Phản Bội Phẩm Cách (Betrayal of Dignity)

Chương 7: Lời cầu hôn của Công tước (1)




Ngay khi về đến lâu đài Verdier, Chloe lập tức tắm rửa toàn thân. Cô vẫn cảm giác khắp người mình như bị sốt. Cô đã nhờ Gillies thêm quế và cam vào rượu rồi đun sôi. Cũng phải đồng tình rằng thật may mắn khi vẫn còn nhiều nguyên liệu mà Công tước mang đến trong chuyến đi săn. Chloe uống hết cốc rượu thuốc nóng còn chưa kịp nguội bớt và nằm xuống giường. Gilles tỏ vẻ lo lắng nhưng cô kiên quyết giữ chặt miệng, cậu không thể làm gì khác được đành phải bỏ đi.

Đừng ngã, Chloe. Mày cần phải tỉnh táo lại.

Cơ thể của Chloe nhẹ nhàng đến lạ vào ngày hôm sau, sau khi toát mồ hôi đầm đìa, có lẽ vì cô đang cố gắng nhớ lại những kí ức từ nhiều năm trước khi cô bệnh nặng. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô ăn một bữa sáng đầy ắp và đến buổi chiều bắt đầu dọn dẹp lâu đài.

Sau lời chúc mừng đám cưới, Hoàng gia thậm chí còn gửi thêm nhiều những món quà khác. Chloe nghĩ dự đoán của mình là đúng. Người thừa kế hiện tại của vương quốc được phong là Hoàng tử Johannes, tuy nhiên Công tước Thisse mới là nhân vật được biết đến nhiều hơn. Hoàng thất có lẽ vui mừng trước tin Công tước – người đã và đang mở rộng quyền lực rất nhiều, sẽ kết hôn với một thành viên gia đình quý tộc cấp thấp chứ không phải là một tiểu thư gia đình giàu có với xuất thuân nổi bật. Người biết rõ nhất điều đó lại không là ai ngoài ngài Công tước.

Sau khi hay tin các loài gia súc, gia cầm như bò sữa và gà vịt đang được đưa đến, Chloe đã gọi một người thợ mộc đến để sửa lại chuồng ngựa. Dù sau này có phải gửi trả lại chúng thì việc cần làm bây giờ có lẽ là đúng.

Cô cũng không quên chăm sóc Tử tước Verdier vẫn đang phải nằm trên giường. Dù vẫn còn yếu nhưng dường như cuối cùng ông cũng đã chấp nhận sự thật rằng cô con gái út của mình đã bỏ trốn vì một tình yêu cấm đoán. Mối lo lắng về tình hình tương lai của gia tộc đè nặng lên người ông nhiều hơn là sự cam chịu và sự buồn bã.

"Cuộc trò chuyện của con và Công tước ổn chứ, Chloe?"

Chloe thực sự không biết phải trả lời câu hỏi thận trọng của cha mình như thế nào. Đó là một canh bạc của cuộc đời cô nhưng cuối cùng một sự việc bất ngờ và khó chịu đã xảy ra, cô đã bỏ chạy mà không nghe được câu trả lời hẳn hòi đến từ Công tước. Cuối cùng chẳng có gì được giải quyết, và dù đã một tuần trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra nhưng đến nay Công tước vẫn chưa có động thái nào.

"Hẳn là ngài ấy rất buồn vì lời cầu hôn của mình bị từ chối, tất nhiên là vậy rồi."

"Một chút... chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, thưa cha."

Chloe đặt tách trà xuống, nuốt khan cổ họng khô khốc. Kí ức cuối cùng của cô và Công tước lại hiện về. Ánh nắng chói chang khiến đầu cô nhức nhối. Chiếc nón bay đi trong gió. Khuôn mặt Công tước mỉm cười. Ngay cả nhiệt độ cơ thể nóng bỏng ẩn giấu sau làn môi anh, đột ngột tiến đến gần cô và chiếm lấy cô như một mãnh thú.

"Ta sẵn sàng cúi đầu hay thậm chí là quỳ gối xuống."

Chloe lắc đầu nắm tay cha mình – người đang thì thầm một cách bối rối.

"Đừng nói thế, cha ơi."

Cô cũng cảm thấy bồn chồn không yên mỗi ngày. Mỗi ngày trôi qua lại càng có một điều trở nên rõ ràng hơn. Nếu Công tước thực sự muốn giải quyết hay kết thúc mọi chuyện, ngài ấy sẽ là người đầu tiên thông cáo cho Hoàng gia.

"Có khách đến, thưa tiểu thư."

Chloe quay mặt lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng thì người mà cô chờ đợi rốt cuộc cũng đến, tim cô đập mạnh một cách nhanh chóng.

"Bảo ngài ấy đợi ở phòng khách. Tôi sẽ chuẩn bị và đến ngay."

Gilles hơi do dự trước câu trả lời của Chloe mà không hề hỏi vị khách đến thăm là ai, cậu lặng lẽ cúi đầu. Suốt những ngày qua, Chloe luôn thức dậy vào lúc sáng sớm và ăn vận chải chuốt, mặc những bộ váy chỉn chu như thể cô sắp đi đâu đó. Trong lúc đang phải lo việc trong việc ngoài lâu đài, trông cô như sắp gục ngã, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài một hơi thật sâu. Gilles lo lắng rằng cô ấy có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

"Tôi có nên bảo ngài ấy lần sau hãy quay lại được không?"

"Có khách đến à, là ai vậy?"

Tử tước Verdier hỏi, Gilles lặng lẽ hắng giọng.

"Là Công tước Thisse, thưa ngài."

"Ngài ấy đang đến à?"

Tử tước cố gắng đứng dậy và rời khỏi giường. Chloe nắm chặt lấy tay cha mình như thể ông sắp dùng đôi chân trần đó để quỳ xuống và van xin bất cứ lúc nào mà ông có thể.

"Cha bệnh mà, con sẽ tiếp chuyện Công tước."

"Không, Chloe. Dù vậy ta vẫn nên cầu xin sự tha thứ cho chính mình..."

"Chính Công tước là người muốn cưới Alice. Chúng ta không cần phải cầu xin sự tha thứ, cha ơi."

Chloe cắt lời cha mình bằng một tông giọng run rẩy. Lúc này chân cô đang run lên vì căng thẳng, nhưng cô quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu Công tước và cha cô không gặp nhau trong tình trạng này.

"Vì phụ nữ chưa kết hôn có quyền từ chối lời cầu hôn mà, cha."

Tất nhiên những gì Chloe nói không hề sai. Tuy nhiên một gia tộc danh giá đứng đầu trong giới quý tộc quá dễ dàng trong việc hạ bệ hay thậm chí huỷ hoại một gia đình quý tộc cấp thấp mà họ không ưa.

"Chloe, nhưng..."

"Sẽ ổn thôi mà cha, xin đợi con một chút thôi."

Chloe vội vã đi vào phòng ngủ, bỏ lại sau lưng người cha vẫn chưa thể rũ bỏ được nỗi lo lắng. Không cần phải chuẩn bị điều gì đặc biệt để đón vị khách sắp đến. Tuy nhiên, cô vẫn có thứ nhất định phải đưa cho Công tước.

"Sắp đến rồi."



Khoảnh khắc Chloe nhìn thấy Công tước yên vị ngồi trong phòng ngủ của mình, cô cứng người và đứng chôn chân tại chỗ.

'Ngài..."

Gilles lắp bắp, cậu đến muộn sau khi nhận ra vị khách cậu dẫn vào phòng khách đột ngột biến mất. Chloe nhắm chặt mắt rồi mở miệng.

"Thật bất lịch sự khi vào phòng ngủ trống của một người phụ nữ, thưa Công tước."

"Ta không thể kiềm chế nổi vì ta nhớ cô nhiều lắm, tiểu thư Chloe."

Chloe há miệng không nói nên lời, cô ước gì chiếc ghế sofa nhung cũ mà anh đang ngồi nuốt chửng lấy anh.

"Tôi sẽ hướng dẫn ngài đường đến phòng khách. Đây là phòng riêng của tôi, tôi không nghĩ đây là nơi thích hợp để chúng ta có thể trò chuyện, thưa Công tước."

"Chúng ta sẽ sớm không cần phải phân chia khu vực cá nhân hay riêng tư gì nữa, vì vậy nếu tiểu thư cảm thấy thoải mái khi giữ khoảng cách với ta thì thôi cứ như vậy đi."

Bóng Công tước đứng dậy và nhanh chóng bao phủ lấy cô. Chỉ mất vài giây anh đã gần như lướt ngang qua căn phòng ngủ nhỏ. Công tước thì thầm, đột nhiên hôn nhẹ vào vành tai cô khiến tim cô đập thình thịch.

"Ta xin lỗi vì sự chậm trễ trong việc chuẩn bị lời cầu hôn."

Đôi mắt Chloe mở to. Công tước mỉm cười, vui vẻ nhìn hàng mi dài đang rung rinh.


"Tiểu thư có ngạc nhiên không?"

"Công tước..."

"Đóng cửa."

Rầm. Trước mặt là một Gilles bất động. Cánh cửa phòng ngủ đóng lại một cách thô bạo.

* * *

Chloe đóng sầm cửa lại và đi theo Công tước về chỗ ngồi của mình - đối diện với anh, hai tay đan vào nhau.

"Tôi có nên gọi người mang một ít trà đến?"

Công tước phớt lờ lời nói của cô và nhẹ nhàng ra hiệu.

"Mở ra đi."

Trên bàn là một chiếc hộp màu đỏ mang kiểu dáng cổ điển và được trang trí tinh xảo bằng vàng. Chloe mở chiếc hộp với đôi bàn tay run rẩy.

Trong khoảnh khắc, một viên ngọc đẹp đến mức tưởng như căn phòng của cô đang sáng bừng lên lọt vào mắt cô. Một chiếc vòng cổ với những viên kim cương lớn rũ xuống và đôi khuyên tai cũng được khảm nạm bằng những viên kim cương, chế tác lộng lẫy thành hình giọt nước. Chưa bao giờ trong đời Chloe nhìn thấy một viên ngọc đẹp đẽ và lộng lẫy đến vậy, tương tự với khi mẹ cô còn sống.

"Đó là viên ngọc quý được truyền lại qua nhiều thế hệ của gia tộc Công quốc Thisse. Lẽ ra theo truyền thống, Công tước phu nhân tiền nhiệm tức mẹ ta sẽ là người trao nó lại cho cô, tuy nhiên bà ấy có vẻ không hài lòng lắm với cuộc hôn nhân này."

Công tước trình bày một cách đơn giản, nhắc đến mẹ mình như thể bà ấy là một người xa lạ.

"...Tôi hiểu, tôi cũng đoán vậy."

"Cô chỉ đang cố giữ bình tĩnh hay thực sự cô không quan tâm?"

Chloe quyết định trả lời câu hỏi của Công tước một cách thành thật.

"Tôi không biết Công tước sẽ định nói gì tiếp theo, thế nên tôi sợ mắc phải sơ suất."

Công tước nhìn thẳng vào mắt Chloe và nói như thể đang dùng cái dùi đâm vào mắt cô.

"Ngay bây giờ ta đang cầu hôn cô đấy, Chloe Verdier."

Lời cầu hôn khô khan được thảy cho cô sau một nụ hôn dã man. Khi cô nghe lời cầu hôn có lẽ là khô khan nhất mà Công tước vừa dành cho mình, thậm chí chưa bao giờ nghe hoặc đọc trong truyện, cô bất chợt nghĩ đến Alice. Cô chợt thắc mắc không biết ánh nhìn của người đàn ông nói với em ấy rằng hãy cùng đi trốn sẽ phải nồng cháy đến như thế nào.

"Cảm ơn ngài chân thành vì đã chấp nhận lời đề nghị của tôi."

Đặt suy nghĩ của mình sang một bên, Chloe cúi đầu thể hiện sự tôn trọng. Dù lí do khiến Công tước muốn được làm rể của gia đình cô có là gì đi chăng nữa thì việc cô được chọn làm cô dâu trong lúc Alice vắng nhà cũng không thực sự quá tệ. Không, giờ đây cuộc đàm phán về hôn nhân với Bá tước Cromwell cũng đã hoàn toàn biến mất, giờ là cơ hội để giúp đỡ gia đình duy nhất trong lúc khủng hoảng.

"Cảm ơn ngài một cách chân thành?"


"Vâng."

Chloe nhìn Công tước và gật đầu, có vẻ anh thật sự không hài lòng lắm.

"Cô định chứng minh điều đó bằng cách nào."

Tình thế một lần nữa lại có lợi cho Công tước, điều đó là không nằm ngoài dự đoán. Rõ ràng là Công tước muốn điều gì đó từ cuộc hôn nhân này. Chloe trấn tĩnh tâm trí có phần bối rối của mình và cẩn trọng mở miệng.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp Công tước thực hiện những gì mà ngài muốn làm."

"Điều ta muốn làm?"

"Bất kể đó có là gì."

"Đừng tránh né, đi thẳng vào vấn đề đi. Cô nghĩ là ta muốn gì?"

Anh ấy là một người đàn ông kiên trì, một chuyên gia trong việc đẩy bất kì ai đối mặt với mình phải cố nín thở. Tâm trí Chloe trở nên bấn loạn.

"Hay cô đợi ta phải liếm đôi môi khô nẻ đó một lần nữa mới chịu mở miệng?"

Khi hơi nóng dâng lên sau gáy Chloe, đôi môi cô nhanh chóng chịu thua. Một giọng nói hơi cao và run rẩy bóp chặt lấy dây thanh quản.

"Tôi nghĩ ngài muốn quyền lực."

Đó là một tuyên bố có thể được giải thích theo nhiều cách. Chloe tiếp tục, hi vọng rằng Công tước sẽ không thẩm vấn cô thêm nữa.

"Thứ lỗi cho suy nghĩ thiển cận của tôi, tôi thực sự không biết chính xác điều mà Công tước cần."

"Kể từ giây phút này, cô bị cấm sử dụng giọng điệu đó trước mặt ta. Bởi vì suy nghĩ của cô không hề thiển cận."

Công tước nói thêm, trừng mắt như thể sắp ăn thịt cô.

"Ta sẽ không cảnh báo lại lần thứ hai."

Chloe giật mình, cố gắng hết sức để không ngã ngửa ra sau rồi lại cẩn thận mở miệng.

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể. Và..."

"Và?"

"Tôi sẽ thoả thuận ly hôn bất cứ khi nào mà Công tước muốn."

Công tước nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ. Chloe có ảo tưởng rằng bầu không khí trong căn phòng ngủ nhỏ của cô, nơi cô cảm giác an toàn nhất suốt hai mươi hai năm qua, giờ đây đang bị phá vỡ từng chút từng chút một bởi một vị khách không mời mà đến.


"Cô thật kiêu ngạo, Chloe."

Đôi mắt nâu của Chloe khẽ dao động.

"Cô thì kiêu ngạo, còn ta thì tức giận."

Dù cô có cố gắng ổn định tinh thần bình tĩnh đến đâu thì con người kiêu ngạo trước mặt vẫn không ngừng khiến cô suy sụp. Công tước Thisse chính là người đã thắp lên ngọn lửa trong trái tim cô. Vì vậy cô chắc chắn anh chính là tác nhân khiến toàn bộ cơ thể cô nóng bừng lúc này.

"Tôi xin lỗi nếu ngài hiểu thành như vậy, thưa Công tước. Nhưng xin ngài cũng đừng hiểu lầm thành ý của tôi."

Một cảm giác vừa phẫn uất vừa tức giận sôi sục trong lòng trước hoàn cảnh của cô khiến cô không thể hét lên để thoát ra ngay lập tức. Nước mắt sắp tràn ra trong mắt Chloe. Công tước đang nhìn cô với vẻ mặt cảm kích, một người đang cố kìm nén nước mắt, hỏi cô một cách đầy tò mò.

"Tâm tư thật sự của cô là gì?"

"..."

"Cô muốn gì?"

Điều cô thực sự đang nghĩ trong đầu là nhanh chóng chạy trốn đến tu viện và sống một cuộc đời mãi mãi không bao giờ nhìn thấy mặt anh ta.

Công tước nhìn thẳng vào cô và hỏi một cách gay gắt.

"Đây sẽ là lần đầu tiên cũng như là lần cuối ta cho cô một cơ hội, thưa tiểu thư."


Chloe dập tắt ngọn lửa trong lòng. Chỉ cần nghĩ đến người cha đang suy sụp vì lo lắng và đứa em gái bỏ trốn vì tình yêu, cô cuối cùng cũng phải mở miệng thì thầm.

"Tôi muốn trở thành Công tước phu nhân."

Đôi môi cô run lên một cách lặng lẽ. Những giọt nước mắt vốn đã nặng trĩu cuối cùng cũng không chịu được mà bắt đầu lăn xuống gò má thanh tú của cô. Công tước nhìn Chloe – người đang lặng lẽ rơi những giọt nước mắt trong phút chốc, cuối cùng chỉ vào hộp trang sức với một cử chỉ như ra lệnh.

"Đeo vào đi."

Một viên ngọc rực rỡ lấp lánh ánh lên trong đôi mắt mờ mịt của Chloe. Cô cắn môi và cầm chiếc vòng cổ lên với đôi tay run rẩy. Chiếc vòng cổ được đính những viên kim cương lớn hơn cả hai ngón tay cái của cô cộng lại, chỉ cần cầm lên thôi cũng có cảm giác nặng nề. Tay cô đầy mồ hồi sau khi cô loay hoay nhiều lần mới đeo xong nó.

"Phần còn lại nữa."

Chloe lấy đôi khuyên tai còn lại lên tay theo lệnh Công tước. Bàn tay siết chặt con vít cứ thế run lên và đó không phải là thứ mà cô có thể tuỳ ý dừng lại.

"Ah..."

Chloe cắn môi khi nhìn những viên ngọc hình giọt nước lộng lẫy lặng lẽ rơi xuống viền váy. Cô đứng dậy định nhặt đôi khuyên tai đang phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh lên tấm thảm trải. Công tước chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cúi xuống, mất thăng bằng một bên chân và đột ngột ngã xuống sàn.

"Tôi xin lỗi."

"Tiếp tục đi."

Chloe giữ đôi khuyên tai trong tay và nhìn đôi giày bóng loáng của Công tước. Cô không còn đủ sức để có thể đứng lên. Tuy nhiên với đôi tay đang run rẩy, cô đeo được một khuyên bên tai phải. Công tước khoanh chân sang một bên và ngồi nhìn chằm chằm Chloe – người có vẻ ngoài mà anh mong muốn rồi đứng dậy.

"Cảm giác đeo trang sức của Thisse thế nào?"

Damian quỳ một bên chân xuống và tập trung ánh mắt vào cô. Chloe bất giác không thể nhìn vào mặt anh và lặng lẽ cúi đầu xuống. Đột ngột một bàn tay đang đeo găng nâng chiếc cằm nhỏ bé của cô lên và hướng nó về phía anh.

"Trả lời ta đi, Chloe Verdier."

Chloe gần như không thể thốt nên lời, cảm giác như đang uống phải thuốc đắng trước mặt người đàn ông kiên trì nhất thế giới.

"...Chúng nặng quá."

Công tước nhìn cô và từ từ nhếch môi, một khuôn mặt trông xa lạ, không cười cũng không giận dữ. Chloe hiểu được rằng anh có vẻ thích thú trước câu trả lời của cô.

"Nó sẽ chẳng là gì so với gánh nặng mà cô sẽ phải chịu dưới tư cách là một phu nhân Công tước. Vậy thì... cô vẫn muốn làm vợ ta chứ?"

Chloe dường như không còn lựa chọn nào khác. Người đàn ông biết rõ điều đó và muốn nghe đi nghe lại nhiều lần cùng một câu trả lời từ người phụ nữ trước mặt.

"Vâng. Tôi muốn, thưa Công tước."

"Được rồi."

Chloe bất giác rùng mình khi cô cảm nhận được bàn tay anh từ từ chạm vào môi cô, cuối cùng là kiểm soát nó. Lớp da mềm quấn quanh các ngón tay anh hoàn hảo như được làm từ sáp, và mỗi lần anh chạm vào làn da mỏng manh của Chloe, cảm giác như có luồng điện chạy dọc khắp cả cơ thể. Nụ hôn từ vài ngày trước không kiểm soát được mà lại bất giác hiện lên trong đầu. Chiếc găng tay mềm mại cuối cùng cũng rời ra khỏi miệng cô.

"Cô đã suy nghĩ kĩ về những điều cơ bản của việc đàm phán chưa?"

Damian nói với giọng rất thấp. Đôi lông mày gọn gàng của Chloe chau lại giữa hai mắt cô. Anh thì thầm, áp trán mình vào trán của cô khi cô thở gấp.

"Thế vào lúc này ta muốn gì, tiểu thư Chloe?"

Chloe nhìn Công tước trân trối, người đang chứa đầy ẩn ý phía sau một nụ cười mỉm. Cô bất ngờ hôn anh một cách chậm rãi. Chính cô là người bắt đầu nhưng Công tước mới là người có thể kết thúc. Bên trong căn phòng ngủ - nơi an toàn nhất đối với Chloe, Công tước chiếm lấy môi cô một cách tham lam mạnh mẽ rồi từ từ thả cô ra.

Chloe thở dốc như thể vừa mới nhảy từ trên cao xuống. Gò má vốn luôn nhợt nhạt của cô giờ đỏ như máu. Hơi thở cô đứt quãng, chiếc nón đội đầu rơi xuống đất và một đôi môi nhếch nhác.

"Có quá sức cô rồi không?"

"...Tôi không muốn nói dối."

Chloe thì thầm và Công tước mỉm cười một cách hài lòng.

"Hãy luyện tập dần đi. Nó sẽ chỉ ngày một nhiều và mãnh liệt hơn mà thôi."

Cảm thấy như bản thân mình giống một gái điếm hơn là Công tước phu nhân, Chloe cố gồng mình chống lại cảm giác muốn cắn ai đó, lần đầu tiên trong đời.