Phản Công Làm Công

Chương 2




Vệ Biện soái, rất tuấn tú, rất đẹp trai.

Anh ta đẹp trai đến thế nào?

Vai rộng chân dài, dù là quần áo nhãn hiệu xa xỉ hay second hand đều có thể tạo ra một sức hút độc đáo của riêng anh.

"MIAIDU" đã chọn Vệ Biện trong hàng loạt người, sau đó hào phóng tiếp nhận Vệ Biện dìu già dắt trẻ anh em trong ban nhạc của anh đến.

Tổng cộng có bốn người anh em, tay guitar, tay chơi bass, đàn điện tử và cả trống Jazz tất cả đều có, tiền lương của tất cả một tay do ông chủ Miaidu gánh vác một cách cam tâm tình nguyện.

Đó là sức mạnh của sự đẹp trai.

Cả bốn người anh em cùng với Vệ Biện bây giờ đang ăn nướng BBQ ngoài lề đường.

Cô gái bán bia đưa thêm hai chai rượu, "Vệ Biện, hôm nay có ý định quen bạn gái chưa?"

Vệ Biện lấy thuốc lá ra, "Nhóc con, kêu ba cưng nướng thịt nhanh đi."

Cô gái bán bia bĩu môi chạy đi mất.

Đám độc thân cẩu trong hội chậc chậc chậc lên tiếng, "Trông mặt mày làm người ghen ti ghê gớm."

"Đẹp trai." Vệ Biện nói với nụ cười đầy khiêu khích "Bọn bây không thể nào hiểu được."

Năm người bọn họ thân nhau từ khi còn nhỏ, khi lớn lên thì cùng rời quê đến thành phố H, uống rượu nói chuyện tán gẫu không ngừng được.

Quách Hạo rót rượu vào cốc nhựa và không ngừng than thở, "Anh đẹp trai, lần sau anh có thể nào để lại số điện thoại của anh khi đi câu cá không? Hầu như ngày nào em đây cũng phải xử lí đống tin nhắn và cuộc gọi đến cho anh làm em tức muốn chết."

Vệ Biện," Vì thế nên mày học được kỹ thuật cua gái."

Lưu Thành lớn tuổi nhất trong đám gật đầu nói," Mày nhìn anh này, không phải tìm được bạn gái rồi đây sao, mày cũng nhanh thôi."

"Đúng rồi, A Biện, gần đây vẫn thu được rất nhiều lễ vật gửi tới, chưa mở ra mà chất thành đống trong quán bar."

"Vứt đi." Vệ Biện cau mày,"Phiền phức."

Hai anh em Ngô Kinh và Ngô Dương liếc nhau, cay đắng nói," Em cũng muốn được làm phiền như vậy, thời bây giờ không đẹp trai cũng là một cái tội mà."

Vệ Biện không nhịn được cười.

===

Tài xế cười hỏi:"Anh Tề, bây giờ đi về sao?"

Tề Trang ngồi ở ghế sau gật đầu.

Hắn nhìn ngoài cửa sổ, tấm biển "MIAIDU" sáng rực, trước cửa quán bar người đến người đi, kế bên quán còn lộ liễu hơn, có hơn chục anh chàng đẹp trai đủ kiểu người đứng người ngồi, đây chắc hẳn là "tiệm vịt" mà Vệ Biện nói.

Hắn không thấy Vệ Biện ở đây đêm nay.

Nếu không phải vì bây giờ hắn vẫn còn rất để ý Vệ Biện thì thật sự muốn vào đấy dạo quanh một vòng.

Khi xe tiến về phía trước, có một cái đầu vàng vọt vào tầm nhìn.

Hử?

Tề Trang nhướng mày, "Dừng xe."

Có một tấm biển ở cửa hàng bên lề đường, trên đó lấp lánh bốn chữ "Quán ăn anh Vương" chói phát sáng.

Vào mùa hè có rất nhiều người, một số còn ngồi chen ra ngoài đường cái, năm người kia ngồi bàn ở trong góc, người đưa lưng về phía Tề Trang có đầu tóc vàng, bím tóc được thắt qua loa có phần hỗn độn nhưng lại đầy nam tính.

Nhìn chân, nhìn tóc, nhìn lưng.

Không phải Vệ Biện thì còn ai.

"Kêu cậu ta gọi điện cho mình, thế mà sắp qua một ngày, chắc là tên này quên sạch rồi."

Tề Trang thưởng thức đáng vẻ oai hùng của Vệ Biện khi một mạch cầm ly rượu uống cạn, sau đó quay đầu nói với tài xế vài lời, tài xế gật đầu rồi đẩy cửa bước xuống xe.

Dưới quầy đồ ăn, chủ tiệm đã nướng xong đống đồ ăn mà Vệ Biện gọi, đích thân gã đến bàn đưa đồ cho bọn họ."Chúng tôi còn có một hoạt động miễn phí, các cậu muốn tham gia không?"

Ngô Dương tò mò," Hoạt động gì? Được miễn bao nhiêu tiền?"

Chủ quầy thịt nướng cười chân thật,"Miễn phí một tháng, không giới hạn, kể cả lần này cũng được miễn phí. Cậu có muốn thử không?"

"Thật hả?" Ngô Dương ngo ngoe rục rịch, "Nói cho tôi hoạt động đó là gì trước đi."

Chủ tiệm lấy ra mấy tờ giấy trong túi đưa mỗi người một tờ,"Gọi tới số điện thoại này, người bên đầu dây kia sẽ đưa ra ba câu hỏi, chỉ cần trả lời đúng là thử thách sẽ thành công. Trong tháng tới các cậu đến đây ăn bao nhiêu lần tùy thích, hoàn toàn miễn phí!"

"Biện Biện?"

"Gọi đi." Vệ Biện mở tờ giấy nhìn sơ qua dãy số,"Sợ gì một cái điện thoại."

"Được! Từng người một, tao gọi trước!"

Bốn người bọn họ lần lượt gọi, càng gọi càng bối rối, bên kia hỏi toàn mấy cái câu lung tung, chưa đầy năm phút đã thua sạch.

Lưu Thành thở dài cúp máy," Con người đúng là không nên mong chờ bánh có nhân đột nhiên rớt xuống, như đang phải vừa rót nước vừa phải tiết kiệm nước đúng là điên khùng."

Vệ Biện ấn gọi dãy số vừa nói dự phòng trước cho bọn họ,"Đừng mong chờ, nghe có vẻ khó."

Tề Trang ngồi trên xe nắm điện thoại cuối cùng cũng rung lên.

Hắn đợi một lúc mới ấn nghe điện thoại, "Xin chào."

"Xin chào," Vệ Biện hỏi:" Câu hỏi là gì?"

"Câu hỏi thứ nhất," Tề Trang hơi nhấc chân lên, cúc áo sơ mi phác họa vòng eo của hắn. Hắn nói chuyện chậm rãi, mang theo vẻ mơ hồ khó hiểu và cố ý nói," Giới tính của cậu là gì?"

"Đệch." Vệ Biện khó chịu,"Không nghe thấy giọng hả?"

Đương nhiên có thể nghe được.

Tối qua anh hát vài câu ca đến hiện giờ vẫn còn đọng lại rõ ràng khi nhớ đến.

Chơi chết các loại thanh âm trong quán, xem thường hết thảy các thanh âm khác, có lẽ là như vậy.

Tề Trang chỉ muốn trêu anh, "Xin hãy trả lời trực tiếp, không được trốn tránh vấn đề."

Vệ Biện thì thầm chửi mấy tiếng, "Nam."

Hắn dựa người vào lưng ghế, "Câu hỏi tiếp theo, nhóc con."

Còn lại hai câu hỏi Tề Trang hỏi những thứ hắn muốn biết, một là "Kỹ thuật trên giường thế nào", hai là "Hiện giờ có tình nhân nào hay không."

Sau đó Vệ Biện trả lời xong các câu hỏi,"Hết rồi đúng không."

"Hết." Tề Trang nói:" Cậu biết tôi là ai không?"

Tấm danh thiếp hôm qua đưa cho anh có số điện thoại của Tề Trang.

Dù không thuộc thì Vệ Biện cũng nên thấy số này quen thuộc.

Vệ Biện hỏi: "Cậu là ai?"

Không đợi Tề Trang trả lời anh lại nói," Tôi không có hứng thú, cậu chỉ cần nói tôi vượt qua thử thách hay chưa là được."

Sau khi nói xong anh chờ câu trả lời từ đầu dây bên kia, rồi lại phát hiện đối phương trực tiếp cúp máy.

Đm.

Ném điện thoại lên bàn. những người khác lo lắng hỏi:"Ê, mặt mày sao thế, không trả lời đúng à?"

Chủ tiệm quán nướng móc di động ra xem, nhận được tin nhắn xong trên mặt cười nở rộ cả hoa cúc," Ui ui thắng thắng, nói được thì làm được, chầu hôm nay miễn phí! Từ hôm nay đến ngày 2 tháng sau, các cậu có thể ăn bao nhiều lần cũng được! Nhưng mà không được lãng phí đồ ăn."

Chủ quán cười vui vẻ hớn hở đi về quầy, Ngô Kinh sờ sờ đầu,"Vậy mà là thật kìa! A biện, người đó hỏi mày cái gì?"

"Toàn là câu hỏi về việc riêng tư." Vệ Biện," Đừng hỏi, nói nữa tao đánh mày."

Ngô Kình cơ trí ngậm miệng.

Gọi cô gái bán bia đến gọi thêm 30 cây thịt ba chỉ, "Nhưng thanh âm của tên đấy thì không tệ lắm."

Giọng nói dễ nghe, tính cách thì ác liệt.

Người như thế, cực kỳ thiếu đánh.

===

"Người như thế, quá kiêu ngạo."

Tài xế đoán được người hắn nói là ai:"Tề thiếu, là người vừa nói chuyện điện thoại với ngài ạ?"

Tề Trang đáp lại và lầm bầm lầu bầu:"Nhưng điều đấy lại làm tôi rất muốn chinh phục được cậu ta."

Bộ dáng Vệ Biện khi nằm dưới thân hắn là sự tồn tại khiến hắn say đắm đến mức có thể chiến đấu hăng say đến tận bình minh.

Tề Trang chỉ mới nghĩ về điều này một chút mà đã bắt đầu thấy thích thú.

Hắn gọi một cuộc điện thoại khác,"Bé cưng à?"

Người nghe điện mừng như điên, có chút ngượng ngùng và dịu ngoan, "Tề, Tề thiếu."

Thái độ Tề Trang ôn hòa," Chia tay đi."

Trong đầu hắn lóe lên hình ảnh Vệ Biện nhảy xuống sân khấu cùng với phần gốc áo bị phất lên, để lộ ra da thịt giữa eo và bụng, "Tôi không còn có hứng thú với cậu."

===

Vào ngày 2, cuối cùng con át chủ bài của "MIAIDU" cũng lên sân khấu.

Hầu hết các quán bar chỉ đông nghịt người vào ban đêm từ 11 giờ đến 11 rưỡi, "MIAIDU" cũng vậy, nhưng người duy nhất tạo nên sự khác biệt là Vệ Biện.

Ba ngày một lần, khi anh xuất hiện, chưa tới 9 giờ "MIAIDU" đã đầy người chen lấn.

Vào những ngày này băng ghế dài nằm giữa trung tâm mới có thể trưng bày ra được mị lực của nó một cách hoàn toàn.

Tề Trang đã thông báo trước hắn muốn đặt toàn bộ chỗ vào tối nay của "MIAIDU", nhưng chủ quán bar đã từ chối không thương tiếc, Tề Trang chỉ phải đơn giản lùi một bước và yêu cầu vị trí tốt nhất.

Cùng một chỗ, nhưng hắn bỏ ra gấp gần chục lần số tiền lúc trước.

Dây là sự hấp dẫn của Vệ Biện.

Làm cho vô số người giàu hay không giàu, lý trí hay tình cảm, tất cả vì anh mà điên cuồng.

Rất tuyệt.

Không chỉ đặt ghế dài, Tề Trang còn chuẩn bị một xe hoa tươi, thông báo cho nhân viên đưa đến phòng nghỉ của Vệ Biện sau khi kết thúc.

Những nhân viên "MIAIDU" được huấn luyện rất tốt, họ biết rõ những ai có thể từ chối và không thể từ chối, nói gì đến món quà được đưa cho Vệ Biện. Gã cười gật đầu và sau đó đi vào hậu trường.

Vệ Biện và Lưu Thành huy quyền đấm nhau trong hậu trường.

Quách Hạo cười ranh mãnh,"Đêm nay mày lại đi quyến rũ mấy tên đẹp trai ngu ngốc đấy nữa hả?"

"Quyến rũ?" Vệ Biện liếm liếm môi dưới, rồi cắn một cái," Quyến rũ như này?"

Anh làm cho cậu thấy sởn gai ốc.

Vệ Biện cười nửa ngày mới khó khăn lắm ngăn được," Còn quan tâm đến tao hả? Yên tâm, ca ca ngủ không thiếu ai."

"Đừng có tự xưng ca ca ở đây, may lớn hơn anh Thanh hay là lớn hơn tao đấy hả?"

Họ cười đùa nhàn nhã và bình tĩnh trong khi bên ngoài đang không ngừng kêu gào.

Cho đến khi sắp đến thời gian và đã chuẩn bị xong, bọn họ mới nhẹ nhàng lên sân khấu.

Bầu không khí ở "MIAIDU" đã bùng nổ.

Đèn xung quanh là laze liên tục quay, ánh sáng chiếu thẳng lên sân ngay lúc có người xuất hiện.

Vệ Biện đứng ở trung tâm, hai bên và phía sau là anh em của anh, khóe miệng anh gợi lên và nhìn xuống sân khấu.

Bất cứ nơi nào ánh mắt anh nhìn tới đều có tiếng la hét vang vọng.

Cuối cùng, mắt anh dán chặt vào người vũ nam đang đứng ở gốc, người cao hơn những người khác và thổi tiếng huýt sáo đầy ái muội trêu chọc.

"Dáng rất đẹp." trong phút chốc âm nhạc vang lên mạnh mẽ, nó khuấy động mọi tiếng la hét ầm ĩ. Vệ Biện đến gần microphone được cố định trên mặt đất, nhẹ nhàng thở hổn hển, âm cuối mang theo âm rung, đập thẳng vào màng nhĩ xuống tận đáy lòng với giọng nói khiến người ta muốn rên rỉ. "Các em yêu, vặn người cho anh xem, được không?"