri Thu gật đầu: "Vậy lần sau gặp."
Bạch Vũ Đường cười nhẹ rời khỏi văn phòng.
Khi Tiếu Tri Thu gõ cửa bước vào văn phòng, Giang Tĩnh Bạch đang tiếp điện thoại, nghe nội dung là đang gọi cho Hồ tổng, Giang Tĩnh Bạch đã nói với Hồ Viễn về chuyện chấm dứt hợp đồng với Ngư Hi, Hồ Viễn tỏ ra tiếc hận, Giang Tĩnh Bạch im lặng nghe bên kia dặn dò, một lúc lâu sau mới nói: "Vâng."
Sau khi cô cúp điện thoại, Tiếu Tri Thu đưa đơn xin từ chức lên: "Của cô Bạch."
Giang Tĩnh Bạch không hề ngạc nhiên, gật đầu nhận lấy, hỏi: "Đã tìm ra nguyên nhân tai nạn của Ngư Hi chưa?"
Hôm qua Tiếu Tri Thu đã liên hệ với cảnh sát, lập tức nói: "Nghe nói là do đạo cụ có vấn đề."
"Không phải do người làm."
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy, suy nghĩ trong giây lát, nhớ đến lời nói của Bạch Vũ Đường hôm qua, cô lên tiếng: "Cô giúp tôi tìm hiểu về một người tên Phó Thiên Lam trong đoàn phim."
Tiếu Tri Thu hỏi lại: "Phó Thiên Lam?"
Giang Tĩnh Bạch cầm chặt điện thoại trong tay: "Có tin tức gì lập tức nói cho tôi biết."
Tiếu Tri Thu đành đáp lời: "Tôi đã hiểu, tôi ra ngoài trước, cô làm việc đi ạ."
Trên bàn làm việc của Giang Tĩnh Bạch có rất nhiều giấy tờ chồng chất, tuy rằng Tiếu Tri Thu đã lọc ra phần lớn, nhưng vẫn có không ít tài liệu đang đợi được ký. Lần đầu tiên Giang Tĩnh Bạch mất kiên nhẫn khi ngồi trước bàn làm việc, cô lật mở vài trang, sau đó ném bút máy lên bàn, một tiếng cạch vang lên, cô cúi đầu, nhắm mắt, trong đầu hiện lên dáng vẻ bình thản của Ngư Hi sáng sớm hôm nay.
Cậu ấy muốn nói gì?
Chia tay ư?
Giang Tĩnh Bạch ấn mạnh lên thái dương, bấm nút gọi nội tuyến: "Trợ lý Tiếu, mang cho tôi tách cà phê."
Dặn dò xong, cô cầm điện thoại từ trên bàn lên, nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình rất lâu mới ấn nút gọi: "Là tôi, Carl, có bận không, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tiếu Tri Thu mang cà phê vào văn phòng, không thấy người, chỉ thấy cửa phòng nghỉ khép hờ. Chợt có tiếng động truyền đến, cô lẳng lặng đặt cà phê xuống rồi lui ra ngoài, đến trước cửa liền gặp phải La Thiên Như.
Thật sự không đúng lúc.
Tiếu Tri Thu đứng thẳng, cúi đầu: "Cô La."
La Thiên Như đi thẳng đến trước mặt cô: "Giang tổng có ở đây không? Tôi có việc tìm cô ấy."
Tiếu Tri Thu đứng ngăn trước cửa: "Rất xin lỗi, Giang tổng đang họp online, cô vẫn nên đợi đến chiều rồi quay lại đi."
La Thiên Như nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: "Nhưng chiều tôi không rảnh." Nói xong cũng không đợi Tiếu Tri Thu đáp lời lại lên tiếng: "Được rồi, nói sau."
Tiếu Tri Thu nhìn người vội đến lại vội đi, lắc đầu, trở về phòng làm việc của mình.
Kết thúc cuộc điện thoại rồi ra ngoài, vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch đã dịu đi không ít. Trên bàn vẫn còn tách cà phê đã nguội, cô nhấp một ngụm, đắng ngắt, cô đặt xuống một bên tiếp tục làm việc, nhưng không thể tập trung.
Còn chưa đến giờ nghỉ trưa, cô đã gọi Tiếu Tri Thu chuẩn bị xe, so với ở đây suy nghĩ miên man không thể yên tâm làm việc, chẳng bằng trực tiếp đến gặp Ngư Hi. Tiếu Tri Thu vốn muốn đưa Giang Tĩnh Bạch đi, lại bị uyển chuyển từ chối, Giang Tĩnh Bạch dặn cô ở lại công ty xử lý công việc khẩn cấp.
Tiếu Tri Thu đành tiễn cô ra cửa, nhìn chiếc xe rời đi.
Vừa qua mười một giờ, Giang Tĩnh Bạch đến bệnh viện. Xung quanh bệnh viện đầy paparazzi, ai cũng mang theo súng dài súng ngắn nhìn vào trong. Từ khi về nước, Giang Tĩnh Bạch chưa từng xuất hiện trước truyền thông, thậm chí không có một cuộc phỏng vấn nào suốt nửa năm, nên những paparazzi này không nhận ra cô.
Khi đi qua những tay săn ảnh kia, cô nghe được cái tên quen thuộc.
"Có thật là Ngư Hi ở trong không?"
"Ở trong, nghe nói là ở phòng bệnh riêng."
"Tai nạn lần này có vẻ rất nghiêm trọng."
"Nghe nói chân bị tổn thương, không thể đóng phim."
"Thật đáng tiếc."
Nghe bọn họ xì xào bàn tán, Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, cúi đầu bước qua, đi đến thẳng khu điều trị nội trú, quẹt thẻ vào trong, đến tầng ba liền nhìn thấy Chung Thần ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, cô cau mày đi đến: "Trợ lý Chung?"
Chung Thần ngẩng đầu, nhìn thấy cô lập tức đứng dậy: "Giang tổng?"
"Sao cô lại đến rồi?"
Cô vò đầu: "Không phải, cô không đi làm ạ?"
Giang Tĩnh Bạch không trả lời cô mà hỏi lại: "Bên trong có người?"
Chung Thần ngập ngừng: "Thịnh tổng đang ở trong."
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy, nghiêng đầu nhìn vào trong, qua cửa kính, có thể mơ hồ thấy được bóng dáng Thịnh Nhàn ngồi bên giường bệnh. Cửa phòng đóng kín, cô không thể nghe thấy hai người ở trong nói gì, chỉ thấy đôi môi Ngư Hi thỉnh thoảng mấp máy, tựa như đang nói chuyện.
Tầm nhìn của cô chưa kịp thu về, đã va phải ánh mắt của Ngư Hi, bỗng dưng mềm nhũn một khoảng.
Ngư Hi nói được một nửa, dừng lại. Thịnh Nhàn nhìn chằm chằm vào cô: "Khó chịu ở đâu à?"
"Không khó chịu." Ngư Hi che giấu sắc mặt, nhìn bà: "Sao mẹ lại đến đây."
Thịnh Nhàn thở dài: "Hi Hi, mẹ là mẹ con, mẹ không nên đến sao?"
Ngư Hi gật đầu: "Mẹ không nói, suýt nữa con cũng quên, con còn có người nhà."
"Ngư Hi ---"
Ngư Hi ngắt lời bà: "Mẹ nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Muốn con trở về? Thừa kế gia sản của mẹ? Cũng được, dù sao bây giờ con cũng là kẻ vô dụng, trở về hưởng vinh hoa phú quý có gì mà không tốt?"
"Tìm được bác sĩ riêng cho con rồi? Hay là sắp xếp viện điều dưỡng xong rồi?"
"Con nghe nói dạo này sức khỏe của ông nội không được tốt, bằng không để con nghỉ ngơi ở cùng bệnh viện với ông, còn có thể bồi dưỡng tình cảm, mẹ nói xem có phải không, Thịnh tổng?"
Thịnh Nhàn nghe lời nói cam chịu của cô, khẽ gắt: "Đủ rồi!"
Ngư Hi nghiêng đầu, hờ hững nhìn bà.
Thịnh Nhàn hít sâu: "Lát nữa phẫu thuật xong, mẹ gọi người lập tức đưa con đến viện điều dưỡng ở nước ngoài, bác sĩ mẹ cũng đã sắp xếp, là chuyên gia ở lĩnh vực này, con không cần lo lắng về chuyện phục hồi..."
"Tại sao con phải lo lắng?" Ngư Hi cau mày khẽ cười: "Con không lo lắng chút nào."
"Mẹ của con có năng lực như vậy, con còn gì phải lo lắng đây."
"Con chỉ cần ngoan ngoãn nằm là được rồi, dù sao mọi người cũng sẽ sắp đặt tất cả."
"Ngư Hi!" Thịnh Nhàn không kìm được nổi nóng: "Con không hài lòng chuyện gì có thể nói với mẹ, mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của con."
Ngư Hi quay đầu nhìn bà, giọng điệu như thường: "Mẹ sẽ thật sự tôn trọng ý kiến của con?"
Thấy có thể thương lượng, Thịnh Nhàn gật đầu: "Mẹ sẽ tôn trọng."
Ngư Hi im lặng trong giây lát, trầm giọng nói: "Vậy mẹ đi về đi!"
Thịnh Nhàn ngây người: "Cái gì?"
Ngư Hi nhìn bà, bỗng nhiên cất cao giọng: "Con bảo mẹ đi đi!"
"Ngư Hi."
Ngư Hi hét lên: "Mẹ đi đi!"
Thịnh Nhàn trầm mặt, cả đời này chưa từng bị ai quát, nhưng lại chịu cảm giác hoàn toàn thất bại trước Ngư Hi, giọng bà đanh lại: "Mẹ đã sắp xếp chuyên cơ cho con, đợi con phẫu thuật xong..."
Cửa mở ra, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch cất lên, không cho phép: "Cậu ấy sẽ không đi."
Lời nói bị đánh gãy, Thịnh Nhàn quay đầu, nhìn thấy là Giang Tĩnh Bạch liền nói: "Giang tổng?"
Giang Tĩnh Bạch bình tĩnh đi đến bên cạnh Ngư Hi, giúp cô đắp lại chăn, vuốt ve gò má Ngư Hi, ánh mắt như đang làm yên lòng, sau đó mới quay đầu Thịnh Nhàn, bình tĩnh nói: "Ngư Hi sẽ không đi, Thịnh tổng đừng nhọc lòng nữa."
"Cháu sẽ sắp xếp bệnh viện, ở bên cạnh giúp cậu ấy hồi phục."
"Cháu sẽ chăm sóc cậu ấy."
Thịnh Nhàn mỉa mai: "Cô sẽ chăm sóc nó?"
"Chăm sóc đến tận bệnh viện ư?"
Hai tay Giang Tĩnh Bạch từ từ nắm chặt.
Thịnh Nhàn lướt qua cô nhìn thẳng vào Ngư Hi: "Hi Hi, con suy nghĩ cho kỹ, tiếp tục đi theo Giang Tĩnh Bạch, hay là trở về cùng mẹ?"
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, lời nói của Thịnh Nhàn khiến trái tim Giang Tĩnh Bạch bị bóp nghẹt, cô chắp hai tay sau lưng, âm thầm nắm chặt, gương mặt căng thẳng, cơ thể cứng đờ. Ngư Hi vẫn một mực cúi đầu, cất tiếng nói yếu ớt đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
"Nhất định phải chọn một sao?"
Cô ngẩng đầu, ánh mắt trong veo sáng ngời nhìn Thịnh Nhàn: "Trong mắt mẹ, rốt cuộc con là cái gì?"
"Không phải theo mẹ thì là theo cậu ta."
"Con là đồ vật phụ thuộc sao?"
"Các người thích quyết định thay con đến vậy?"
"Đáng tiếc, nếu con ngã xuống bị thương ở đầu, mẹ sẽ rất vui đúng không? Con sẽ không cần suy nghĩ, có thể để tùy mẹ sắp đặt rồi."
Thịnh Nhàn sầm mặt không vui.
Giang Tĩnh Bạch hé môi hai lần, cuối cùng nhỏ giọng gọi: "Ngư Hi."
Ngư Hi nghiêng đầu, mỉm cười với cô, bình tĩnh nói: "Tĩnh Bạch, giúp mình tiễn bà ấy ra ngoài, được không?"
Giang Tĩnh Bạch vẫn giấu hai bàn tay nắm chặt sau lưng, nhìn vào đôi mắt của Ngư Hi, cưỡng ép bản thân cong môi, gật đầu nói: "Được."