Trì Nguyệt không ngờ Đoạn Thành Trình lại to gan lao tới cản đường như vậy.
Dù sao anh ta cũng là người rất nhát gan, lần trước nhìn thấy Kiều Đông Dương còn quỳ gối trong mưa...
Cô mím môi, im lặng nhìn tên ngu trước mặt.
"Sao em lại nhìn tôi như vậy? Không nhận ra tôi sao?" Đoạn Thành Trình không hề thay đổi cái thói vừa gặp đã làm như quen lắm.
Cũng có thể nhận thức cá nhân đã xảy ra sự trục trặc nào đó, anh ta lại còn tỏ vẻ đẹp trai trước mặt Trì Nguyệt, nhẹ nhàng vén tóc mái, ngửa đầu để lộ rõ khuôn mặt, mỉm cười trìu mến: "Mấy tháng không gặp, có phải tôi đã đẹp trai hơn rồi không?"
Trì Nguyệt giật mình, suýt thì phì cười.
"Mầm đậu thanh xuân trên mặt anh có biết anh tinh nghịch thế không?"
"Trì Nguyệt, em vẫn không thay đổi." Vẫn độc mồm như vậy.
Đoạn Thành Trình thờ ơ hừ lạnh, hiển nhiên đã nghĩ ra cách đối phó với cô.
"Chúng ta từng yêu nhau, dù đã chia tay thì cũng không cần nói năng độc mồm thế chứ. Em không có phép lịch sự cơ bản à?"
Hả? Chia tay?
Ồ, lần này thú vị rồi!
Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông Dương rồi lại mỉm cười nhìn anh ta.
"Anh trúng độc rượu à?"
"Tôi không uống rượu, em không biết à?"
Mấy chuyện tình cảm, gian tình rất khó nói rõ thật giả. Những việc như thế này thường chỉ là việc riêng tư thầm kín giữa hai người, không ai có thể chứng minh có việc đó hay không.
Bởi vậy Đoạn Thành Trình mặt không đỏ thở không gấp, trợn mắt mắt nói dối.
"Tôi biết em hận tôi." Anh ta nặng nề thở dài, dường như đã nhập vai, đắm chìm vào vai nam phụ trong câu chuyện buồn do bản thân tự bịa ra: "Chia tay lâu như vậy, thật ra tôi vẫn chưa quên em. Thế nhưng bây giờ tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói một câu – xin lỗi, tôi vẫn rất yêu em. Đã lâu như vậy rồi nhưng tôi vẫn không thể quên em."
"Ha ha."
Cô không trả lời Đoạn Thành Trình, quay sang nhìn Kiều Đông Dương: "Có người bị điên rồi, phải làm sao đây?"
Kiều Đông Dương hơi híp mắt lại, anh luôn mỉm cười nhìn Đoạn Thành Trình biểu diễn, đến khi nghe Trì Nguyệt hỏi mới quay sang nhìn cô: "Bịa ra một câu chuyện rất hay."
Trì Nguyệt gật đầu: "Ừm, đúng vậy. Tôi suýt tin rồi."
"Thế thì đưa tiền đi."
Kiều Đông Dương nghiêm túc nói vậy khiến Trì Nguyệt không kịp phản ứng.
"Cái gì?"
"Đưa tiền đi, khó lắm mới bịa được một câu chuyện, chúng ta không thể nghe miễn phí chứ." Kiều Đông Dương nói xong thì tìm tiền xu trong túi Trì Nguyệt, đưa cho Đoạn Thành Trình: "Này, thưởng cho cậu đấy, không thể nhiều hơn được. Cầm đi tiêu đi!"
Đoạn Thành Trình thay đổi sắc mặt, anh ta nghiến răng nhìn đồng tiền xu.
"Anh Kiều, anh có ý gì?"
"Một đồng thôi, không thể nhiều hơn nữa. Đừng mặc cả, cút nhanh lên!"
Kiều Đông Dương búng đầu ngón tay, đồng tiền xu bắn lên đập vào chóp mũi Đoạn Thành Trình rồi rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại trước mũi chân anh ta.
"Lần sau đừng bịa một câu chuyện vụng về như thế, bịa thật hay vào, biết đâu tôi còn thưởng thêm mấy đồng cho cậu."
Kiều Đông Dương nói xong, nhìn sang Trì Nguyệt: "Đi thôi."
Trì Nguyệt bật cười, lạnh lùng lườm Đoạn Thành Trình, đang định đi theo.
Nhưng chẳng biết hôm nay tên Đoạn Thành Trình này bật hack hay là nạp tiền, lại dám to gan như vậy.
Anh ta đưa tay ra ngăn cản hai người, hung dữ nhìn Kiều Đông Dương.
"Tôi không đấu lại được với anh Kiều lắm tiền nhiều của. Dù bị anh cướp mất bạn gái thì tôi cũng chẳng có cách nào. Vốn dĩ không muốn nói toạc ra, nhưng bây giờ anh lấy tiền ra sỉ nhục tôi, không phải quá đáng lắm rồi sao?"
"Ừm, câu chuyện được nâng cấp rồi à?"
Kiều Đông Dương mỉm cười, nói với Trì Nguyệt: "Đúng là chê một đồng quá ít, lại bắt đầu rồi đấy."
Vốn dĩ Đoạn Thành Trình thấy rất tự ti khi đối mặt với Kiều Đông Dương, bây giờ bị anh mỉa mai lại càng tức tối hơn. Anh ta nhìn Kiều Đông Dương như đang nhìn kẻ thù gϊếŧ cha. Không biết có phải nghĩ đến sự sỉ nhục trước kia hay không, anh ta quát lên, vành mắt đỏ hoe.
"Đừng tưởng anh có mấy đồng tiền bẩn thì ngon lắm? Khinh người quá đáng!"
"Có mấy người còn không có mấy đồng tiền | bẩn ấy chứ." Kiều Đông Dương rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi buồn cười: "Tôi cho cậu một cơ hội nữa, giải thích rõ ràng trong vòng ba phút. Nếu không..."
Anh đột nhiên nghiêng người cười hỏi Trì Nguyệt, âm lượng đủ để Đoạn Thành Trình nghe thấy:
"Em nói xem tôi bật một bộ phim không lành mạnh trong bữa tiệc mừng thọ của bà nội để chúc thọ bà, bà có thấy vui không nhỉ?"
Bộ phim không lành mạnh?
Đoạn Thành Trình lập tức nghĩ đến người máy của anh.
Lúc trước Thiên Cẩu nói ra chuyện của anh ta khiến anh ta không thể đến trường được nữa, tất cả đều do Kiều Đông Dương gây ra.
Đoạn Thành Trình nghiến răng: "Anh cho rằng những lời vu khống đó còn có tác dụng nữa sao?"
Anh ta đột nhiên nhìn sang mọi người: "Mọi người đều thấy rồi đấy. Kiều Đông Dương thích bạn gái tôi, dùng tiền tài dụ dỗ cô ấy nɠɵạı ŧìиɦ. Sau đó vì rũ bỏ tiếng xấu, anh ta lại ngụy tạo chứng cứ, cố ý hại tôi, vu oan tội dan díu với nữ MC trên mạng khiến tôi bị người ta mắng chửi, không thể không tạm nghỉ học..."
Nói đến việc đau lòng, anh ta đột nhiên nghẹn ngào.
"Tôi sắp tốt nghiệp rồi, cũng tìm được việc làm, chỉ cần nhận bằng tốt nghiệp là có thể đi làm. Chỉ vì bọn họ, đôi nam nữ chó má này hại tôi không dám gặp người khác... Kiều Đông Dương là kẻ thứ ba không biết xấu hổ, kẻ thứ ba khốn nạn nhất trong lịch sử! Trì Nguyệt là người phụ nữ hám giàu, nɠɵạı ŧìиɦ, lăng loàn, mặt dày, hèn hạ..."
Tên này nói đến suýt khóc.
Trì Nguyệt thấy vậy cũng than thở.
"Năng lực đổi trắng thay đen thế này! Chậc chậc, anh là nhân tài à?"
Đôi mắt Đoạn Thành Trình đỏ hoe nhìn cô: "Trì Nguyệt, là hai người đổi trắng thay đen! Bây giờ tôi không còn gì cả, cũng không sợ gì nữa, hai người muốn thế nào? Định nói là tôi ruồng bỏ em sao?"
Hừ!
"Ý anh là, chúng tôi hại anh không thể tốt nghiệp, khiến anh khổ không thể tả, đau đớn không muốn sống, sống không bằng chết... Anh đã không chịu được thì vì sao còn đến bữa tiệc mừng thọ này để làm loạn?" Trì Nguyệt cười lạnh, ánh mắt lướt qua mọi người.
"Ý anh là, chó nhỏ mèo nhỏ gì đó đều có thể vào bữa tiệc mừng thọ này à?"
Trì Nguyệt nghiêm nghị hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén như cười mà không phải cười nhìn Kiều Chính Nguyên.
"Anh đã thảm như vậy, sao còn được nhà họ Kiều gửi thiếp mời?"
Trì Nguyệt rất giỏi nắm bắt trọng điểm, có một vài việc không thể giải thích rõ ràng, cô không buồn giải thích, cứ để mặc cho mọi người tự suy nghĩ.
Những người ở đây không phải kẻ ngu, không có thiệp mời không thể vào được bữa tiệc kiểu này.
Đoạn Thành Trình có thể vào đây, có thể nói xấu Kiều Đông Dương trong bữa tiệc...
Điều này rất bất thường.
Ngay từ đầu mọi người đều tin Đoạn Thành Trình. Nhưng bây giờ không cần biết Đoạn Thành Trình nói thật hay giả, ít nhất Trì Nguyệt không nói sai, việc anh ta có thể đến đây đã không bình thường.
Họ hàng nhà họ Kiều đều ngầm hiểu việc tranh giành của ba đứa con trai nhà họ Kiều, ông cụ viết di chúc giao quyền điều hành Kiều thị cho Kiều Đông Dương, nhưng năm đó Kiều Đông Dương còn chưa trưởng thành, anh không thể điều hành được, đành phải giao cho ba anh - ông Kiều Chính Sùng "quản lý thay".
Lẽ ra ông cụ Kiều đã nói rõ ràng từ trước, không có gì phải tranh cãi. Thế nhưng có lẽ ông Kiều cũng lo lắng đứa cháu trai mà mình chọn là một tên phá của.