Phạm Ấu Hâm biết chuyện đứa bé khi đã bị phơi bày, nhất định Hạng Tĩnh Thần sẽ có hành động, nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới tốc độ của anh lại nhanh đến vậy.
Trước tiên, anh báo với dì cả tin vui, dì cả lập tức gọi điện thoại cho cô.
“Ai da da, vậy quá tuyệt vời rồi! Con nói một chút xem, ai giống với dì cả, bà dì trẻ xinh đẹp như vậy à?”
Dì cả vừa nói vừa cười nhạt. Bà hoàn toàn không cười nỗi. Tất nhiên là bà hiểu rõ dụng ý của Hạng Tĩnh Thần, anh gián tiếp muốn dì cả đừng đem việc “người phục vục ở phía sau” đánh lên người bà. Người đàn ông kia hoàn toàn chấp nhận bà hết sức kích thích cách nói của anh, không ngừng mở tiệc gặp mặt, tuy nhiên trên thực tế, cô chỉ trãi qua một lần tiệc gặp mặt.
“Tiểu Phạm à, cũng đã có con rồi, có muốn cân nhắc chuyện hợp lại, hai người đều nhường nhịn một bước đi, tất cả đều phải suy nghĩ vì đứa bé, tính tình đừng cứng rắn quá.”
Dì cả tận tình khuyên bảo thuyết phục tất nhiên cũng rất đúng trọng tâm, vấn đề là sau này bụng cô lớn lên, cô không thể tìm kiếm anh để hợp lại, tất cả tức giận và phẫn bộ trước kia, một chậu nước mắt kia, không phải trở thành câu chuyện cười sao?
Hơn nữa, Shelly vẫn đang tồn tại.
Cô ta đã đứng trước mặt cô, mỗi ngày cô tan làm cần phải qua đường, hình như đang hết sức chờ đợi.
Phạm Ấu Hâm thở sâu, yên lặng chờ Shelly đến gần: “Có chuyện gì sao?” Cô tiết kiệm tất cả lời nói khách sáo.
Shelly quyến rũ vén mái tóc gợn sóng ra sau vai: “Tìm cô uống cà phê, chúng ta nói chuyện.”
Phạm Ấu Hâm nhún vai: “Tôi không thể uống cà phê.” Cô khéo léo từ chối.
Shelly nở nụ cười trào phúng, vẻ mặt quyến rũ vẫn tràn đầy tự tin: “Cô sợ tôi sao? Nếu không tại sao không dám đem chuyện này nói ra dứt khoát một lần cho xong?”
Sợ? Phạm Ấu Hâm mỉm cười, lắc đầu: “Tôi không sợ cô, chỉ đơn giản là tôi không muốn uống cà phê.”
“Bởi vì cô có thai?” Cô ta nhìn vào bụng Ấu Hâm.
Phạm Ấu Hâm sửng sốt. Nói vậy là Hạng Tĩnh Thần đã đem tin tức cô có thai nói cho cô ta nghe rồi.
Cô ngẩng đầu lên: “Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Có thai thì có gì tốt? Dáng người của cô múp míp như con voi, chỉ có phụ nữ ngốc nghếch mới có thai.” Cô ta cười nhạt.
Phạm Ấu Hâm cười nhât: “Đây cũng là chuyện riêng của tôi.”
“Quan trọng là, chuyện riêng của cô đã ảnh hưởng đến tôi rồi.” Shelly đến gần, thân hình cao 175cm của cô ta, thêm đôi giày cao gót nữa, chừng 180 cm, cô cố gắng lấy thân hình cao to của mình làm người khác sợ hãi.
“Cô có biết từ lúc học tiểu học Hạng đã biết đánh đàn, là một tay đàn rất tốt không? Tôi là sinh viên tốt nghiệp học viện âm nhạc hoàng gia Anh Quốc, chúng tôi thường hay hòa nhạc cùng nhau. Nên hai người phải phối hợp chơi piano ăn ý, cô biết không?”
Cô biết Hạng Tĩnh Thần là một tay chơi đàn giỏi, mẹ anh là nền tảng để anh chơi piano, mà cô lại không biết mình đang từ chối làm vợ của một người chơi đàn hay.
“Chúng tôi rất ăn ý đến nỗi tôi vẫn không thể tin được. Lúc còn ở Nhật Bản, mỗi buổi tối chúng tôi đều ở trong quán bar đánh đàn với nhau, ông chủ quán bar đề nghị chúng tôi cứ ở lại Nhật Bản, nhất định có thể làm cho Shinjuku Club này điên cuồng! Hầu như chúng tôi uống rượu, đánh đàn, nói đùa, căn bản không muốn rời khỏi nhau. Cô có biết khi Hạng cười rộ lên, sẽ lộ ra chiếc răng khểnh rất đáng yêu không?”
Gương mặt Shelly xinh đẹp và ôn nhu: “Không ai có thể hiểu biết tôi như vậy, cũng không có một người nào hiểu biết anh ấy, chúng tôi hiểu biết lẫn nhau, vì vậy mà phần hạnh phúc không thể kéo dài sao?”
Cô hỏi, ánh mắt trách cứ vẫn nhìn vào Phạm Ấu Hâm: “Không phải các người đã ly hôn rồi sao? Vì sao cô vẫn chậm chạp không chịu buông tay?”
Phạm Ấu Hâm cẩn thận lắc đầu. Cô tôn trọng tình yêu, cho dù tình yêu là điều kì diệu nhất thiên hạ, cho dù Shelly yêu chồng của cô, cô bị thương nhưng vẫn tôn trọng phần tình yêu này, cho nên không muốn lựa chọn cách một khóc hai nháo loạn ba treo cổ tự tử, lập tức lập tức yêu cầu ly hôn.
“Không phải tôi không buông tay, mà thủ tục ly hôn vẫn chưa xong.”
“Tôi yêu anh ấy…” Giọng nói Shelly dường như đang cầu xin.
Yêu?
Phạm Ấu Hâm chỉ có thể im lặng, sau đó hít thở càng nhợt nhạt, cảm giác từng chút từng chút áp lực trong lòng co rút đau đớn.
Trời mưa tí tách rơi trên đầu hai người.
“Cô sẽ hoàn thành thủ tục ly hôn đúng không?” Cô ao ước được một sự đảm bảo.
Phạm Ấu Hâm nhìn vào ánh mắt đầy nước mắt của Shelly: “Cô muốn nghe lời nói thật không?”
“Tất nhiên.”
Phạm Ấu Hâm thở dài: “Chuyện này vẫn kéo dài, nhưng nguyên nhân không phải do tôi.”
Shelly hỏi gay gắt: “Bởi vì cô có thai, nên Hạng đã đổi ý rồi phải không?”
“Tôi không thể đoán được suy nghĩ của anh ấy.”
Shelly rơi nước mắt: “Anh ấy ly hôn là bởi vì tôi kéo dài hạnh phúc lẫn nhau, tôi vẫn cho rằng như vậy. Tôi sẽ vì anh ấy, từ bỏ cả thế giới của tôi, chỉ cần có thể đi theo anh ấy. Có lẽ chúng tôi sẽ đi Anh Quốc để tiếp tục việc học âm nhạc, có lẽ tôi cũng sẽ như cô, có thai con của anh ấy……”
Phạm Ấu Hâm hô hấp cứng lại, trong lòng co rút đau đớn như sắp không thể khống chế được. Cô cắn môi, nở nụ cười tươi: “vậy… là việc riêng của cô.”
“Tôi muốn hạnh phúc của tôi.” Đây là lời tuyên bố của Shelly.
“Tôi chỉ muốn quay lại hạnh phúc của tôi.”
Mưa ngày càng to. Bác bảo vệ Shelly ngồi trong xe nhấn còi thúc giục cô lên xe, Phạm Ấu Hâm nhìn bóng lưng cô ta rời đi, Bảo vệ lái xe chạy vào trong mưa.
“Tôi muốn hạnh phúc của tôi.”
Cô sửng sốt, bởi vì nhìn thấy trong mắt Shelly, trong giọng nói đều quyết tâm.
Chiếc xe BMW màu đen lúc này vững vàng đậu bên cạnh cô, Hạng Tĩnh Thần nhanh chóng xuống xe, ngạc nhiên nhìn cả người vợ mình ướt đẫm.
“Sao em lại đứng đây dầm mưa? Như vậy sẽ bị cảm!” Anh nhẹ nhàng trách cứ, lập tức ôm lấy vai vợ đang run rẩy đi vào trong xe.
Cả người cô run rẩy nhất định là không liên quan đến trận mưa này.
“Làm sao vậy?”
Cô bối rối lắc đầu.
Hạng Tĩnh Thần rút khăn tay ra lau mặt bà xã, nước trên người. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh.
“Man Tú nói em tan làm, sao không đợi anh họp xong rồi đưa em về nhà?”
Cô vẫn lắc đầu.
Hạng Tĩnh Thần nhíu mày lại, trực giác có chuyện gì không đúng, anh cầm bàn tay lạnh ngắt của bà xã lên: “Làm sao vậy?”
“Tôi…………”
Radio lại phát bài hát đó.
Sau khi anh xúc phạm anh giải thích tim đã chết lại bắt đầu rối loạn lên.
Tưởng là đã hiểu rõ khi anh gọi tên em để quay lại.
Từng nghĩ sau này anh là của cô ấy nhưng hiện tai anh vẫn còn có em.
“Có ý gì?” Hạng Tĩnh Thần nhìn mái tóc ướt nước của bà xã.
Cô nhìn vào mắt anh: “Cô ta cũng giống như anh đều có thể đánh đàn.”
Hóa ra em không thể quên được cô ấy từng tồn tại trong thế giới của chúng ta.
“Cô ta là sinh có năng khiếu của học viện âm nhạc Hoàng Gia Anh Quốc.”
“Anh có thể dạy em, nếu như em muốn học.”
Em vẫn không thể khôi phục lại hạnh phúc vẫn không thể đem bản đồ tình yêu trở lại.
Cô cười khổ: “Tư Hâm luôn nói tay chân tôi vụng về, suốt ngày chỉ làm rơi đồ, tôi học không được.”
“Anh có thể đánh cho em nghe, em chỉ cần làm người ngồi nghe, so với học những nốt nhạc này vui vẻ và hạnh phúc hơn rất nhiều.”
Trong đầu cô hiện lên một hình ảnh, hình như bọn họ đang đứng trong mưa, hai người cũng thân mật ngồi xuống, bốn cánh tay đều đan vào nhau cùng một chỗ. Bọn họ nhìn nhau, thâm tình khẩn khiết.
Ghen tị đã ăn mòn lòng cô.
If you come back to me.
Em có thể nhớ kỹ hay không anh đã từng cho em những đau đớn.
“Hai người chơi piano cũng rất ăn ý? Có thể ăn nhịp với nhau sao?”
“Loại ăn ý này có thể ngộ nhưng không thể cầu.”
Cho nên, Shelly là “ bạn tốt” có thể ngộ nhưng không thể cầu.”
“Nhưng cô ta cũng chỉ là bạn tốt.”
Vẫn không thể thừa nhận mười ngón tay đã chạm vào anh.
Vẫn không thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng anh.
“Nếu cô ta yêu anh?”
If you come back to me.
Từng bị người ta phản bội em làm sao tin tưởng.
Anh sẽ không để cho em khóc.
Anh cười: “Không xong, anh không hiểu tình bạn làm sao có thể thay đổi thành tình yêu. Không phải chúng ta cũng đã từng là bạn, mới quen nhau, ngày hôm sau anh đã cầu hôn rồi.”
If you come back to me.
“Muốn nói yêu một người, chỉ cần có dũng khí thật lớn.” Cô nói.
“Cho dù không phải tình yêu từ hai phía?” Anh lên án cô.
Em có thể nhớ kỹ hay không anh đã từng cho em những đau đớn.
Cô hít một hơi thật sâu: “Cô ta yêu anh.”
“Anh yêu em.”
Cô lựa chọn trốn tránh ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn của anh.
If you come back to me.
Từng bị anh phản bội làm sao em tin tưởng.
Anh sẽ không để cho em khóc.
Âm nhạc kết thúc, DJ cùng ca sĩ tiếp tục phỏng vấn. Hình như cô rất có duyên với bài hát này, tuy nhiên mỗi khi phát bài hát này cũng làm cho cô đau lòng muốn chết.
Hạng Tĩnh Thần quay lại cài dây an toàn cho anh, cũng đem áo khoác tây trang khoác lên vai cô, sau đó lái xe tiến vào trong màn mưa.
Trên áo có hương vị của anh, bao phủ lấy cô, có cảm giác như được anh ôm vào lòng.
Mưa nhanh chóng to trở lại. Cô nhớ rõ Man Tú từng tức giận lại có một người không thể nghĩ, chỉ biết trời mưa bão sắp vào đất liền, dĩ nhiên đây cũng là nguyên nhân trời mưa xối xả.
Đèn đỏ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt đất đều ướt sũng: “Anh nhìn những vũng nước này xem, có giống từng cái từng cái pháo hoa không?”
“Giống.” Hạng Tĩnh Thần quay mặt lại, ánh mắt dừng lại trên người cô: “Giống như pháo hoa bắn tung tóe ra.”
Cô gật đầu: “Ừ, có giống.”
Cô sẽ không quên được chuyến đi Bành Hồ năm năm trước, pháo hoa rực rỡ, cô và Hạng Tĩnh Thần cùng cười vui vẻ ngọt ngào.
Bởi vì mấy ngày đó rất vui vẻ, cho nên vẫn luôn cười tươi. Sau này dự án của công ty càng ngày càng nhiều, đầy hồ sơ làm việc, bận đến nỗi muốn đến cũng không được, mặc dù hai người gặp mặt, vẫn nói chuyện vài ba câu không rời công việc, trong nhà chỉ có một phòng làm việc, lâu ngày, riêng tư giữa vợ chồng cũng dần dần biến mất.
“Tôi chưa từng thấy qua răng khểnh của anh, cho dù là lúc cười, cũng không thấy.” Cô nói thản nhiên.
“Rất khó coi, giống quỷ hút máu.”
“Cô ấy đã thấy.” Cô nói rất nhẹ, rất nhẹ.
Hạng Tĩnh Thần cười, bởi vì cô đồng ý im lặng cùng anh “đối chất”, đây là chuyện tốt: “Rõ ràng Shelly nói với em rất nhiều chuyện có liên quan đến anh.”
“Đúng vậy.”
Lại một cái đèn đỏ: “Em nhìn anh”, anh nói, sau khi nhận thấy ánh mắt của cô, anh cười to lên, lộ ra cái răng khểnh hàm trên: “Đẹp trai không?”
Cô rất muốn cười, nhưng lại nhịn xuống: “Không đẹp trai.”
Hạng Tĩnh Thần ra vẻ trợn to hai mắt: “Vậy thì đúng rồi, nữ vi tuyệt kỷ giả dung, người đàn ông cũng muốn ở trước mặt vợ mình lộ ra một gương mặt đẹp trai nhất. Anh làm sao có thể để cho em thấy cái răng khểnh xấu xì này? Không thể! Cho dù là cười to, cũng không nghĩ ra cách để che dấu nó.” Anh tức giận.
“Cô ta còn nói cái gì? Hôm nay chúng ta giải thích một lần cho rõ ràng.”
Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không có.”
Còn có…. “Tôi muốn hạnh phúc của tôi.” Cô không quên lời tuyên bố của Shelly.
Hạng Tĩnh Thần vươn tay, xoa xoa mái tóc bà xã: “Thật sự không hiểu nỗi em, làm sao luôn tin tưởng người khác, lại không tin chính ông xã của mình.”
Cảm giác được tóc cô ẩm ướt, anh tắt máy lạnh đi, chuyển thành thổi gió.
“Nếu bị cảm, anh không thể không ánh vào mông em.” Anh nghiêm mặt lại, quắc mắt trừng mi.
Cô bĩu môi làm mặt quỷ, quay đầu không để ý đến anh.
Khó có lúc bà xã không chạy trốn, Hạng Tĩnh Thần không muốn buông tha cơ hội tốt. Anh tiếp tục giận dỗi, phát tiết ngột ngạt trong bụng: “Anh khẳng định là nguyên nhân quan trọng nhất chúng ta đối với bên thứ ba không nói rõ được mà ly hôn, cũng may là ly hôn không thành công, bằng không sẽ làm trò cười cho mọi người rồi.”
“Đó là do sai sót của Cục Dân Chính.”
“Đó là do Nguyệt Lão giúp đỡ!”
Cô trợn mắt nhìn anh, quay đầu không để ý đến anh.
“Nhưng mà nói thật, bởi vì mấy câu nói trong tin nhắn MSN kia, có thể ly hôn với Hạng tiên sinh, Hạng tiên sinh có thể làm chuyện bé xé ra to?”
Cô nắm tay, hận không thể dùng một quyền đánh vào gương mặt đẹp trai của anh.
Hạng Tĩnh Thần rất thức thời, ngừng tức giận, xe êm dịu, yên tĩnh chạy trên đường cái.
Phạm Ấu Hâm trừng mắt nhìn tòa nhà chọc trời phía Tây.
“Tôi muốn về nhà.” Cô tức giận chu môi lên: “Đây là nhà của anh, không phải nhà của tôi.”
“Nói lung tung.”
“Chúng ta ly hôn rồi.”
“Nói lung tung.”
Anh ấn nút điều khiển từ xa, cửa ga ra chạy bằng điện mở ra, xe tiến vào.
“Thay quần áo rồi hãy nói.”
“Tôi có thể về nhà thay quần áo.”
“Ha ha, thật khéo, đây không phải là nhà của em sao?”
Người đàn ông này cố tình chơi xấu!
Tắt máy xe, anh nhìn cô: “Thay quần áo, uống chén trà nóng từ từ giải lạnh, đừng để anh lo lắng.”
Không biết là thâm tình trong mắt anh, hay cô muốn nhìn thấy ngôi nhà của mình sau một tháng ly hôn….. Cô đồng ý với anh, tháo dây an toàn trên người ra.
“Uống trà xong, tôi trở về nhà.” Những lời này như nhắc nhở chính mình.
Hạng Tĩnh Thần vô tội trừng mắt: “Hửm? Về nhà? Đây không phải là nhà sao?”
Cô không chút khách khí liếc mắt xem thường anh: “Chơi xấu.”
Hai người xuống xe, bởi vì cửa gara nối liền với cửa phòng khách.
Cũng giống như mọi ngày qua, căn phòng phía sau dì ở sẽ quét dọn sạch sẽ, mở một bóng đèn rồi mới rời khỏi đây. Dì ở tin chắc, bật đèn ăn trộm mới không dám viếng thăm.
Hạng Tĩnh Thần bật đèn sáng lên, cả phòng sáng rực hài hòa. Ngọn đèn là bọn họ đặc biệt thiết kế, trên thực tế, từng căn phòng, mỗi một tất đều là tâm quyết của họ, từng chút từng chút một theo mơ ước mà hoàn thành.
Cô nhìn quanh, khẽ thở dài.
“Không nỡ thì dọn về đây đi?”
Cô trốn tránh khát vọng nội tâm: “Tôi lên lầu thay quần áo.”
Phòng ngủ chính trên lầu hai, càng có thêm nhiều kỷ niệm về tình cảm của họ, cô dừng bước lại, nhìn chiếc giường lớn, mặc cho từng ký ức hiện về trong đầu cô.
“thật không nỡ thì trở lại đi?”
Người đàn ông bên cạnh dụ dỗ lần nữa.
Phạm Ấu Hâm lắc đầu, đi vào phòng thay đồ, dùng lực lớn đóng cửa lại, khóa cửa, không muốn cho tên vô lại kia có cơ hôi đến gần.
Nhất định ngày đó chuyển nhà rất vội vàng không sai, cô không tin mình có thể để lại quần áo ở đây, tuyệt đối là ngày hôm đó tâm tình rất xấu, cho nên không có một đồ vật cá nhân ở đây.
Cô trừng mắt nhìn vào phòng thay đồ, quần áo của anh và quần áo của cô, mỗi một bên lẳng lặng dựa vào nhau.
Chỉ một hình ảnh đơn giản làm cô xúc động khóc rống lên.
Cô hít hít mũi, thay áo sơ mi và chiếc váy dài, vẫn không quên đem đồ thay ra mang đi, cũng nhắc nhở chính mình, chờ Tư Hâm về nước, nhất định phải đưa cô đến giúp đỡ đóng gói, đem tất cả đồ đạt của cô chuyển về nhà, hừ hừ!
Phạm Ấu Hâm mở cửa phòng thay đồ đi ra ngoài. Cô ngửi được mùi hương cà phê trong không khí. Cà phê? Người đàn ông này không biết phụ nữ đang có thai không thể đụng chạm vào cà phê sao?
Cô theo mùi cà phê đi đến thư phòng. Anh đứng trước máy pha cà phê. Ngoài máy pha cà phê ra, còn có bình nước trà lài.
“Máy pha cà phê lười biếng đã lâu, làm sao tình yêu của cô cũng mất đi nhiệt độ?”
Cô nhớ rõ ngã bài đêm hôm đó, suy nghĩ của chính mình.
Chia tay hơn một tháng, phần đau khổ kia vẫn tồn tại, có lẽ cả đời này cô không thể quên được.
“Trà lài tổng hợp này, hai ngày trước dì cho. Phụ nữ có thai không thể uống cà phê.”
Thì ra anh cũng biết.
Trong nhà dì mở hiệu thuốc, luôn phối trà lài và thuốc cho họ, hương vị rất đúng, lại vẫn lên tiếng nói rằng hiệu quả rất tốt, để cho bọn họ uống vào sẽ không bị nhiểm bệnh.
“Dì nói giữ lại cho em uống, có thể dưỡng sắc đẹp. Bà nghĩ đến em ra ngoài đi công tác.”
“Ra ngoài lại mang theo tất cả đồ dùng cá nhân sao? Anh chư nói chúng ta ly hôn à?” Cô hơi tức giận, bởi vì anh ra sức tạo lại sự ấm áp làm cô muốn khóc, anh rất gian xảo.
Hạng Tĩnh Thần nhún vai: “Dì nghĩ rằng chúng ta sẽ không ly hôn, bà nói chúng ta còn có mặt vợ chồng với nhau.”
“Ai có mặt vợ chồng với anh, hừ.”
Cô phồng má, đang cầm chén trà, ngồi một bên trên ghế sofa mềm mại, tức giận cúi đầu uống trà.
Âm thanh khò khè khò khè của máy pha cà phê vang lên.
“Đã lâu chúng ta không ở thư phòng pha cà phê, nhớ rõ máy pha cà phê này từ Paris đưa đến Đài Loan.”
Đó là tuần trăng mật du lịch, bọn họ uống cà phê trong quá cà phê nhỏ: “Vì nó mà hành lý quá tải, phí thanh toán đắc tiền vượt quá mứt quy định.”
“Thật ra cây hạch đào rất nặng, không phải chúng ta đã nhìn thấy rồi sao?”
“Ừ.”
Hạng Tĩnh Thần bước đến trước mặt cô ngồi xỗm xuống, anh ngẩn đầu, hai tay vuốt ve mi cô: “Cùng anh đánh đàn có gì đặc biệt hơn người, em theo anh sẽ có nhiều niềm vui. Em đã quên lúc hoàn thành căn phòng này, chúng ta lại hét lớn, suýt chút đã bị hàng xóm báo cảnh sát đến xử lý sao? Em đã quên mỗi lần du lịch, người khác vội vàng tìm lộ trình, chúng ta chỉ muốn đến một thảo nguyên lớn và bờ hồ cùng nhau uống cà phê sao? “Xây Dựng Cộng Lập?” Nó là đứa con của chúng ta.”
Anh đưa tay đặt lên bụng cô: “Còn có các đứa con của anh.”
Sinh mệnh mới làm cho người ta cảm động.
Cô nén nước mắt, mỉm cười: “Nhưng em cảm thấy vợ chồng hòa hợp rất giỏi.”
“Bỏ đi, dùng thành ngữ lộn xộn.”
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, đầu nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Phạm Ấu Hâm nín thở: “Anh muốn làm gì?”
“Nghe tiếng của nó.”
Cô cắn môi: “Không nhanh như vậy đâu.”
“Nó sẽ không động đậy sao?”
“Trong sách nói, phải 4, 5 tháng, người mẹ mới có thể cảm nhận được thai máy.”
“Bởi vì nó lớn.”
“Đúng vậy.”
Anh lắng nghe: “Đó là cảm giác gì?”
“Mẹ em nói giống như dạ dày bị co rút.”
Anh ngẩn đầu, nhìn vào hốc mắt hàm chứa nước mắt của cô, óng ánh trong suốt: “Có đau không?”
“Thật kỳ lạ, đàn ông sẽ khó nhận biết.”
Cô gật đầu, trên gương mặt hiện lên sự hứa hẹn và vinh dự của người mẹ: “Ừ.”
Anh nhìn cô chăm chú, hốc mắt cũng ẩm ướt: “Nếu cảm nhận được lúc đó đang động đậy, em nhất định phải nói cho anh biết. Em đồng ý để chia sẽ với anh khoảnh khắc kì diệu này không?”
Nước mắt Phạm Ấu Hâm nhẹ nhàng trượt xuống hai bên má: “Được.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sao.”
“Anh sắp làm ba ba rồi.”
“Em làm mẹ.”
Cô đưa hai tay ra ôm lấy cổ anh, hai đầu tựa vào nhau.
Cảm giác yên lặng so với bất kỳ tình yêu của con người làm cho người khác xúc động.
Giờ phút này thuộc về bọn họ, mà còn quý trọng lẫn nhau.