Chương 378. Nguyên Đán vui vẻ
Edit + beta: Iris
Hắc Tuyển Hành thấy Hắc Tuyển Dực dừng trước mặt mình, khóe miệng hơi cong lên khó phát hiện được.
Hắc Tuyển Dực đứng vào giữa hai người đang giao đấu.
Hắc Địch Huy nhìn đường đệ, nói: "Chỗ này giao cho đệ."
Hắc Tuyển Dực khẽ ừ một tiếng, lấy ra pháp khí bạo cốt.
Hắc Tuyển Hành nhanh chóng nhảy ra xa Hắc Tuyển Dực ba trượng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hắc Đồ cách hắn không xa.
Hắc Tuyển Dực híp mắt, cũng liếc sơ theo ánh mắt của hắn, rồi nhanh chóng tấn công về phía Hắc Tuyển Hành.
Trên thành lâu, Ô Nhược thấy hai người bọn họ đánh nhau, liền chuyển ánh mắt về phía Thiên Trầm.
Người đối phó với Thiên Trầm là đường thúc Hắc Minh Biệt, tuy Hắc Minh Biệt cũng là thuật sư cửu giai, nhưng đối mặt với đủ loại huyền thuật ùn ùn xông đến vẫn có chút cố sức.
Ô Nhược nhảy lên, đáp xuống trước mặt Hắc Minh Biệt: "Đường thúc, người này cứ giao cho con."
Thiên Trầm ánh mắt thâm trầm.
Hắc Minh Biệt cảm thấy Thiên Trầm tuyệt đối không phải là thuật sư bình thường, thậm chí còn cho rằng Thiên Trầm cũng là người Bí Ẩn tộc như Ô Nhược, nếu thật là vậy, đúng là ứng phó không nổi.
Hắn lui sang một bên: "Ngươi cẩn thận một chút, hắn không dễ đối phó đâu."
Hắc Minh Biệt không phải là người sĩ diện, ứng phó không được sẽ không cứng rắn đối đầu.
Ô Nhược gật đầu, mắt nhìn chằm chằm Thiên Trầm: "Lúc này, ta sẽ không để ngươi lại chạy trốn lần nữa."
Thiên Trầm nhìn Hắc Minh Biệt đã đi xa, cười lạnh: "Ô Nhược, ngươi cảm thấy ngươi có thể gϊếŧ được ta sao?"
"Không thử thì sao biết được?"
"Thật không biết ngươi lấy đâu ra tự tin đối phó với ta."
Thiên Trầm vung tay, một Linh khí cực phẩm cấp thấp bay ra từ không gian của hắn, "Với năng lực của ngươi, cũng không đối phó nổi với Linh Khí của ta."
Trước kia hắn không sử dụng Linh Khí là vì hắn tới tuổi rèn luyện mới được cho xuất cốc, theo quy định trong tộc là không được dùng Linh Khí bên ngoài, tỷ tỷ hắn liền bắt hắn giao Linh Khí ra. Lúc đó, hắn thừa dịp có tu sĩ đánh vỡ trận pháp của tỷ tỷ nên mới lấy lại được Linh Khí bị phong ấn trong phòng hắn.
Ô Nhược híp mắt.
Đây là điều khác nhau giữa cậu và Thiên Trầm, đối phương hàng năm đều sống ở lối vào Tu Chân giới, có được các loại linh đan dược liệu và Linh Khí tốt nhất dễ như trở bàn tay, còn cậu thì chỉ có được đan dược và pháp khí tầm thường ở phàm giới, không thể đối phó được với đối phương.
Nhưng cậu cũng không vì đối phương có Linh Khí mà lùi bước.
Linh Khí của Thiên Trầm bay xung quanh hắn, hình thành trạng thái bảo hộ: "Ô Nhược, ngươi căn bản không có dự mộng đúng chứ?"
Ô Nhược mím môi không nói gì, thầm tìm kẽ hở cơ hội để đánh lén.
"Lúc trước sau khi trở về Bí Ẩn tộc, ta từng hỏi tỷ tỷ và các trưởng lão khác, bọn họ cực kỳ chắc chắn nói chỉ có Thánh Tử và Thánh Nữ mới có được dự mộng, hơn vạn năm nay không có ngoại lệ. Còn tình huống không có dự mộng nhưng lại biết được chuyện trong mộng của ta như ngươi, rất có thể ngươi đến từ một không gian khác, chỉ có người ở thế giới kia mới biết được chuyện trong mộng của ta." Thiên Trầm cười châm chọc: "Ô Nhược, ngươi không cảm thấy ngươi rất buồn cười sao? Người ở không gian của ngươi không phải là ta, người gϊếŧ ngươi cũng không phải ta, người làm cả nhà ngươi chết càng không phải là ta, ngươi tìm ta báo thù có phải là tìm nhầm người rồi không?"
Ô Nhược khẽ cau mày, lạnh giọng nói: "Cái mà ngươi gọi là dự mộng đó cũng là nhìn thấy chuyện xảy ra ở một không gian khác, ngươi lại vì cái đó mà gϊếŧ ta, chẳng lẽ không buồn cười sao?"
Thiên Trầm đen mặt, tức giận giảo biện: "Ta khác, ta là phòng ngừa những chuyện chưa xảy ra, ta không muốn tỷ tỷ ta và Tuyển Hành chết vì ngươi."
"Ta cũng vậy, ta không mong bản thân và người nhà đều chết trong tay ngươi, đối với người muốn gϊếŧ ta, có khác gì với ngươi ở không gian khác sao?"
"..." Thiên Trầm híp mắt: "Ô Nhược, nếu ngươi đã khăng khăng muốn gϊếŧ ta, vậy ta cũng không cần khách khí với ngươi."
Ô Nhược mắt lạnh nhìn hắn chằm chằm: "Cho dù ta không gϊếŧ ngươi, thì ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta."
"Không..." Thiên Trầm chưa nói hết đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng nổ mạnh định tai nhức óc, khí thế kinh người.
Ô Nhược và Thiên Trầm nhìn qua, Hắc Tuyển Hành và Hắc Tuyển Dực đáng nhau kịch liệt, hai người đều dùng đại chiêu khiến mặt đất nổ thành từng cái hố to, người xung quanh sợ bị dính chiêu, đều vội vàng tránh đi.
Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Hành không ai nhường ai, hai người dùng đủ loại pháp khí triền đấu trên không trung, có rất nhiều lần Hắc Đồ đang đánh nhau với cao tổ tế gần Hắc Tuyển Dực suýt bị bạo cốt của Hắc Tuyển Dực đánh trúng, tức giận chửi ầm lên: "Má tụi bây."
Cao tổ đế nhân cơ hội tấn công tới.
Hắc Đồ rùng mình, lại nghiêm túc đối chiến, ngay sau đó, pháp khí của Hắc Tuyển Dực lại bắn sang đây.
Hắn nhận thấy nguy hiểm nhanh chóng né đi, tránh thoát trong gang tất.
Hắc Đồ lờ mờ phát hiện Hắc Tuyển Dực cố ý đánh qua đây để gϊếŧ hắn trong khi hắn không kịp chuẩn bị, hắn không khỏi phân tâm nhìn thoáng qua Hắc Tuyển Hành. Hắc Tuyển Hành chuyên tâm chế địch, chiêu nào chiêu nấy đều trí mệnh, cơ hồ không cho Hắc Tuyển Dực cơ hội ra tay đánh hắn, chẳng lẽ hắn đa tâm?
"Nếu ngươi thật sự muốn đánh với ta một trận, vậy chờ sau khi chiến sự chấm dứt, lúc đó ta và ngươi đánh một trận thống khoái." Thiên Trầm nói xong liền xoay người chạy về phía Hắc Tuyển Hành.
Ô Nhược lo hắn gây bất lợi cho Hắc Tuyển Dực, vội đuổi theo sau.
Dư quang khóe mắt Hắc Tuyển Hành nhìn thấy Thiên Trầm đang đến, thoáng đối mắt với Hắc Tuyển Dực, hơi chớp chớp mắt.
Hắc Tuyển Dực nhìn Thiên Trầm và Ô Nhược đang đến đây, nheo mắt lại, hơi nghiêng người đối mặt với Hắc Đồ bên kia, đầu ngón tay bị rách chảy máu hất văng máu qua Hắc Đồ.
Thiên Trầm híp mắt.
Khi cách Hắc Đồ khoảng hai thước, Hắc Đồ ngửi thấy mùi máu tươi, lòng giật mình, muốn tránh đi thì đột nhiên cơ thể không cách nào nhúc nhích được.
May là không chỉ có hắn mà còn có cả cao tổ đế cũng bị bất động, ngay cả Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Hành cũng bị định trụ cơ thể, Ô Nhược ở phía sau cũng vậy. Nhưng Ô Nhược vẫn luôn đề phòng Thiên Trầm, đoán ra rất có thể Thiên Trầm đã sử dụng bí thuật Quỷ Nắm, nên trước khi bị Thiên Trầm định trụ, cậu đã ném pháp khí công kích về phía Thiên Trầm.
Chỉ là bí thuật Quỷ Nắm chỉ có thể khống chế sinh vật, không thể khống chế đồ vật, nên máu của Hắc Tuyển Dực bắn ra không có bị ngừng lại, mà rơi xuống cánh tay phải của Hắc Đồ.
Hắc Đồ sắc mặt đại biến.
Mọi người đều là thuật sư cửu giai nên thời gian định thân không dài, chỉ sau một hơi thở, mọi người đã động đậy trở lại, Hắc Đồ cuống quít lau vết máu trên người, tuy nhiên đã không còn kịp, ngay khi đám Hắc Tuyển Dực vừa nhúc nhích được đã nhanh chóng dùng huyết bạo phá.
Ầm một tiếng lớn, cánh tay phải của Hắc Đồ bị nổ mất.
Cùng lúc đó, pháp khí của Ô Nhược vây quanh Lính Khí bảo hộ của Thiên Trầm, lập tức phát ra tiếng nổ, pháp khí đấu không lại Linh Khí, ngay khi chạm vào nhau liền nổ tung, linh khí nổ thành từng mảnh nhỏ hất văng Thiên Trầm ra ngoài.
Hắc Tuyển Hành liếc nhìn Ô Nhược một cái: "Cha, Thiên Trầm, các ngươi không sao chứ?"
Ô Nhược: "..."
Sao cậu cứ cảm thấy ánh mắt Hắc Tuyển Hành như đang nhắc cậu đừng làm chuyện xấu vậy?
Chẳng lẽ...
Ô Nhược nghĩ kỹ lại chuyện vừa rồi, Hắc Tuyển Dực và Hắc Tuyển Hành giao chiến kịch liệt hẳn là để Hắc Đồ xem, thừa dịp Hắc Đồ không đề phòng mà cho hắn một kích trí mạng, mà Thiên Trầm đúng lúc có thể hỗ trợ bọn họ, để bọn họ có nhiều cơ hội xuống tay hơn.
"A — —" Hắc Đồ hét lớn: "Tay của ta, cánh tay của ta, cánh tay của ta bị nổ rồi."
Hai mắt hắn đỏ bừng trừng Hắc Tuyển Dực, nếu không phải trên người hắn có mặc đồ phòng ngự, thứ bị nổ không chỉ đơn giản là cánh tay thôi đâu.
Ô Nhược đoán ra, vội cùng cao tổ đế đối phó với Hắc Đồ.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh, ngài không sao chứ?" Hộ vệ trung thành của Hắc Đồ thấy hắn bị thương thì muốn đi đến hỗ trợ, nhưng bị người khác ngăn lại.
"Ta muốn gϊếŧ ngươi." Hắc Đồ một bên rống giận với Hắc Tuyển Dực, một bên luống cuống ứng phó với Ô Nhược và cao tổ đế, sau đó gọi Thiên Trầm đến giúp hắn.
Thiên Trầm nhảy lên, đáp xuống bên người Hắc Đồ.
Ô Nhược và Thiên Trầm nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn về phía Hắc Tuyển Hành và Hắc Tuyển Dực, phát hiện hai người không hẹn mà cùng khẽ gật đầu với cậu.
Cậu híp mắt, đây là muốn cậu tín nhiệm Thiên Trầm sao?
Ô Nhược nhanh chóng dùng bí thuật Quỷ Nắm định trụ một người, ngay khi hắn không động đậy được nữa liền ngưng tụ linh lực cường đại, chỉ là còn chưa kịp đánh tới Hắc Đồ thì Hắc Đồ đã cử động trở lại.
Thế nhưng Hắc Đồ vừa định phản kích, cơ thể lại bị định trụ lần nữa.
Hắn thầm kinh hãi, tưởng là Ô Nhược có thể sử dụng bí thuật Quỷ Nắm hai lần liên tục, ai ngờ lần thứ hai lại là Thiên Trầm dùng Quỷ Nắm để Ô Nhược và cao tổ đế nhân cơ hội đánh hắn, một chưởng của Ô Nhược hung hăng đánh vào đại não Hắc Đồ, một chưởng dồn nén của cao tổ đế nặng nề nện vào ngực Hắc Đồ, tức khắc trang bị phòng ngự của Hắc Đồ vỡ thành từng mảnh. Mà từng mảnh bén nhọn đó còn đâm xuyên qua lớp y phục, ghim vào ngực Hắc Đồ.
Hắc Đồ phun ra một búng máu, không thể tin được nhìn Ô Nhược và cao tổ đế: "Các ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, trước mắt bỗng tối sầm lại, ngã xuống đất.
Cao tổ đế nhướng mày: "Chết rồi?"
Ô Nhược ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở và mạch tượng của hắn, xác định hắn thật sự đã chết mới đứng lên nói: "Hắn chết rồi."
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh." Hộ vệ Hắc Đồ tức giận kêu to.
Những người khác nghe hộ vệ Hắc Đồ kêu lên, đều đồng loạt nhìn về phía Hắc Đồ, chỉ thấy Hắc Đồ người đầy máu ngã dưới đất.
"Cha — —" Đám huynh đệ tỷ muội của Hắc Tuyển Hành kích động kêu to, không tin được Hắc Đồ lại chết ở đây.
Cao tổ đế tuyên bố với mọi người: "Hắc Đồ đã chết."
Bọn thị vệ nghe vậy, cao hứng hoan hô.
Tam đệ của Hắc Tuyển Hành sợ hãi nhìn Hắc Tuyển Hành, phụ thân chết rồi, vị trí thủ lĩnh chắc chắn dừng trong tay Hắc Tuyển Hành, không, hắn sẽ không nhường vị trí thủ lĩnh ra, nếu không hắn và các huynh đệ tỷ muội khác sẽ chết rất thảm.
Hắn nhanh chóng giơ cao kiếm, hô lên với người Cựu tộc: "Mọi người lên a, báo thù cho thủ lĩnh."
Hắc Tuyển Hành cong ngón trỏ, đặt lên miệng huýt sáo một hơi dài, âm thanh vang đến tận cửa lớn ngoài hoàng cung, ngay sau đó, một bộ phận người Cựu tộc rút một tấm vải đỏ từ trong tay áo ra, cột vào cánh tay.
Mấy người Cựu tộc còn lại cảm thấy nghi hoặc, cột vải đỏ để làm gì vậy?
Tam đệ của Hắc Tuyển Hành nhận ra bất thường, tức giận trừng mắt Hắc Tuyển Hành: "Hắc Tuyển Hành, ngươi muốn làm gì?"
Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Hắc Tuyển Hành.
Hắc Tuyển Hành tam đệ nhận thấy được không quá thích hợp, giận trừng mắt Hắc Tuyển Hành: “Hắc Tuyển Hành, ngươi muốn làm gì?"
Đại gia nghe được lời này, sôi nổi nhìn về phía Hắc Tuyển Hành.
°°°°°°°°°°
Tác giả nhàn thoại:
Chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, bây giờ lại là đầu năm, cảm ơn mọi người đã đi cùng mình một chặng đường từ năm 2017 đến 2018, cũng cảm ơn các độc giả đã ủng hộ mình nhiều năm như vậy, Nguyên Bảo yêu các bạn ~ ~
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼
Chương 379
Edit + beta: Iris
Đám Cựu tộc cột vải đỏ đều là người dưới trướng Hắc Tuyển Hành.
Hắc Tuyển Hành nói với Hắc Tuyển Dực: "Thái Tử, Cựu tộc có đeo vải đỏ trên cánh tay đều là những người cam tâm tình nguyện thần phục triều đình, thậm chí có thể hợp tác cùng các ngươi đối phó với Cựu tộc khác."
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên tia kinh ngạc, Hắc Tuyển Hành liên thủ với bọn họ để gϊếŧ phụ thân của mình còn chưa tính, đã vậy còn dẫn người đầu nhập vào bọn họ?
"Cái gì!?" Đám Cựu tộc không đeo vải đỏ vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Hắc Tuyển Hành: "Thiếu chủ, ngài vừa nói cái gì?"
Tam đệ của Hắc Tuyển Hành khó có thể tin, đồng thời còn mang theo chút mừng thầm, vốn còn muốn thừa lúc hỗn loạn giải quyết Hắc Tuyển Hành, nhưng không ngờ Hắc Tuyển Hành lại làm phản, chỉ cần không có Hắc Tuyển Hành, hắn liền có thể yên ổn ngồi lên vị trí thiếu chủ, thậm chí là vị trí đế vương.
Hắn hồi thần, vội hét lớn: "Hắc Tuyển Hành là phản đồ, gϊếŧ tên phản đồ này."
Các huynh đệ tỷ muội khác trước nay cũng bất hòa với Hắc Tuyển Hành, trong lòng đều biết, mặc kệ Hắc Tuyển Hành là thủ lĩnh hay là phản đồ thì bọn họ đều không chiếm được chỗ tốt, hơn nữa kết cục sẽ rất thảm.
Bọn họ cũng nhanh chóng kêu theo Hắc Tuyển Quan: "Đúng vậy, gϊếŧ tên phản đồ Hắc Tuyển Hành, nếu không phải tại hắn thì thủ lĩnh của chúng ta sẽ không chết, là hắn, là hắn liên thủ với hoàng thất gϊếŧ hại thủ lĩnh chúng ta, mọi người đừng tha cho hắn."
Các trưởng lão cũng lấy lại tinh thần, hận không thể bầm thây vạn đoạn Hắc Tuyển Hành. Nhưng muốn gϊếŧ Hắc Tuyển Hành cũng không dễ, bởi vì Cựu tộc có tới bốn mươi phần trăm người làm phản, hơn nữa nơi này còn có người của triều đình, tình thế cực kỳ bất lợi đối với bọn họ.
Không đợi các trưởng lão hạ lệnh, các người Cựu tộc khác đều nhắm về phía đám Hắc Tuyển Hành.
Hoàng thất và thị vệ đều nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, chờ y hạ lệnh.
Hắc Tuyển Dực tuyên bố với mọi người: "Ai không mang vải đỏ đều là người Cựu tộc, gϊếŧ không luận tội."
"Tuân lệnh." Bọn thị vệ đều đánh dấu mục tiêu lên người đám Cựu tộc không mang vải đỏ.
Đám Cựu tộc đeo vải đỏ thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc Hắc Tuyển Hành nói với bọn họ muốn đầu nhập triều đình và đối phó với người Cựu tộc khác, bọn họ đều cực kỳ lo lắng triều đình sẽ không tín nhiệm bọn họ, hơn nữa không biết sau chiến sự bọn họ có bị triều đình giải quyết luôn hay không.
Nguyên* Cựu tộc mất đi thủ lĩnh và một phần người ủng hộ Cựu tộc, khí thế liền giảm đi, mà không có ưu thế thì kế tiếp chính là bại lui.
*Cựu tộc cũ (ban đầu), giống nguyên chủ ấy, vì Cựu tộc chia làm 2 phe rồi nên nguyên Cựu tộc là chỉ Cựu tộc hung ác lúc đầu, còn Cựu tộc mới là của Hắc Tuyển Hành.
Chỉ lát sau thời thần*, đại môn hoàng cung đã nằm một đống thi thể Cựu tộc.
*Ở thời cổ đại, người ta tính thời gian bằng 12 thời thần. Với cách tính bằng thời thần này, chia một ngày thành 12 thời, dùng 12 địa chỉ (chỉ 12 thần) để đếm giờ, vì thế gọi là thời thần. Thời thần: mỗi một thời thần kéo dài 2 giờ đồng hồ.
Trưởng lão Cựu tộc thấy nguyên Cựu tộc càng lúc càng ít người, vô cùng không cam lòng. Địa vị của bọn họ ở Cựu tộc có thể so với đại thần triều đình, hưởng biết bao nhiêu vinh hoa phú quý, nếu đánh hạ hoàng cung, nói không chừng còn có thể làm vương gia, nhưng bây giờ tất cả đều tan thành bọt biển.
Người nguyên Cựu tộc thấy đại thế đã mất, trong lòng sinh ra ý niệm đào tẩu. Tuy nhiên bị Hắc Tuyển Dực nhìn thấu, phái người bắt từng người từng người lại.
"Hắc Tuyển Hành, ngươi là đồ vương bát đản, bạch nhãn lang."
"Hắc Tuyển Hành, ngươi chết không được tử tế."
Huynh đệ tỷ muội của Hắc Tuyển Hành phẫn nộ rống lên với Hắc Tuyển Hành đứng cách đó một trượng, đều là tại người này, nếu không phải do hắn thì Cựu tộc sẽ không thua thảm như vậy.
Hắc Tuyển Hành làm lơ bọn họ, hỏi thăm tình hình thuộc hạ.
Thâm Tụng báo với hắn: "Có vài huynh đệ đã chết, còn có một bộ phận huynh đệ thương thế nghiêm trọng."
Hắc Tuyển Hành chau mày.
"Tuyển Hành." Ô Nhược đi qua chỗ Hắc Tuyển Hành: "Ngươi..."
Hắc Tuyển Hành đạm thanh nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi gì."
Hắn xoay người nhìn về phía thi thể Hắc Đồ, đám thuộc hạ của hắn chém từng nhát kiếm vào thi thể Hắc Đồ cho hả giận, vẻ mặt vừa giải hận vừa bi thống, trong miệng cao hứng thống khổ hô: "Chết rồi, hắn chết rồi, cuối cùng Hắc Đồ cũng chết rồi."
Bọn thị vệ líu lưỡi nhìn bọn họ trút giận lên thi thể Hắc Đồ, bất kể nói thế nào thì người này cũng là thủ lĩnh của bọn họ, sao trông bọn họ như có thâm thù đại hận rất lớn vậy?
Hắc Tuyển Hành hỏi: "Có biết vì sao bọn họ lại làm vậy với thi thể phụ thân ta không?"
Ô Nhược nhìn về phía thi thể Hắc Đồ.
"Từ khi phụ thân ta tiếp nhận Cựu tộc cho tới nay, liền tàn bạo thống trị cả đại tộc, ai không phục hắn thì bị đánh đến khi phục mới thôi, người có uy hϊếp đến hắn thì bị hắn gϊếŧ, nếu trong tộc có người có quyền lợi cao hơn hắn thì sẽ bị diệt tộc, ông bà ngoại luôn yêu thương ta cũng vì vậy mà chết trong tay phụ thân, ngay cả người nhà ngoại của ta cũng không buông tha, mẫu thân ta tuy giận nhưng không dám nói gì. Ta và đám huynh đệ tỷ muội đều không có thế lực nhà ngoại, dần lôi kéo người của gia tộc khác về phe mình, tình cảm gia đình cũng bắt đầu tan vỡ, thậm chí là lục đục với nhau, không tín nhiệm lẫn nhau, phụ thân ta cũng không cản lại, còn lấy việc huynh đệ tỷ muội chúng ta tàn sát lẫn nhau làm niềm vui, đối với hắn, chỉ có người sống đến cuối cùng mới là nhân tài có tư cách kế thừa vị trí của hắn. Những người tiết hận lên thi thể phụ thân ta đều là những người từng bị hại, người nhà bọn họ từng bị phụ thân ta gϊếŧ hại, nhưng mặc kệ là thực lực hay thế lực đều không phải là đối thủ của phụ thân ta. Ngoài ra, phụ thân ta có tâm đề phòng rất mạnh, bên người luôn có rất nhiều hộ vệ cường đại bảo hộ hắn, muốn ám sát hắn quả thực khó như lên trời, nên chỉ có thể đợi thời cơ, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất." Hắc Tuyển Hành trầm mặt híp mắt, đáy mắt hiện lên tia chua xót đau thương, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không làm như vậy: "Ta vốn không nghĩ sẽ gϊếŧ hắn, dù sao hắn cũng là phụ thân ta, nhưng người này tâm tính thô bạo, nếu hắn tạo phản thành công, người đi theo ta tất sẽ bị hắn trảm trừ, bởi vì hắn sẽ không để một người hắn không tín nhiệm ở bên cạnh, đến lúc đó lại có một trận tàn sát lẫn nhau. Bây giờ Cựu tộc hủ bại, nếu không kết thúc Cựu tộc, bọn họ sẽ như con kiến con trùng, từng chút một gặm nhắm Tử Linh quốc."
Ô Nhược hơi cau mày: "Điều làm ngươi nảy sinh ý niệm làm phản chắc không chỉ có nhiêu đây đi."
"Bọn nhỏ ở Đồng Trấn chết rồi."
Ô Nhược ngẩn ra: "Chết hết rồi?"
Hắc Tuyển Hành tiếp tục nói: "Bởi vì ta trốn thành thân, cùng các ngươi đến Bí Ẩn tộc tìm biện pháp không bị tan biến, phụ thân ta đã giận dữ gϊếŧ hết bọn nhỏ, kể cả..."
Giọng hắn bỗng khàn khàn, hầu kết lên xuống, không khỏi hít hít mũi.
Thâm Tụng thay Hắc Tuyển Hành nói tiếp: "Kể cả bằng hữu chơi cùng chúng ta từ nhỏ đến lớn, thân như huynh đệ cũng bị lão chủ tử gϊếŧ..."
Hắn càng nói càng kích động, cũng càng lúc càng bi thống: "Sao hắn có thể như vậy, rõ ràng biết chúng ta là huynh đệ tốt, hắn lại không chờ chúng ta về hỏi tội rồi muốn xử trí thế nào cũng được, đã gấp gáp gϊếŧ người."
"..." Ô Nhược không biết nên an ủi bọn họ thế nào, thầm thở dài.
Cách đó không xa, người hoàng thất đang áp chế các trưởng lão Cựu tộc bị trọng thương đi ngang qua.
Các trưởng lão nhìn thấy Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng, tức khắc oán hận cực đại trong lòng dâng lên, cho dù bọn họ có chết cũng phải lôi theo người này chôn cùng.
Bọn họ lén liếc nhau, trong đó có một trưởng lão ngưng tụ linh lực trong linh điền.
Mấy người hoàng thất nhận ra bọn họ muốn tự bạo, vội vàng đánh ngất xỉu bọn họ rồi phân phó thị vệ đem xích sắt phong ấn linh lực đến.
Cùng lúc đó, chín tên trưởng lão khác thừa dịp bọn họ chưa có chuẩn bị gì, hung hãn tránh thoát bọn họ, ngưng tụ tia linh lực cuối cùng công kích về phía đám Hắc Tuyển Hành.
Người hoàng thất cả kinh, nôn nóng hô với người đưa lưng về phía bọn họ: "Tiểu Nhược, Thái Tử Phi, các ngươi cẩn thận."
Ô Nhược nhận thấy có linh lực dao động liền xoay người lại, thấy có bóng người xông tới và tiếng hô hoán của những người khác, muốn phản kích lại theo bản năng, lại bị người đột nhiên đẩy ra xa.
Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên thì thấy Thâm Tụng cũng bị đẩy ra xa. Mà Hắc Tuyển Dực không màng tất cả xông tới, Thiên Trầm dùng Linh Khí công kích và phòng ngự đối phó với năm tên trưởng lão, sau đó nghênh diện linh lực đánh tới của bốn gã trưởng lão khác.
Thâm Tụng thở phào nhẹ nhõm, cũng may Thiên Trầm có thể dùng Quỷ Nắm định trụ đối phương, để bọn họ có thời gian giảm xóc, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng, cũng may mấy vị trưởng lão đó đã bị hao gần hết linh lực, nếu không hai người rất khó chống lại bốn vị trưởng lão.
Hắn muốn đi qua hỗ trợ, bỗng thị vệ bên cạnh dùng hai pháp khí đỉnh cấp đánh về phía Hắc Tuyển Hành.
Ô Nhược cả kinh: "Tuyển Hành cẩn thận."
Thiên Trầm thấy thế, vội tung ra tất cả pháp khí phòng ngự bảo hộ Hắc Tuyển Hành, không ngờ tới, mục đích của thị vệ kỳ thật là hắn, ngay khi hắn tung ra pháp khí bảo hộ Hắc Tuyển Hành, thị vệ liền lấy ra ba pháp khí khác công kích về phía Thiên Trầm.
"Phốc — —" Thiên Trầm khó lòng phòng bị, bụng bị đánh trọng thương, phun ra một búng máu lớn, hai trưởng lão bên ngoài nhân cơ hội đánh một chưởng vào ngực Thiên Trầm.
Hắn như diều đứt dây bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất.
Thị vệ căn bản không cho những người khác kịp phản ứng, rút trường kiếm bên hông ra đâm về phía Thiên Trầm.
Ô Nhược vô thức dùng bí thuật Quỷ Nắm định trụ mọi người lại, nhanh chóng vọt qua đá văng hai tên trưởng lão và thị vệ.
Cùng lúc đó, ở đằng xa phóng tới một xích sắt, cắm vào vai trái thị vệ.
Mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về người phóng ra xích sắt.
Ô Nhược ngơ ngác nhìn người tới: "Pi Pi."
Pi Pi hừ lạnh, đá lên thị vệ người đầy máu, lập tức thị vệ quỳ xuống.
Thành viên hoàng thất hồi thần, vội thay đám Hắc Tuyển Hành bắt lại tất cả trưởng lão, dùng xích sắt phong ấn linh lực khóa bọn họ lại, áp bọn họ vào nhà lao chờ thẩm vấn.
Hắc Tuyển Hành bước nhanh qua chỗ Thiên Trầm, bế người lên: "Thiên Trầm..."
"Chủ tử, mau đút dược trị thương cho hắn." Thâm Tụng lấy dược trị thương đưa cho Hắc Tuyển Hành.
Hắc Tuyển Hành vội đút dược cho Thiên Trầm, hắn ngừng hộc máu, nhưng thương thế vẫn rất nghiêm trọng.
"Ngươi, ngươi không, không bị thương chứ?" Thiên Trầm chịu đựng cơn đau kịch liệt hỏi.
"Ta rất tốt, ta không có bị thương."
Thiên Trầm cố hết sức mỉm cười: "Vậy, vậy thì tốt rồi."
Hắc Tuyển Hành vẻ mặt phức tạp nhìn hắn: "Nhưng ngươi bị thương rất nặng, Thâm Tụng, ngươi mau mời đại phu tới đây."
"Vâng." Thâm Tụng xoay người, liền thấy Ô Nhược đang bước nhanh tới, hỏi Hắc Tuyển Hành: "Hắn thì sao?"
Hắc Tuyển Hành hai mắt lấp đầy tơ máu, nhìn Ô Nhược: "Ngươi có thể xem hắn giúp ta không?"
Ô Nhược nhìn Thiên Trầm ánh mắt si mê ái mộ nhìn Hắc Tuyển Hành, hơi do dự một chút rồi ngồi xổm xuống bắt mạch cho Thiên Trầm, phát hiện linh điền của Thiên Trầm đã bị hủy.
Hắc Tuyển Hành sốt ruột hỏi: "Tình trạng hắn thế nào?"
Ô Nhược trả lời đúng sự thật: "Linh điền của hắn đã bị hủy."
°°°°°°°°°°
Đăng: 2/9/2022