Cách đây ba năm.
Điền trang nhỏ ở phía Tây Nam vương quốc Swanton bỗng trở nên sầm uất. Điều này là do quân đội thứ ba Hoàng gia lúc bấy giờ đã rút lui khỏi cuộc chiến và lưu lại đây củng cố chiến tuyến. Lãnh chúa của lâu đài nhỏ, Tử tước Verdier, sẵn lòng mở cửa cho các binh lính và chỉ huy.
Những người lính đã vô cùng kiệt sức vì cuộc chiến kéo dài hơn họ dự kiến, đồng thời cũng trở nên thô bạo và nhạy cảm vì tính chất khó khăn. Âm thanh của những người bị thương đau khổ không ngừng vang lên bên trong lâu đài, những người khoẻ mạnh lại vác khuôn mặt nửa vời đe doạ xung quanh. Tử tước Verdier cung cấp vật tư y tế cùng lượng lương thực nhiều nhất có thể cho các binh lính phía trong lâu đài - nơi bất đắc dĩ trở thành bệnh viện và doanh trại.
Tử tước có hai con gái. Cô con gái nhỏ Alice, đang theo học tại một tu viện trong thủ đô Swan. Còn con gái lớn Chloe, kể từ khi còn nhỏ chưa từng rời nửa bước chân ra khỏi lâu đài, lúc này đang bị ốm. Cùng với Tử tước - người có thái độ thân thiện và cố giúp đỡ binh lính nhiều nhất có thể, cô cũng đảm nhận vai trò chăm sóc và chữa trị cho những người bị thương.
Những binh lính thậm chí còn tưởng cô là người hầu, cô không tiếc công làm những công việc khó khăn và đôi khi còn phải chịu những lời nói không mấy lọt tai đến từ phía họ. Gilles, người hầu giúp đỡ Chloe từng túm cổ áo của một binh lính khi hắn gọi cô là "què".
"Gilles, đừng làm thế. Đó không phải là một sự thật không hề tồn tại mà, phải không?"
Sở dĩ Chloe ngăn cản Gray, không hẳn chỉ vì những người thốt ra những lời gay gắt đều là các bệnh nhân ốm yếu nhạy cảm. Mẹ cô nhấn mạnh điều này với cô trước khi qua đời. "Nhiệm vụ của một quý tộc là giúp đỡ người nghèo và bệnh tật, Chloe." Mặc dù không hề thoải mái về mặt thể chất nhưng Chloe - người đã học được phẩm chất của một phụ nữ quý tộc kể từ khi nhỏ, cũng học được cách che giấu cảm xúc và sự kích động của mình để luôn giữ được bình tĩnh.
"Chloe, con nghĩ sao nếu giao việc chăm sóc binh lính lại cho người hầu?"
Thế mà đứng trước lời đề nghị có vẻ thận trọng và vẻ mặt bối rối của Tử tước, cô quyết định sẽ nghe lời. Chloe đau lòng khi trông thấy vẻ mặt tối sầm của cha cùng với những lời bàn ra tán vào không hay về mình giữa các binh lính.
Quân đội ở lại lâu đài khoảng 15 ngày. Chloe đã dành 5 ngày lặng lẽ đọc sách ở trong phòng ngủ. Thế nhưng cô khó mà tập trung nổi khi không thể nào ngăn hết tiếng ồn đến từ bên ngoài. Thỉnh thoảng cô lại nghe thấy tiếng những người lính chửi thề, mạt sát đối thủ, không thì cũng là những trò đùa dâm dục khiến mặt Chloe đỏ bừng. Những lúc đó, cô lại kéo xoẹt rèm cửa và chơi piano.
Đêm hôm đó.
Một đêm đặc biệt yên tĩnh khi lần đầu cô trông thấy Công tước Thisse. Từ trưa, sự yên tĩnh đã bao trùm kì lạ phía trong doanh trại. Thông thường tiếng ồn sẽ kéo dài đến tận lúc các binh lính đốt lửa chống lạnh ban đêm, thế nhưng hôm đó không hiểu sao sự im lặng phủ lấy doanh trại gần như cả ngày.
"TẤT CẢ CHÚ Ý!"
Bên cửa sổ, Chloe lúc này vẫn đang đọc sách. Lúc cô bất giác ngước lên cũng là lúc nghe thấy tiếng ai hét vang. Cô vén nhẹ rèm cửa và nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi sân sau đang được thắp sáng bằng những ngọn đuốc trải dài lối đi, lúc này đây có bóng dáng ai đó cao lớn bước vào.
"CHÀO MỪNG CHỈ HUY!"
Các binh lính bị thương mình đầy băng bó xếp thành hàng, cúi rạp chào người đàn ông. Chloe chỉ thường ra vào doanh trại chăm sóc những người bị thương, vậy nên đây là lần đầu tiên cô trực tiếp trông thấy chỉ huy. Người đàn ông có mái tóc vàng, vóc dáng cao lớn và ăn mặc chỉnh tề đến mức người khác có thể tin rằng anh ta vừa trở về sau một buổi tiệc Hoàng gia. Chloe lặng lẽ chớp mắt, len lén kéo rèm ra thêm một chút.
"Chiều này ta nhận được tin Tư lệnh Quân đoàn số 1 đang tiến về phía Nam đã hi sinh."
Không gian luôn luôn bao trùm bởi tiếng ồn ào giờ đây hoàn toàn tĩnh lặng. Có thể nghe rõ tiếng chim cu gáy đang hót trên cây mà bình thường không thể nghe được.
"Như mọi người cũng đã biết, Chỉ huy quân đoàn số 1 của vương quốc là cha ta, Công tước William Ernst von Thisse."
Chloe nín thở một lúc rồi lại thở dài. Bàn tay đang giữ rèm cửa bất giác run run.
"Ông ấy bị kẻ thù chém và bêu đầu lên trên tường thành."
Chẳng có chút chuyển động nào trong giọng nói đanh thép, rõ ràng mà người đàn ông này phát ra khi anh nhắc đến cái chết khủng khiếp vừa rồi của cha mình. Người đàn ông 23 tuổi được cho là đã trở thành chỉ huy trong cuộc chiến kéo dài 5 năm. Chloe nín thở, vô thức choáng ngợp trước sự điềm tĩnh khó tin của người đàn ông khi chỉ hơn mình 3 tuổi.
"Cậu, muốn được về nhà không?"
Người lính nhận được câu hỏi bất ngờ từ chỉ huy, không thể dễ dàng trả lời. Người chỉ huy bước lại gần và hỏi tiếp.
"Im lặng có nghĩa cậu không muốn?"
"KHÔNG, thưa Ngài! Tôi... TÔI MUỐN VỀ Ạ!"
Người lính hét thật to sau khi do dự.
"Tại sao?"
Lần này người lính trả lời một cách rõ ràng.
"Vợ tôi mang thai khi tôi lâm trận. Cô ấy vẫn luôn chờ tôi ở nhà, sinh con một mình mà không có tôi, đến giờ tôi vẫn chưa thấy mặt con mình lấy một lần!"
"Còn cậu, muốn trở về không?"
"CÓ!!"
Sau khi nhận được câu hỏi, một người lính khác còn lớn giọng hơn.
"Lí do là?"
"Tôi lo người mẹ ốm yếu phải sống cô đơn. Không có tôi, thậm chí bà còn không thể tự mình đi lại."
"Tôi phải làm việc để lo cho em trai mình không bị đói!"
Chloe nghe rõ tiếng khóc xen lẫn tiếng nói của những người được hỏi, khi họ đáp từng câu một. Đôi mắt Chloe lúc này cũng bắt đầu hoen ướt. Người chỉ huy, người đã lắng nghe lấy từng tâm nguyện cho đến người lính cuối cùng, lúc này lên tiếng.
"Có vô vàn lí do tại sao chúng ta nên kết thúc chiến tranh rồi trở về nhà, ta cũng không ngoại lệ. Các cậu thấy đấy, ta thậm chí còn chẳng tìm được thi thể huống gì tổ chức mai táng cho cha."
Tiếng binh sĩ hít một hơi sâu như thể kìm nén những giọt nước mắt chực trào vang lên đây đó.
"Hai ngày sau, ta lại vượt qua dãy núi. Dù kiệt sức, bị thương, lạnh và đói, ta vẫn phải cầm súng lên. Có phải là vì vương quốc này không? KHÔNG! Đó là để bảo vệ những thứ quý giá!"
Chloe có đang ảo tưởng khi thanh âm mạnh mẽ từ người chỉ huy như vang vọng khắp lâu đài. Chloe nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, nơi vô thức con tim đang đập liên hồi. Sức mạnh trong lời nói của người đàn ông hệt như tác động đến từng tế bào của người đối diện.
"Cậu đang tuyệt vọng à? Cậu muốn trở về không?"
"CÓ!"
"Cậu tuyệt vọng đến mức nào?"
"TÔI ĐÃ ĐỦ TUYỆT VỌNG ĐỂ TRAO ĐI TRÁI TIM MÌNH!"
Người lính trông trẻ tuổi nhất hét toáng với cánh tay quấn băng. Gương mặt anh phủ đầy nước mắt.
"Thắng hay thua trong một cuộc chiến không theo sắp đặt của Chúa. Nếu chúng ta thất bại trong cuộc chiến này, điều đó chỉ đồng nghĩa với một ý nghĩ duy nhất! Đó sẽ là bằng chứng cho thấy sự tuyệt vọng yếu đuối đáng khinh thường đến như thế nào từ phía chúng ta."
"ĐÓ LÀ ĐIỀU KHÔNG THỂ NÀO!"
Những người lính lúc này như đang gào thét đòi lấy mạng sống. Tinh thần chiến đấu đến chết của họ rung chuyển lâu đài.
"Ta sẽ không lùi bước. Ta sẽ cố gắng không gây thất bại cho binh lính của mình. Nhân danh người cha đã khuất của ta, ta sẽ mang về thêm một lá cờ thắng lợi nữa cho gia đình Thisse. Không phải cho vương quốc. Chỉ dành cho riêng gia tộc của ta!"
Đó là một nhận định nguy hiểm đối với chỉ huy quân đội Hoàng gia nhưng không ai có thể phản đối ngài ấy. Đó là bởi lúc này sự chân thành đang không ngừng toát lên trong ánh mắt, giọng nói của anh.
"Không chỉ huy nào tốt hơn ta. Ta đã chứng minh điều đó vô vàn lần và lần này cũng sẽ như vậy. Ta sẽ làm bất cứ điều gì để mang vinh quang về cho quân đội. Bởi đó là niềm kiêu hãnh và phẩm giá gia tộc Thisse. Bây giờ đến lượt các cậu chứng minh cho ta thấy sự nghiêm túc mà các cậu vừa nói."
Bầu không khí giữa những người lính đã hoàn toàn thay đổi. Những đôi mắt trước đó phủ đầy tuyệt vọng và chịu đựng của họ, lúc này đây ánh lên ý chí chiến thắng. Những người lính trung thành hô vang, những tiếng vang rộng khắp.
"Cái này... có nên xem là một bài phát biểu?"
Chloe từng đọc trong sách và biết rằng khả năng hùng biện luôn đi cùng các nhà lãnh đạo đại tài, chỉ là không nghĩ sẽ được trải nghiệm trực tiếp thế này. Và có một sự thật rõ ràng cô nhìn thấy.
Người đàn ông đó thật sự chân thành.
Gò má luôn luôn nhợt nhạt của Chloe bất chợt đỏ bừng vì nóng. Cô không hề nhận ra rèm cửa đã tự bị mình kéo hết, thậm chí còn mở cửa sổ và chỉ chú mục nhìn vào anh ta.
"Chúng ta rồi sẽ trở về với lá cờ thắng kiêu hãnh được khắc trong tim. Mọi người sẽ ca ngợi chiến tích của chúng ta, những chiến sĩ thắng lợi vĩ đại trên nhiều chiến trận khó khăn nhất. Gia đình chúng ta sẽ được vinh danh qua nhiều thế hệ. Tôi, sẽ làm như vậy!"
"WAAAAAAA!!"
Những người lính đồng loạt giơ nắm đấm và hô vang tên anh. Chloe chăm chú quan sát từng cử chỉ của người đàn ông lúc này đang quay đầu lại, cẩn thận giao tiếp ánh mắt với từng người lính mà anh nhìn thấy.
Và, đột ngột.
Huých!
Chloe chạm mắt với anh ta rồi. Cô giật mình đến mức ngã ngược ra sau khi anh nhìn thẳng vào mắt của cô, như thể ngay từ lúc đầu, anh ta đã biết vị trí của người khán giả bí mật. Lưng dựa bên dưới bức tường cửa sổ, cô cố gắng hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Ấy thế mà vừa bất ngờ nhận ra chiếc đèn bàn chưa tắt, cô lại bất giác cắn môi.
Điều đáng chú ý hơn nữa là trong bóng tối, căn phòng bật sáng sẽ lại sáng hơn. Chloe dường như không dám vươn tay kéo chiếc rèm lại, cô tập tễnh đi đến bên bàn khẽ thổi tắt đèn.
Bóng tối bao trùm căn phòng nhưng tim cô lúc này vẫn đập thình thịch. Cô cẩn thận ngồi xuống giường. Trước tiên nâng chân trái lên, sau đó dùng tay nhấc chân phải bị tật rồi nằm xuống giường. Qua bộ đồ ngủ bằng vải poplin lúc này xộc xệch, một đôi chân vừa nhỏ bé vừa gầy gò khó coi lộ ra.
Chloe cởi quần áo, chỉnh đốn lại diện mạo và lặng lẽ chớp mắt trong tối. Bên ngoài, tiếng binh lính di chuyển một cách mạnh mẽ trở lại. Tiếng ồn ngày càng nhiều hơn khi có người mang bữa ăn muộn lại.
Damian Ernst von Thisse.
"Một người đàn ông tuyệt vời."
Đó là ấn tượng đầu tiên của Chloe khi lần đầu trông thấy Damian. Một người đàn ông mang thứ nghị lực phi thường khiến cho người khác choáng ngợp, bình tĩnh và mạnh mẽ ngay cả trong tình huống ngặt nghèo. Nếu là mình, liệu cô có thể hùng hồn tuyên bố ngay sau khi cha mình vừa mới mất mạng trong trận chiến không? Ha, quá rõ ràng. Chỉ vừa nghĩ đến cái chết của cha mình thôi cũng đủ làm cô rùng mình không khỏi kinh hãi.
Cô nhắm mắt, cố gắng thôi miên mình vào giấc ngủ nhưng bất thành. Chloe cuối cùng nhẹ nhàng mở mắt, quyết định ngồi dậy. Ngoài cửa sổ vẫn còn nghe thấy tiếng lửa tí tách và tiếng binh lính nói chuyện. Người chỉ huy chắc đã quay về doanh trại. Chắc hẳn anh ấy đang cố chứng minh những gì mình nói là thật.
"Xin Chúa... xin người giúp cho binh lính tìm được chiến thắng. Để họ có thể trở về nhà... Để người đó có thể bảo vệ những điều quý giá..."
Buổi cầu nguyện buổi tối đã kết thúc từ lâu nhưng lúc này đây Chloe lại đang chắp tay lại. Cô chân thành cầu nguyện để mọi người có thể trở về cuộc sống bình yên và thường nhật.