Phần 2/3
7
Kiếp trước, Lý Hiên và mấy ông anh khác trong chung cư phá vòng vây zombie đưa Nhạc Nhạc đi tìm món đồ chơi siêu nhân Điện Quang kia.
Vất vả mãi mới lấy được, thằng nhóc kia không biết điều lại chơi ngu, trên đường quay về nhà tôi thì nghịch ngợm đá thi thể một cái.
Không ngờ thi thể đó đột nhiên dựng dậy, cắn đứt chân Nhạc Nhạc. Tiếng kêu thảm thiết kéo tới vô số zombie.
Những người khác kinh hoảng chạy trốn, bỏ lại thằng bé ở nơi đó.
Mẹ Nhạc Nhạc khóc đến đứt ruột đứt gan, thậm chí quỳ xuống cầu xin mọi người đi cứu con mình.
Tôi là người đầu tiên phản đối: "Không được, Nhạc Nhạc đã bị cắn, chắc chắn sẽ biến thành xác sống. Chị nên nén bi thương thôi."
Ban đầu tôi tưởng đạo lý đơn giản như vậy ai cũng phải tự hiểu. Nào ngờ Trần Hiểu Hiểu đứng ra nói:
"Nhưng mà đã ai thấy Nhạc Nhạc biến thành zombie đâu, nhỡ may Nhạc Nhạc có kháng thể thì sao?"
Ha ha, ‘nhỡ may’, ngồi đấy mà mơ.
Đừng tưởng ai cũng muốn làm chúa cứu thế giống mình được không?
Tôi lắc đầu: "Xác suất ấy quá thấp, ở đây bao nhiêu người, không thể mạo hiểm vì một người được."
"Ninh Ninh!" Giọng Trần Hiểu Hiểu đột nhiên đầy phẫn nộ. "Cậu thực sự khiến mình quá thất vọng! Bình thường cậu không thích trẻ con, cứ luôn làm khó Nhạc Nhạc thì cũng thôi đi, giờ cậu thấy chết mà không cứu luôn à."
"Không phải..."
Chưa đợi tôi biện giải hết câu Lý Hiên đã cho thấy lập trường của mình:
"Hiểu Hiểu nói đúng, vừa rồi chưa xác nhận cẩn thận đã bỏ chạy là trách nhiệm của tôi. Tôi phải quay lại cứu thằng bé."
Không, đừng đi.
Tôi định níu Lý Hiên lại nhưng chỉ đổi lấy ánh mắt ghét bỏ của anh ta.
Kiểu, giống như anh ta đang nói: chúng ta không giống nhau.
Kết quả, lúc tiểu đội cứu người trở về thì chỉ còn lại một mình Lý Hiên.
Bọn họ nói, đều tại tôi kéo dài thời gian, nếu không thì chắc chắn thằng bé có thể sống sót.
Ha ha.
Kiếp này, tôi dọn lối sẵn rồi nè.
Các người muốn đâm đầu vào đường chết như vậy thì cứ tự nhiên.
Tôi sẽ chỉ làm một người quan sát lặng lẽ từ căn hộ an toàn của mình…
8
Còn lại một ngày cuối cùng trước khi vi rút xác sống phát tán.
Tôi đã lấy cớ đi công tác để chuyển sang nhà mới từ lâu rồi.
Trong đêm, tôi trăn trở mãi không ngủ được.
Tôi nhớ hồi tôi và bọn họ còn học đại học.
Ngày chúng tôi gặp nhau, Lý Hiên đang ngồi xổm dưới bóng cây vuốt ve một chú mèo con lấm lem.
Thấy đồ hộp cho mèo trong tay tôi, anh ta lộ ra vẻ mặt rạng rỡ: "Em cũng tới cho mèo ăn à?"
Khi đó, tôi thật sự cảm thấy anh ta giống như mặt trời, có thể vĩnh viễn soi đường cho người khác.
Còn Trần Hiểu Hiểu thì sao nhỉ?
Cô ta là bạn cùng phòng, kiêm bạn thân nhất trần đời của tôi. Giống Lý Hiên, cô ta hết sức lương thiện nhưng luôn bởi vì quá hào hiệp mà bị xa lánh.
Ví dụ như, có một cô bạn cùng phòng khác bắt cá bằng lưới, cùng lúc mập mờ với hai chàng trai. Cô ấy lén nói bí mật này cho Trần Hiểu Hiểu sau đó Trần Hiểu Hiểu chỉ trích cô ấy trước mặt tất cả bạn học, để cô bạn kia bị mọi người đàm tiếu đến mức phải nghỉ học.
Lại ví dụ như, Trần Hiểu Hiểu hô hào mọi người quyên tiền cho một bạn học nghèo khó ngay trước mặt người ta, hoàn toàn không để ý bạn học ấy xấu hổ cúi gằm mặt.
Tôi đi cho mèo ăn cũng là vì một ngày nọ Trần Hiểu Hiểu mang nó về ký túc xá nhưng sau đó các bạn cùng phòng khác phản đối nên cô ta ném mèo con ra đây mặc kệ nó tự sinh tồn.
Cô ta khóc lóc nói với tôi: "Ninh Ninh à, huhu, nó thật là đáng thương, vì sao mình lại không giúp gì được cho nó?"
Sau đó, Trần Hiểu Hiểu như đã quên béng chuyện này, cô ta tiếp tục làm tiên nữ tích cực hướng thiện. Chỉ có tôi mỗi khi đi ngang qua sẽ mang đến một hộp thức ăn cho mèo.
Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu là định mệnh của nhau.
Tôi chỉ là một vai phụ râu ria trong câu chuyện tình yêu của bọn họ, một con ngu chuyên đi thu dọn tàn cục cho đôi thánh sống này, cũng là yếu tố thúc đẩy hào quang nhân vật chính của bọn họ phát triển chói lóa hơn.
Trong lòng bọn họ, tôi chỉ là một kẻ sẵn sàng bị vứt bỏ nếu như xúc phạm đến tinh thần quên mình vì việc nghĩa.
Tôi nhớ tôi đã từng vừa vuốt ve mèo con vừa hỏi nó vô số lần: "Meo meo em nói xem, chị phải làm thế nào để Hiểu Hiểu biết rằng thế giới này không phải chỉ có mỗi hai màu đen trắng đây?"
Mèo con chỉ kêu meo meo rồi ngoan ngoãn cọ đầu vào ống quần tôi.
Nhìn đi, nó đâu có nhớ ngày trước ai đã vứt bỏ nó chỉ trong nháy mắt. Nó biết ai là người đối xử tốt với mình cả đấy.
9
Tôi lấy điện thoại di động ra xem camera giám sát.
Trần Hiểu Hiểu vẫn ở lì trong nhà tôi, đang xem phim kinh dị với Lý Hiên. Cô ta bị mấy cảnh hù doạ trong phim làm cho run rẩy sợ hãi, rúc mãi vào trong lòng anh ta.
Lý Hiên cười nhạo Trần Hiểu Hiểu, còn vươn ngón tay quẹt qua sống mũi của cô ta.
"Đồ nhát cáy."
"Em không hề nhát cáy đâu!"
Anh ta khoác vai Trần Hiểu Hiểu, nói: "Được rồi, nể mặt Ninh Ninh lắm mới cho em mượn cái ôm này đấy nhé."
Trần Hiểu Hiểu không tránh mà hừ nhẹ một tiếng, lại rúc vào trong lòng anh ta.
"Coi như anh biết điều, em sẽ khen anh trước mặt Ninh Ninh."
Nhìn thấy thế, lòng tôi quặn thắt lại. Mấy chuyện kiểu này hẳn là không phải lần đầu tiên xảy ra đâu ha?
‘Nể mặt Ninh Ninh’, xem bọn họ chim chuột ngang nhiên mà có lý có lẽ thế nào kìa.
Cũng đúng thôi, chắc bọn họ nghĩ chưa phá vỡ tầng giới hạn mỏng manh như giấy kia thì cả hai vẫn giữ mối quan hệ trong sáng, quang minh chính đại lắm. Cho dù thích lẫn nhau mà không nói ra thì không tính là ngoại tình tư tưởng đâu mà.
‘Vì Ninh Ninh nên tôi phải kiềm chế bản thân’, ôi chao vĩ đại nhường nào.
Cũng chính giây phút này đã mài mòn nốt chút suy nghĩ ‘bản thân mình liệu có tàn nhẫn quá không?’ cuối cùng còn sót lại trong đầu tôi.
Tôi tắt màn hình, tự nhủ một câu:
Ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai.
10
Khi tôi tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao.
Tôi tự pha một cốc cà phê, uống một ngụm ấm sực cả người.
Mở điện thoại lên, Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu đang thi nhau oanh tạc Wechat của tôi.
[Ninh Ninh, cậu mau trở về đi, xảy ra chuyện lớn rồi.]
[Dịch zombie bùng nổ rồi! Giống như trên phim ấy. Bên kia em có an toàn không?]
Tôi ngồi xích đu, quan sát toàn cảnh thành phố từ cửa sổ sát đất.
Từng cái xác không hồn lê cơ thể đẫm máu của chúng không ngừng vồ bắt, cắn xé vật sống.
[Mình/Em không sao. Ở công ty rất an toàn.] Tôi trả lời tin nhắn.
[Vậy là tốt rồi, bọn anh lo lắng cho em vô cùng!]
Lý Hiên nhắn lại ngay tức khắc.
Nếu không nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết qua camera thì suýt nữa là tôi tin thật rồi.
[Đúng rồi, Ninh Ninh. Anh bóc mấy thùng hàng của em ra rồi. Có những đồ dùng thiết yếu này, chúng ta có thể trợ giúp rất nhiều người!]
[Trời xui đất khiến vậy mà để hàng ở nhà có ích ghê. Nhất định anh phải giúp đỡ bà con láng giềng đấy nhé, khổ thân bọn họ.] Tôi trả lời.
[Ừ! Chắc chắn rồi.]
Tôi không chuyển mấy thùng hàng kia đi. Không có chúng thì sao Lý Hiên bảo bọc những người khác được?
Nhưng tôi đã đổi hết đồ trong các thùng.
Trừ hai thùng ở hàng phía trước thì các thùng khác phía sau chỉ có một lớp mỳ ăn liền bên trên, bên dưới toàn giấy vệ sinh.
Lý Hiên vẫn luôn như thế, một bầu nhiệt huyết lấp não. Anh ta sẽ không bao giờ chịu dùng đầu óc suy nghĩ rõ ràng trước khi hành động.
Tôi thảnh thơi xem bộ phim mới ra đã tải sẵn về máy từ lâu, chẳng mấy mà đến tối.
Trong group chat của toà nhà, cư dân đang bắt đầu kêu khổ thấu trời.
[Đồ ăn nhà tôi không còn bao nhiêu, thật sự không sống nổi ba ngày tới mất.]
[Phải làm sao bây giờ? Lúc nào mới có người tới cứu chúng ta đây?]
[Nhạc Nhạc nhà tôi cứ đòi ăn thịt. Nhà ai có xương sườn không, nhường trẻ con chút đi, thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn…]
Chị mẹ lại bắt đầu dùng giọng điệu ‘thằng bé còn nhỏ’ để đi trói buộc người khác bằng đạo đức đấy.
Nhưng mà chị ta vừa hay nhắc nhở tôi, xương sườn của tôi rã đông xong rồi.
Buổi tối hôm nay ăn sườn nướng thôi!
Kiếp trước tôi chắt chiu chia sẻ từng miếng mì ăn liền với một đám người. Kiếp này phải đền bù cho bản thân thật tử tế!
Sườn được bỏ vào lò chậm rãi quay vàng với nhiệt độ thấp trong sáu mươi phút, lúc lấy ra còn đang xèo xèo bốc khói. Mùi bột thì là và hương thịt nướng sộc vào mũi. Cầm dao cắt một miếng, ngoài giòn trong mềm.
Tôi vội vàng chụp ảnh gửi vào group chat chung cư còn không quên @mẹ Nhạc Nhạc:
[Em ăn thay Nhạc Nhạc nha chị.]
Lập tức, âm báo tin nhắn Wechat của tôi vang lên không ngừng, tin nhắn riêng của các hộ gia đình trong chung cư tới tấp gửi đến.
Tôi vừa gặm sườn nướng thơm nức mũi vừa từ từ trả lời bọn họ.
[Em gái, nhà em còn đồ ăn à? Có thể chia cho nhà tôi một ít được không? Tôi cam đoan không nói cho ai khác.]
[Ninh Ninh, bán anh em xa mua láng giềng gần, nể tình hàng xóm bấy lâu nay cô cho nhà chị xin ít đồ ăn đi mà. Chị không tích trữ lương thực gì trong nhà cả.]
Mẹ Nhạc Nhạc phẫn nộ nhất. Chị ta viết một tin nhắn dài như sớ gửi vào group chat, lên án tôi lớn đầu rồi còn tranh ăn với trẻ con…
Chẳng qua lần này không ai phụ họa chị ta ra vẻ thanh cao đạo mạo mà chỉ trích tôi.
Bởi vì tôi nói thẳng trong nhóm chat: [Em cũng rất muốn chia sẻ đồ ăn với mọi người ngặt nỗi em đi công tác bị kẹt ở tỉnh khác rồi. Nhưng mà các anh chị có thể sang căn hộ B304 tìm bạn trai em, nhà em trữ nhiều đồ lắm.]
[Thật sao, tốt quá rồi.]
[Con bé này thảo thật đấy.]
[Em là Bồ Tát sống.]
Group chat hưởng ứng nhiệt liệt.
Kiếp này, tôi sẽ không cho Lý Hiên và Trần Hiểu Hiểu cơ hội làm anh hùng rồi trở thành chúa cứu thế được tung hô ủng hộ nữa.
Tôi muốn hai kẻ đó phải thật ‘chí công vô tư’.
11
Ngày hôm sau lúc hàng xóm tranh nhau ùa vào nhà, Lý Hiên bất ngờ không kịp trở tay.
Kiếp trước, tận thế giáng xuống được một khoảng thời gian kha khá rồi anh ta mới quyết định đi viện trợ người xung quanh.
Mà kiếp này anh ta chưa kịp nghĩ đến việc ấy, thậm chí anh ta còn không có thời gian để phản ứng thì đồ ăn tích trữ đã bị người ta lấy đi không ít.
Loại người quen dẫm lên đầu lên cổ thiên hạ như mẹ Nhạc Nhạc càng tệ hơn, dẫn con dọn thẳng sang ở nhà tôi như kiếp trước. Bọn họ cho rằng mẹ goá con côi cần người bảo vệ mới an toàn được.
Lý Hiên do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở cửa chào đón đám hàng xóm đáng thương này.
Nhưng Trần Hiểu Hiểu có vẻ như không vui lòng cho lắm.
Cô ta vừa mới lên chức bạn gái chính thức xong, chưa kịp trải nghiệm thế giới riêng của hai người mà Lý Hiên đã bắt cô ta đón một đống người già yếu tàn tật về chăm trong nhà, Trần Hiểu Hiểu đương nhiên không chịu.
Đúng vậy, hai đứa mèo mả gà đồng kia đêm qua đã ngủ với nhau.
Trần Hiểu Hiểu nói mình sợ hãi, muốn ngủ chung phòng với Lý Hiên. Ban đầu chỉ là ‘nằm cùng một giường không làm gì hết’, sau đó biến thành ‘Không vào đâu’, cuối cùng thì…
Tóm lại, sau khi gạo đã nấu thành cơm thì Trần Hiểu Hiểu rúc vào lòng Lý Hiên vừa khóc vừa luôn mồm nói bản thân có lỗi với Ninh Ninh tôi đây. Còn Lý Hiên ôm mặt cô ta, nói y chang kiếp trước: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Ninh Ninh có một mình thôi hẳn là lành ít dữ nhiều... Cho dù sống sót, chắc chắn cô ấy cũng hi vọng chúng ta hạnh phúc!"
Ọe, xem mà suýt nữa tôi nôn ra.
Quay lại vấn đề, Lý Hiên không nuông chiều Trần Hiểu Hiểu mà quay ra gặng hỏi: "Hiểu Hiểu, sao em lại thay đổi thành ích kỷ thế này rồi? Chẳng lẽ em không thấy mọi người rất đáng thương hay sao?"
Khá lắm, phong thủy thay phiên luân chuyển.
Lời nói Trần Hiểu Hiểu dùng để ràng buộc tôi bằng đạo đức trong kiếp trước, giờ độp y nguyên vào chính cô ta.
"Được rồi..." Cuối cùng, Trần Hiểu Hiểu vẫn phải đồng ý.
12
Một tuần sau khi đại dịch xác sống bùng nổ, tôi vừa tắm bồn xong, cả người khoan khoái lấy ít đá viên để tự pha chế một ly cocktail ngọt ngào.
Bày biện đủ loại nguyên liệu sơ chế sẵn sàng đầy bàn cạnh nồi lẩu đang ùng ục ùng ục nổi bong bóng, tôi lại chụp một tấm hình gửi vào group chat.
[Ngày hôm nay của mọi người thế nào? Dù là tận thế nhưng mọi người cũng phải giữ vững động lực sống nhé! Tràn đầy năng lượng!]
Rồi tôi gắp một miếng ba chỉ và sách bò, chấm ngập gia vị rồi bỏ vào trong miệng.
Phù phù, nóng quá nhưng quả lẩu bò này thực sự rất tuyệt vời!
Group chat lại nhao nhao như ong vỡ tổ.
[Ninh Ninh à... Một mình em ăn tận ba khay thịt cơ á… Tôi quên bao lâu mình chưa ăn mặn rồi.]
[Đúng vậy, ăn lương khô ngán lắm rồi... Bạn trai em còn đồ ăn trong nhà không?]
Tôi trả lời: [Có mấy thùng đồ ăn đấy, nhưng mà dạo gần nhất em cũng không liên lạc được với anh ấy... Mọi người biết bạn trai với bạn thân em thế nào rồi không? Lo cho bọn họ quá đi mất.]
Tôi biết rõ còn cố hỏi.
Group chat rơi vào im lặng, chỉ có mẹ Nhạc Nhạc móc mỉa bóng gió.
[Ha ha, thật sự là thời thế thay đổi. Hiện tại con giáp thứ mười ba trèo hết lên đầu chính thất làm bà chủ gia đình rồi.]
Xem ra bà chị này ngứa mắt Trần Hiểu Hiểu lắm đây.
Cũng may là mấy ngày nay Nhạc Nhạc phát huy ổn định, để cho tôi thấy được một tiết mục chó cắn chó đặc sắc như thế này.
Phải nói ‘trẻ hư’ chính từ sinh ra dành riêng cho Nhạc Nhạc. Mấy ngày trước nó thừa dịp đôi chim chuột kia đang xếp hình cạy cửa chui vào, còn gọi tất cả người đang ở nhờ trong nhà đến xem.
Mẹ Nhạc Nhạc thẳng thắn chỉ trích hai người họ: "Hai người thật đúng là không biết xấu hổ! Biết rõ nhà có trẻ con mà còn làm thế, nhỡ dạy hư con tôi thì làm sao bây giờ?"
Lý Hiên xấu hổ cúi đầu.
Trần Hiểu Hiểu không kịp mặc quần áo chỉ đành quấn chăn. Cô ta cũng tức mình, quát lên: "Các người ở nhờ mà còn dám chỉ trỏ nọ kia với chủ nhà à! Đúng là nuôi ong tay áo!"
"Tôi thấy cô mới là ong tay áo ấy, hồ ly tinh mà tự coi mình là vợ cả hả?"
Cái chị này, làm mẹ đơn thân bình thường trông đáng thương thế chứ cãi tay đôi cũng thật là không vừa đâu nè.
Trần Hiểu Hiểu kinh ngạc sau đó lại bị Lý Hiên thuyết phục.
Tóm lại, chuyện bọn họ ngoại tình không phải bí mật gì. Đương nhiên, bộ lọc hình ảnh của hàng xóm láng giềng với cặp đôi anh hùng kia cũng sứt mẻ rồi.
Tôi có linh cảm rằng quan hệ bà con hàng xóm giả như nhựa plastic này chẳng mấy mà sẽ sụp đổ nhanh thôi.