[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 201: OÁN TRỜI TRÁCH ĐẤT




Trì Nguyệt im lặng nhìn anh.

Kiều Đông Dương vỗ nhẹ bàn tay đang khoác lên khuỷu tay anh, ý cười trong mắt càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng lạnh hơn.

Hai người đi đến cửa lớn, hai bảo vệ ngăn bọn họ lại: "Chào anh, mời lấy thiệp mời ra!"

Kiều Đông Dương mỉm cười rực rỡ liếc nhìn hai người họ, chắc đây là hai người mới.

"Không có thiệp mời thì không vào được à?"

Một vài người có khí chất vô cùng mạnh mẽ, quét mặt còn tốt hơn quét vé.

Kiều Đông Dương là loại người như vậy, bảo vệ ngơ ngác nhìn anh mỉm cười lạnh lùng, dáng vẻ vừa ngang tàng vừa kiêu ngạo, anh ta không dám lơ là, quay vào trong gọi người phụ trách tiếp đón: "Bác Vương!"

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông lớn tuổi đi ra, vừa thấy Kiều Đông Dương đã vội thay đổi sắc mặt, mỉm cười như hoa nở: "Ôi, cậu Đông Dương đến rồi! Mau vào đi, mau vào đi!" Nói xong lại lườm hai bảo vệ: "Không có mắt à! Không nhận ra chủ nhà à?"





Hai người đứng trước cửa cúi đầu, không dám nói chuyện.

Kiều Đông Dương nắm chặt tay Trì Nguyệt, cười lạnh nhìn bác Vương đang tỏ ra nhiệt tình.

"Cứ đi vào thế này à? Không cần kiểm tra an ninh sao?"

Bác Vương nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, xấu hổ mỉm cười: "Sao lại nói vậy chứ, không phức tạp như vậy đâu, mời cậu! Mời cậu vào trong, bà cụ đang ở trong Ảnh Viên, cậu mau đến đó đi. Ngày nào bà cụ cũng nhắc đến cậu."

Kiều Đông Dương cười như không cười nhìn ông ta rồi dẫn Trì Nguyệt đi vào trong.

Đúng như suy đoán của Trì Nguyệt, bên trong là một khu vườn cực lớn. Thế nhưng phong cách kiến trúc hoàn toàn khác với công viên, rõ ràng đây là nhà riêng nhưng lại có diện tích cực lớn...

Đi một lúc lâu mới đến Ảnh Viên.

Trì Nguyệt lại nghe thấy Kiều Đông Dương ho khan.



Cô lo lắng hỏi: "Không cần uống thuốc thật sao?"

Kiều Đông Dương mỉm cười ho khan, còn có tâm trạng trêu cô: "Không phải đã uống rồi sao? Em còn muốn tôi uống nữa à?"

Anh nói xong lại túm lấy tay Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt: "..."

Cô vừa buồn cười vừa bực mình, nhanh chóng rút tay về.

"Còn lắm mồm nữa! Bẻ gãy anh."

"Phụ nữ độc ác thật. Em muốn bỏ chỗ nào?"

Trong Ảnh Viên có khá nhiều người, ngoại trừ Kiều Chính Sùng và Đông San thì Trì Nguyệt không biết một ai.

Thấy bọn họ xuất hiện, Đổng Sơn thân thiện nhìn về phía bọn họ, thậm chí lúc bà nhìn Trì Nguyệt còn mỉm cười khẽ gật đầu với cô.

Trì Nguyệt cũng mỉm cười với bà, nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay Đổng San hơi lạ.

Hôm qua gặp cô, Đổng San dịu dàng điềm tĩnh, luôn nói năng chậm rãi, là một người phụ nữ đã có chồng rất khéo léo. Nhưng hôm nay ngồi trong nhóm người này, hình như bà... khiêm tốn hơn nhiều, thậm chí vẻ mặt và động tác đều rất cẩn thận, dáng vẻ cẩn thận này như đang sợ mình trở nên nổi bật.



Trì Nguyệt đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Cô nhìn sang Kiều Đông Dương, thấy anh rất bình tĩnh, ngoại trừ việc thỉnh thoảng ho khan thì không còn điều gì kỳ lạ, vì vậy cô cũng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh, không dám lên tiếng.

"Đông Tử!"

Kiều Chính Sùng gọi anh.

"Thằng nhóc thối, con không biết đi chúc thọ bà nội đi à?"

Kiều Đông Dương đã tìm được chỗ ngồi lại bị ba gọi như vậy, anh thờ ơ nhún vai rồi đứng lên ra hiệu với Trì Nguyệt, dẫn cô đi vào bên trong.

Ở bên kia có một nhóm người đang nói chuyện với nhau, một bà lão tóc bạc trắng mặc bộ đồ thời Đường đỏ chót ngồi trên ghế bành ở chính giữa, tuy khuôn mặt nhăn nheo những làn da hồng hào, có thể thấy sức khỏe rất tốt.

"Bà nội, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, rạng ngời như trời trăng, trẻ mãi không già như tùng bách, luôn luôn vui vẻ, đầy con đầy cháu. Chúc bà luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"
Kiều Đông Dương nói một đống lời chúc mừng, cắt ngang cuộc nói chuyện của bà cụ và những người khác.

Bà cụ quay sang mỉm cười hiền hòa, dù dáng vẻ hiền hòa nhưng không hề vui mừng vì nhận được "một đống lời chúc".

"Đến rồi à? Mau tìm chỗ ngồi đi."

Câu trả lời kiểu này quá lạnh lùng. Có vẻ không giống dáng vẻ bà nội gặp cháu trai.

Thế nhưng Kiều Đông Dương thốt ra một đống "lời chúc" như đọc thuộc lòng thế này, cũng không chân thành cho lắm.

Trì Nguyệt nghe xong, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Lúc đầu cô còn tưởng người ta sẽ thấy tò mò với thân phận của cô, người lớn nhà họ Kiều sẽ hỏi về cô. Thế nhưng cô suy nghĩ quá nhiều rồi, bà cụ kia còn không nhìn cô quá lâu, chỉ nhìn lướt qua rồi quay sang tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh.
Kiều Đông Dương không hề thấy xấu hổ.

Anh chỉ làm cho xong nghĩa vụ rồi lập tức rời đi.

Đổng San ngồi bên kia lại gọi: "Đông Tử, Trì Nguyệt, lại đây ngồi đi."

Kiều Đông Dương nghe thấy nhưng không quan tâm, lúc Trì Nguyệt thấy ánh mắt Đổng San, cô xấu hổ hơi khựng lại.

"Kiều Đông Dương." Cô khẽ nói: "Anh không đi qua đó à?"

"Đi qua đó làm gì?" Kiều Đông Dương dừng lại, liếc cô: "Em muốn đi à?"

"... Tôi sao cũng được. Dù sao cũng không quen."

Dù không quen nhưng vẫn có thể nói mấy câu với Đổng San.

Cô nghĩ như vậy nhưng không muốn can thiệp vào hành động của Kiều Đông Dương nên không nói thẳng ra.

Kiều Đông Dương hừ cười, dường như đã biết cô đang nghĩ gì, anh đổi hướng đi đến chỗ Kiều Chính Sùng và Đông San, lười biếng ngồi xuống.

Lúc này còn chưa bắt đầu vào bữa, tất cả mọi người ngồi nói chuyện trong vườn. Nhà họ Kiều là một gia tộc lớn nhiều con nhiều cháu, hôm nay chỉ có người thân trong nhà đến đây, mọi người đều quen biết, đều lựa chọn ngồi với những người có quan hệ tốt nói chuyện hợp ý.
Trì Nguyệt vừa ngồi xuống, Đổng San đã giới thiệu người bên cạnh với cô. Sau khi giới thiệu hết một vòng, Trì Nguyệt không nhớ được một người nào.

Nhưng từ lời giới thiệu của Đông San, cô biết một vài việc về nhà họ Kiều.

Kiều Chính Sùng có năm anh chị em, một người anh, một người em trai, một người chị gái, một người em gái, ông ở giữa.

Năm anh chị em đều đã có con, có vài người đã được bế cháu, Kiều Chính Sùng lại chỉ có một đứa con trai độc nhất là Kiều Đông Dương, không có một đứa con gái nào.

Nói thật, Trì Nguyệt cũng thấy hơi ngạc nhiên.

Đổng San không có con sao?

Lúc trước cô tưởng lý do khiến Kiều Đông Dương và bà không hợp nhau có thể do mâu thuẫn với em trai hoặc em gái cùng cha khác mẹ.

Không ngờ Đổng San và Kiều Chính Sùng chỉ có một đứa con là Kiều Đông Dương.
Đây là hy sinh vì tình yêu, hay còn nguyên nhân gì khác?

Trì Nguyệt suy nghĩ hơi nhiều, Kiều Đông Dương lại không quan tâm, anh lười biếng dựa vào lưng ghế, khuôn mặt lạnh lùng như ông lớn, còn kiêu ngạo hơn cả ba anh, không thân thiết với ai cũng không quan tâm đến ai...

Hơn nữa, Trì Nguyệt còn có một phát hiện đáng sợ khác.

Sau khi cô và Kiều Đông Dương ngồi xuống, những người đang nói chuyện với Kiều Chính Sùng và Đông San... đều sợ hãi bỏ đi.

Bọn họ sợ Kiều Đông Dương...

Đúng! Cô không nhìn nhầm, ánh mắt những người kia nhìn Kiều Đông Dương không hề có vẻ thân thiện mà là kiểu nịnh nọt và sợ hãi, thậm chí không dám đứng quá lâu trước mặt anh, chỉ nói mấy câu rồi vội vã chuồn đi. Thậm chí không ai nghe ngóng xem Trị Nguyệt là ai.

Đây là kiểu người thân gì vậy?
Trì Nguyệt cảm thấy rất tò mò.

"Em có đói không?" Kiều Đông Dương đột nhiên hỏi cô.

Trì Nguyệt mỉm cười lắc đầu.

"Không đói."

Trong vườn có đồ ăn nhưng không ai động đến.

Đương nhiên Trì Nguyệt không thể mặt dày một mình ngồi ăn ở bên đó.

Thế nhưng Kiều Đông Dương không thèm quan tâm, anh liếc nhìn vòng eo không đủ một vòng tay của Trì Nguyệt: "Em đã đói đến gầy cả người rồi. Nếu còn gây thêm nữa, chỉ dùng sức một cái là gãy eo."

Cô không đói đến gầy cả người mà là vì bộ quần áo này quá vừa người, vì vậy lúc cô ngồi xuống cũng cảm thấy hơi khó chịu.

"Tôi thật sự không đói." Cô suy nghĩ rồi hỏi: "Anh muốn ăn gì không?"

Kiều Đông Dương lười biếng nhìn cô, lại khẽ ho.

"Không ăn, không ăn, phiền muốn chết!

Trì Nguyệt hơi lo lắng cho sức khỏe của anh, Kiều Chính Sùng và Đông San cũng đã nhận ra anh hơi khác thường, đều quay sang nhìn.
"Có phải con thấy khó chịu ở đâu không?" Đổng San hỏi.

Kiều Đông Dương cong môi, mắt điếc tai ngơ.

Điều này khiến Trì Nguyệt rất lúng túng, bởi vì Đổng San rất thân thiện, dù cô là một người lạnh lùng cũng không nỡ làm bà buồn.

"Anh ấy bị cảm lạnh, không sao đâu ạ." Cô trả lời thay Kiều Đông Dương.

Vẻ xấu hổ trên mặt Đổng San thoáng dịu đi: "Cháu phải để ý nhiều hơn, gần đây thời tiết thay đổi thất thường."

"Vâng." Trì Nguyệt gật đầu.

"Cô Trì, Đông Tử nhà dì không quan tâm những chuyện này, phiền cháu để ý nhiều hơn."

"Vâng." Trì Nguyệt mỉm cười, nhìn sang Kiều Đông Dương: "Đây là công việc của cháu."

Đổng San mỉm cười thấu hiểu.

Lần lượt có người bước vào Ảnh Viên, theo thường lệ đều đến chào hỏi bà cụ trước. Hôm nay là ngày mừng thọ của bà cụ, bà cũng là người lớn nhất trong nhà. Đương nhiên những người này vừa thấy Kiều Đông Dương đều trốn đi rất xa, sau khi khách sáo nói mấy câu với anh và Kiều Chính Sùng thì đều chuồn đến chỗ khác.
Trì Nguyệt thấy vậy không nhịn được nữa, khẽ kéo ống tay áo Kiều Đông Dương.

Chờ anh quay sang nhìn, cô mới hỏi: "Anh là ôn thần à? Sao bọn họ sợ anh thế?"

"Tôi là thần mặt trời!"

Kiều Đông Dương nhếch môi, thờ ơ liếc nhìn người ở đây: "Kiều thị là xí nghiệp gia tộc. Những người này... đều sống dựa vào xí nghiệp Kiều thị."

Hả? Trì Nguyệt vẫn không hiểu ra sao.

Anh hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên ghế: "Em tưởng bọn họ sợ tôi sao? Đúng thế đấy, bọn họ sợ sau này tôi không cho bọn họ cơm ăn, đuổi hết đám người ăn no chờ chết này đi!"

Trì Nguyệt nghe vậy thấy hơi khó tin.

Đương nhiên cô không biết ông cụ Kiều đã lập di chúc từ khi còn sống, chỉ cảm thấy Kiều Đông Dương vô cùng kiêu ngạo.

"Anh thôi đi. Lên trời luôn đi!"

"Không tin à?" Kiều Đông Dương nhướn mày nhìn cô.
Trì Nguyệt như cười như không: "Tin."

Trên mặt lại tỏ rõ vẻ không tin.

Kiều Đông Dương hừ cười, vui vẻ nhìn cô.

Lúc này lại có người đi vào, một người đàn ông trung niên phong độ đi ở phía trước, hai chàng trai đi theo sau...

"Đó là bác trai của Đông Tử." Đổng San giới thiệu với Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt khẽ giật mình, cô không quan tâm bác trai của Kiều Đông Dương, ánh mắt nhìn chàng trai đi theo sau lưng ông ta...

"Sao lại là anh ta?"

Đoạn Thành Trình – cái tên đã tỏ tình lại còn ăn vạ Trì Nguyệt ngay trước mặt mọi người.

Kiều Đông Dương cũng chú ý đến với ánh mắt mỉa mai lạnh lùng.

"Còn có một người nữa, anh họ tôi – Kiều Thụy Hiền."

Trì Nguyệt cũng không có hứng thú với vị anh họ kia.

Điều cô thấy kỳ lạ là, không phải sau khi xảy ra chuyện, Đoạn Thành Trình đã nghỉ học rồi sao? Sao lại đi theo người nhà họ Kiều? Còn đến bữa tiệc mừng thọ này?
"Đông Tử! Vị khách hiếm thấy đây mà!"

Bác trai Kiều Chính Nguyên đi tới, cười ha hả gọi Kiều Thụy Hiền đến.

"Lâu lắm rồi hai đứa không gặp nhau nhỉ? Thụy Hiền, con phải học tập Đông Tử nhiều hơn, Khoa học Kỹ thuật Đông Dương của thằng bé đang được truyền thông chính thống khen ngợi đấy, em trai con đang là đại diện xí nghiệp ưu tú..."

Kiều Thụy Hiền khách sáo chào hỏi, ánh mắt nhìn sang Trí Nguyệt.

Dù đi đến đâu, những cô gái xinh đẹp đều có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông, nhưng Trì Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt anh ta không đơn thuần là một người đàn ông đang thưởng thức một cô gái xinh đẹp.

Nụ cười trên mặt anh ta hơi nham hiểm.

"Cô Trì Nguyệt, ngưỡng mộ đã lâu."

Lại còn gọi thẳng tên cô?

Trì Nguyệt chỉ mỉm cười, không hề luống cuống.
"Chào anh, thật không dám nhận."

"Tôi không bỏ lỡ một tập nào của chương trình Chiến binh đến từ bầu trời, xem hết từ đầu đến cuối. Còn cả trận đấu xác nhận tư cách kia... Đáng tiếc, nếu cô không thua

Lâm Phán trong trận đấu cuối cùng..."

"Anh hai!" Kiều Đông Dương ngắt lời anh ta, lạnh nhạt nói: "Anh cũng lớn tuổi rồi nhỉ? Vẫn chỉ phát triển thịt mỡ, không phát triển đầu óc à?"

Sắc mặt Kiều Thụy Hiền hơi thay đổi, anh ta thừa hưởng gen di truyền của nhà họ Kiều, vẻ ngoài không xấu nhưng lại có một khuyết điểm là hơi béo.

Kiều Đông Dương đúng là không hề nể mặt.

Kiều Thụy Hiền âm thầm nghiến răng nhưng vẫn phải mỉm cười.

"Đông Tử. Anh cũng chỉ nói bừa thôi, thật ra anh là người ủng hộ cô Trì..."

"Ha!" Kiều Đông Dương cười lạnh: "Thế thì anh nên trả phí tài trợ đi, cách ủng hộ này sẽ thành tâm hơn đấy."
"..."

Kiều Thụy Hiền bị chặn họng, không cãi lại được.

"Đông Tử!" Kiều Chính Sùng đang muốn quát con trai, Kiều Đông Dương lại mất kiên nhẫn.

Anh nhếch môi, kéo Trì Nguyệt đứng lên, còn ho khan hai tiếng: "Tôi không khỏe, đi trước."

"Đông Tử, con làm gì thế hả?" Kiều Chính Sùng giận đến sôi gan.

Bà nội tổ chức đại thọ 80 tuổi, còn chưa ngồi nóng mông đã đòi đi.

Kiều Chính Sùng hiểu rõ anh là người tùy tiện bướng bỉnh, ngày thường chỉ có hai cha con, dù giận thế nào thì cũng thôi, nhưng bây giờ đang đứng trước mặt mọi người, người thân trong nhà đều đang nhìn, ông không cho phép Kiều Đông Dương làm loạn như thế.

Nhưng Kiều Đông Dương lại không chịu nghe lời ông.

Anh kéo cổ tay Trì Nguyệt đi thẳng ra ngoài, còn chẳng buồn nói một câu khách sáo nào.

Đám người xung quanh đều tò mò nhìn về phía này, Trì Nguyệt cảm thấy như có gai đâm vào lưng.
Nhưng cô không phản kháng, cũng không khuyên Kiều Đông Dương.

Cô vẫn hiểu rõ mình đang nhận lương từ anh, cô sẽ không can thiệp vào khi còn chưa hiểu rõ người khác.

"Chúng ta đi đâu?" Cô khẽ hỏi.

"Về nhà!"

"Hay là đến bệnh viện đi? Hoặc là đi mua thuốc!" Trì Nguyệt đề nghị: "Anh ho nhiều quá cũng không tốt."

Khóe môi Kiều Đông Dương giật giật: "Tôi đang giả vờ. Khụ khụ khụ, đi nhanh đi, đồ ngốc!"

Trì Nguyệt: "..."

Cô thật sự không biết có nên cười hay không.

Kiều Đông Dương còn biết giả bệnh à?

Cô cong môi bước theo anh, thản nhiên nhanh nhẹn đi xuyên qua đám đông.

Không ngờ đột nhiên có một người lao đến ngăn cản bọn họ.

"Trì Nguyệt! Đợi đã!"