Quý Hâm Thư từ bên trong ho khan thức tỉnh, cô đưa tay che miệng lại, muốn đè xuống cảm giác khó chịu của cuống họng, nhưng càng là ngột ngạt, ho khan thì càng khó đè xuống. Cô từ bỏ chống lại, từ trên giường ngồi dậy, đi tới trước bồn cầu thống khổ nôn khan, nhổ ra chỉ có tơ máu li ti.
Cô dùng tay chống thân thể tựa ở trước bồn rửa tay, mãi đến tận sau khi tim đập không kịch liệt như vậy mới chậm rãi cầm lấy ly nước súc miệng, cứng đờ di chuyển thân thể, dùng không nhiều khí lực tắm rửa. Rõ ràng chỉ là tắm rửa sạch sẽ, cô lại cảm thấy trước mắt một trận trời đất quay cuồng, dường như đã hao phí tất cả khí lực của cô. Quý Hâm Thư đứng trước gương, nhìn chính mình bên trong cười khẽ.
Đây là ngày thứ ba cô và Thanh Cừ cùng nhau tuyệt thực. Trong thời gian này, hai người không có ăn bất luận là đồ vật gì, cả nước cũng không làm sao uống. Quý Hâm Thư hôm nay đã xuất hiện cảm giác khó chịu rất mãnh liệt, thân thể vô lực là cơ bản nhất, càng khó chịu chính là dạ dày như lửa đốt, còn có cuống họng đau đớn.
"Cũng sắp rồi.. Thanh Cừ, cũng sắp rồi." Quý Hâm Thư nhắc đi nhắc lại, đi đến gian phòng Quý Thanh Cừ. Cửa phòng khóa lại từ bên trong, Quý Hâm Thư đã sớm chuẩn bị, cô lấy ra chìa khóa mở cửa, sau khi đi vào liếc mắt liền thấy Quý Thanh Cừ nằm ở trên giường.
So với chính mình, tình trạng của nàng tốt hơn một chút, ba ngày không ăn đồ vật cũng không uống nước, người bình thường đều sẽ có tình huống thoát lực không khỏe. Quý Hâm Thư nhìn nước và đồ dinh dưỡng bên giường, những thứ đó không từng nhúc nhích, Thanh Cừ vẫn là dùng phương pháp như vậy nỗ lực chống lại chính mình. Quý Hâm Thư cười yếu ớt, cô đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay ra vuốt mặt của Quý Thanh Cừ.
"Thanh Cừ còn không chịu ăn đồ ăn sao?" Thanh âm của Quý Hâm Thư rất khàn khàn, cô nhẫn nhịn ho khan, che lấy dạ dày đau đớn, toàn thân đều đang phát run. Quý Thanh Cừ mở mắt ra nhìn cô, nàng đương nhiên có thể cảm giác được tình huống của Quý Hâm Thư còn muốn kém hơn mình, ở rất nhiều năm trước, tuổi thọ con người còn không có cao như hiện tại vậy, thân thể cũng không khỏe mạnh bằng hiện tại, người bình thường ba ngày không uống nước sẽ chết, hiện tại cực hạn của thân thể bị đề cao, nhưng cũng là đối với người bình thường mà nói.
Quý Thanh Cừ biết Quý Hâm Thư thể năng không tốt như mình, thời gian ba ngày, chính mình không có quá nhiều tình huống không khỏe, Quý Hâm Thư lại như là bất cứ lúc nào cũng sẽ té xỉu. Mặc kệ trước đó từng làm bao nhiêu chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự thấy được Quý Hâm Thư như vậy, Quý Thanh Cừ vẫn là sẽ mềm lòng đau lòng. Càng là như vậy, nàng lại càng hận Quý Hâm Thư ép mình như vậy. Dùng sức khỏe của cô, dùng mạng của cô bức bách chính mình.
"Quý Hâm Thư, chị nhất định phải như vậy sao?" Quý Thanh Cừ đánh ra tay của cô, lúc này mới phát hiện Quý Hâm Thư trước sau đều đang phát run, bờ môi cô hiện ra màu trắng không khỏe mạnh, thân thể run run cũng là bởi vì thiếu hụt lượng đường và lượng nước, không cách nào tự do khống chế.
"Thanh Cừ đang nói cái gì? Chị nghe không hiểu đó, chị chỉ biết, Thanh Cừ không ăn đồ vật, chị cũng không ăn, Thanh Cừ không uống nước, chị cũng không uống." Âm thanh Quý Hâm Thư mang theo vài phần sung sướng và cười khẽ, nghe vào tựa hồ muốn nói một chuyện rất khiến người ta vui vẻ, thái độ của cô để Quý Thanh Cừ khó mà tin nổi, nàng quay đầu đến nhìn cô, chỉ thấy Quý Hâm Thư thật sự đang cười, tựa hồ đối với tình huống bây giờ thỏa mãn cực kỳ.
"Quý Hâm Thư, dáng vẻ bây giờ của chị để tôi cảm thấy rất xa lạ, chẳng qua là thời gian hơn một tháng, tôi liền cảm thấy tỷ tỷ dịu dàng kia đã chết rồi." Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư, thất vọng trong mắt đầy đến tràn ra tới. Nghe được lời của nàng, Quý Hâm Thư mở to hai mắt, cô che ngực, tựa hồ bị câu nói này thương tổn tới nơi mềm.
"Thanh Cừ, em đây là nói gì vậy? Em cho rằng chị muốn như vậy sao? Là em sắp bức điên chị rồi, là em không chịu tiếp thu tình yêu của chị, không chịu ăn đồ ăn, mới có thể biến thành như bây giờ. Em muốn dùng phương pháp như vậy buộc chị thả em đi, không thể nào, Thanh Cừ em nghĩ cũng không nên nghĩ, chị nói rồi, em chết rồi, chị sẽ cùng chết với em, cho dù em chết, chị cũng sẽ không thả em đi."
Quý Hâm Thư nói qua, lại cũng cười, lần này không thể nói lý để Quý Thanh Cừ nghe được viền mắt đỏ lên, nàng đột nhiên đứng dậy, dùng sức đem Quý Hâm Thư đẩy ngã trên đất.
Hai người đều suy yếu, cơ hồ là trong nháy mắt đẩy ra Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ cũng té ngã theo.
"Chị quậy đủ chưa! Quý Hâm Thư! Tôi hỏi chị quậy đủ rồi chưa! Chị ép tôi như vậy đến cùng có ý gì? Tôi nói rồi tôi không thích chị, chị đến cùng có biết hay không? Chị là chị tôi a! Chị không ăn đồ vật có thể chết đến càng sớm hơn tôi, như vậy chính là tôi ép chết chị, chị làm sao có thể tàn nhẫn như vậy! Quý Hâm Thư!"
Quý Thanh Cừ nằm sấp ở trên người Quý Hâm Thư, dùng sức đánh bờ vai của cô, kêu tên của cô. Bởi vì cái té vừa rồi kia, tầm mắt Quý Hâm Thư có đen kịt trong nháy mắt, nhưng cô vẫn có thể nghe được lời của Quý Thanh Cừ. Ngay sau đó, cô cảm giác bên miệng có đồ vật ướt át đưa tới, cô ý thức được đó là chất dinh dưỡng Quý Thanh Cừ đút tới, Quý Hâm Thư dùng sức giãy dụa, thậm chí nắm lấy tay của Quý Thanh Cừ, mạnh mẽ cắn tới.
Quý Thanh Cừ không nghĩ tới cô sẽ bỗng nhiên cắn chính mình, hổ khẩu là địa phương yếu ớt trên tay, sức mạnh Quý Hâm Thư cắn không có nhẹ chút nào, Quý Thanh Cừ đau đến sắc mặt trắng bệch, toàn bộ tay trong nháy mắt xuất hiện vết cắn và vết máu của hàm răng hạ xuống. Nàng không thèm để ý Quý Hâm Thư cắn chính mình, tiếp tục đem chất dinh dưỡng rót trong miệng Quý Hâm Thư, như là cảm giác được ý đồ của nàng, Quý Hâm Thư càng thêm dùng sức đi cắn Quý Thanh Cừ, một cái tay sau khi bị cô cắn đến máu me đầm đìa, lại cầm lấy cái tay khác của Quý Thanh Cừ, mạnh mẽ cắn tới cổ tay nàng.
"Ngô!" Quý Thanh Cừ kêu rên lên tiếng, viền mắt hiện ra nước mắt sau khi đau đớn, nàng làm sao sẽ không nhìn ra mâu thuẫn của Quý Hâm Thư, nhưng đối phương càng là chống lại, nàng thì càng muốn làm như vậy.
"Uống đi, Quý Hâm Thư, dựa vào cái gì chỉ có thể chị ép tôi, tôi thì không thể ép chị? Chị muốn cùng chết với tôi đúng không? Vậy chị đừng cắn nơi này, cắn cái cổ của tôi, chỉ cần cắn phá nơi này, chúng ta là có thể cùng chết rồi."
Quý Thanh Cừ gầm lên, nàng kéo ra cổ áo, đem cái cổ trắng nõn của mình lộ ở trước mặt Quý Hâm Thư. Vết thương tay trái nàng đã sớm đem toàn bộ tay nhuộm đỏ, một cái tay khác cũng cơ hồ thành màu đỏ. Quý Hâm Thư kéo qua chất dinh dưỡng vứt ở nơi xa, nhìn thấy hành động của cô, ánh mắt Quý Thanh Cừ lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng dùng sức đem tay của mình từ trong miệng Quý Hâm Thư kéo ra, một miếng thịt bị cô cắn đi, Quý Thanh Cừ lại như là không cảm giác được.
"Chịu đủ rồi, tôi thật sự chịu đủ lắm rồi! Quý Hâm Thư, chị không phải tỷ tỷ tôi, chị cũng không phải nữa!" Quý Thanh Cừ dùng sức ấn lại bờ vai của Quý Hâm Thư đem cô đặt ở trên đất. Thời khắc này, lý trí tựa hồ cũng bị phẫn nộ ăn mòn. Con mắt Quý Thanh Cừ dại ra rơi vào trên sợi tóc rải rác của Quý Hâm Thư, vô ý thức dùng thân thể đè lên Quý Hâm Thư, dường như e ngại cô làm tiếp ra cái gì nữa. Quý Hâm Thư không có giãy dụa, chỉ là nhìn nàng cười nhẹ.
"Thanh Cừ.. Chị chết đi, cũng sẽ mang em đi, sẽ không lưu lại một mình em ở trên thế giới. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, Thanh Cừ, chị chắc chắn sẽ không thả em ra.. Chị thật vui vẻ, Thanh Cừ, chị thật vui vẻ a." Quý Hâm Thư điên cuồng cười, mất đi lý trí còn sót lại. Trong miệng cô đều là máu lưu lại trước đó cắn Quý Thanh Cừ, cũng không biết vào lúc nào, máu nôn ra càng nhiều rồi. Mắt thấy những máu kia không ngừng mà từ trong miệng Quý Hâm Thư nôn ra, Quý Thanh Cừ hoảng loạn buông tay ra, nàng luống cuống lau khóe miệng của Quý Hâm Thư, máu của hai người xen lẫn ở cùng nhau, làm sao lau đều lau không xong.
"Tỷ, đừng.. Quý Hâm Thư, chị tỉnh tỉnh, Quý Hâm Thư!" Quý Thanh Cừ hoảng loạn vuốt lấy mặt của Quý Hâm Thư, nàng không nghĩ tới Quý Hâm Thư sẽ bỗng nhiên thổ huyết, là chính mình, đều là mình làm. Quý Thanh Cừ nhìn hai tay che kín máu tươi, chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn đỏ ngầu. Nàng nhìn thấy Quý Hâm Thư máu đầy người, đồng tử từ từ mất tiêu cự, nàng khóc rồi, lại cũng giống như Quý Hâm Thư nở nụ cười.
"Quý Hâm Thư.. Chị nói đúng, không thể lưu lại một mình tôi." Quý Thanh Cừ hoảng hốt nhìn Quý Hâm Thư ngã trên mặt đất, trước mắt nàng từ từ trở nên mơ hồ, ý thức còn sót cũng biến thành không rõ ràng. Quý Thanh Cừ nhìn ban công, lảo đảo đi đến phía ban công. Tuy không cao, nhưng mà chỉ cần đầu rơi xuống đất, vẫn là sẽ.. Sẽ chết chứ? Quý Thanh Cừ ngây ngốc suy nghĩ, nàng dùng hai tay máu đỏ nắm lấy rào chắn ban công, khi đang muốn bước ra, một bóng người hoảng loạn bỗng nhiên đem nàng kéo trở về.
"Nhị tiểu thư! Đừng như vậy, nếu như ngươi chết rồi, đại tiểu thư cũng không sống nổi!" Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Quý Thanh Cừ hoảng hốt quay đầu lại, nhìn lên chính là gương mặt mang theo nước mắt của Đường Khởi. Đường Khởi.. Tại sao ở chỗ này chứ? Quý Thanh Cừ ngây ngốc suy nghĩ, sau đó mắt tối sầm lại, triệt để mất đi ý thức.
Đường Khởi tiếp lấy Quý Thanh Cừ, an ổn để tới trên giường, nàng trầm mặt, kêu bác sĩ tư nhân trước đó đã sớm chuẩn bị xong đến, lúc này mới nâng Quý Hâm Thư nằm trên đất dậy. Ở khi đang di chuyển, Quý Hâm Thư có dấu hiệu tỉnh lại, cô không hề thổ huyết, nhưng nửa người đều thành đỏ như màu máu, nhìn qua dọa người cực kỳ.
"Đường Khởi.." Quý Hâm Thư mở mắt ra nhìn trên giường Quý Thanh Cừ, bất an trong mắt cuối cùng hạ xuống. "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư hôn mê, ta đã kêu bác sĩ qua, tình huống của hai người các ngươi cũng không phải rất tốt, cần mau chóng trị liệu."
Đường Khởi là người duy nhất có thể cùng Quý Hâm Thư giữ liên lạc bất cứ lúc nào, nàng biết hai người kia ba ngày không ăn không uống, thời khắc ở lại bên ngoài biệt thự trông coi, cách hai giờ sẽ xem camera một lần, chỉ lo các nàng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Không nghĩ tới nàng chỉ là công phu ăn một bữa cơm, hai người sẽ quậy thành như vậy.
"Xích.. Cho.." Quý Hâm Thư rất suy yếu, cô đứt quãng phun ra hai chữ, Đường Khởi biết cô muốn cái gì, đem Quý Hâm Thư thu xếp ở trên giường, quay người ra gian phòng, lúc lại trở về, trên tay đã có thêm một cái xích mềm bằng da. Bên ngoài dây xích là da trâu mềm mại, sẽ không mài mòn đến lớp da, bên trong bao bọc lấy xích sắt vô cùng vững chắc.
Đường Khởi rõ ràng ý tứ của Quý Hâm Thư, nàng đem một mặt xích sắt khóa ở trên mắt cá chân Quý Hâm Thư, một đầu khác lại khóa đến nơi mắt cá chân Quý Thanh Cừ. Quý Hâm Thư nhìn chân hai người trùng điệp cùng nhau, cô chậm rãi di chuyển qua, đem Quý Thanh Cừ ngất đi ôm lấy, lúc này mới một lần nữa rơi vào ngủ sâu.
Đường Khởi nhìn dáng dấp hai người giờ khắc này ôm nhau, nếu như không phải trên người các nàng đều nhiễm máu, tình cảnh này, chắc là rất đẹp.