Trợ lý Hầu là người nấu bữa tối I nhưng Kiều Đông Dương cũng đứng bên cạnh học hỏi, lúc đi ra trên trán còn dính dầu, Trì Nguyệt buồn cười lấy một tờ khăn giấy cho anh: "Lau đi."
Kiều Đông Dương hơi đắc ý, chìa mặt tới: "Này. Lau đi!"
Trì Nguyệt mím môi, chọc mạnh mấy cái vào mặt anh.
Cô làm rất mạnh tay nhưng Kiều Đông Dương lại rất thích, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Trì Nguyệt dễ xấu hổ, bị anh nhìn chằm chằm cũng thấy hơi lúng túng nên động tác đã nhẹ nhàng hơn.
"Vậy mới dịu dàng chứ!" Kiều Đông Dương gắp thức ăn cho cô.
"Cuốn xéo."
Trì Nguyệt liếc nhìn anh, quay sang thấy Đổng San cầm đũa chỉ lúng túng gắp mấy món ở trước mặt, cô nháy mắt với Kiều Đông Dương: "Anh chuyển cái này sang bên kia đi, dù không gặp được kìa."
Đổng San: "Không cần, không cần, dì làm được."
Kiều Đông Dương liếc nhìn cô, xụ mặt: "Em ăn cơm đi!"
Giọng điệu không quá thân thiết.
Trợ lý Hầu không dám ngẩng đầu lên, sắp vùi đầu vào bát cơm đến nơi rồi.
Anh chàng này rất láu cá, anh ta giao thiệp với người nhà họ Kiều nhiều năm nên đã hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không dám đứng ra giảng hòa, thậm chí còn cảm thấy... Trì Nguyệt rất to gan. E rằng cô là người duy nhất làm vậy mà không khiến Kiều Đông Dương nổi giận.
Trì Nguyệt cũng nhận thấy tâm trạng Kiều Đông Dương hơi thay đổi, cô dùng chân đẩy chân anh, cười nói: "Tôi muốn ăn món hấp kia. Anh lấy giúp đi."
Món hấp kia được đặt trước mặt Đổng San, nếu lấy một món đi thì chắc chắn phải đổi một món khác vào.
Cô hy vọng bọn họ sẽ có hành động qua lại.
Sao Kiều Đông Dương lại không hiểu suy nghĩ của cô chứ?
Anh nhìn cô, yên lặng đổi đồ ăn, đẩy hai món ăn khác đến trước mặt Đổng San.
Đổng San cảm thấy rất lúng túng, dường như bà cũng đã nhận ra, ngoại trừ nói câu cảm ơn thì không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí rất lúng túng, căng thẳng.
Trợ lý Hầu hơi bất ngờ nhìn Kiều Đông Dương.
Tuy anh không vui nhưng cũng không nổi giận, điều này khiến anh ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại bắt đầu cợt nhả giới thiệu món ăn của mình với mọi người.
Có Trì Nguyệt và trợ lý Hầu xoa dịu bầu không khí, tuy bữa cơm này không quá thoải mái nhưng vẫn yên ổn.
Sau khi ăn xong, trợ lý Hầu tiễn Đổng San về nhà, Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương lên lầu về phòng.
Trì Nguyệt đang muốn khen ngợi biểu hiện của anh, không ngờ Kiều Đông Dương đã nổi giận với cô trước.
Anh đứng ở cửa phòng tắm lấy tay cô kéo cô vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Sau này em đừng có quan tâm đến Đổng San nữa!"
Trì Nguyệt: "?"
"Tôi chỉ quan tâm đến việc của anh."
Theo quan điểm của cô thì là vậy.
Kiều Đông Dương lại khinh thường: "Tóm lại là em đừng quan tâm nữa."
Trì Nguyệt: "Tôi biết rồi. Vốn dĩ tôi cũng không muốn quan tâm đến việc này, vì tôi quan tâm anh nên mới làm vậy. Sau này sẽ không thế nữa."
Cô nói xong vội bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Kiều Đông Dương đứng trước cửa một lúc rồi mới rời đi.
Trì Nguyệt nghe tiếng bước chân nặng nề dần đi xa, ngơ ngác ngồi xuống ghế sofa.
Thật ra những lời cô nói ra đã biểu đạt rõ ràng ý muốn của cô, nhưng Kiều Đông Dương lại không hiểu.
Anh là người thể hiện rõ ưu điểm và khuyết điểm của bản thân, đôi khi anh như một đứa trẻ, anh phân biệt rõ đen và trắng, quan tâm và không quan tâm, cũng có thể làm mọi việc đến mức tận cùng - vô cùng yêu, vô cùng hận.
Cô nghĩ, có lẽ cách cư xử của cô đã khiến anh tức giận.
Nhà họ Kiều yên bình hai ngày.
Trì Nguyệt cũng nghe trợ lý Hầu kể lại mới biết chuyện xảy ra sau đó.
Cô gái quay Tiktok về cô bị công ty cho nghỉ việc, trừ một tháng tiền lương, ngoài ra công ty không truy cứu trách nhiệm nào khác.
Người nhà họ Kiều cũng đã giải quyết mọi chuyện, xóa bỏ tất cả những bài viết có liên quan trên mạng xã hội.