Chương 381: Tiếng chim
Tay Lâm Uyển Như lạnh ngắt trong nháy mắt, hàng mi khẽ rung lên, rút tay ra khỏi tay của ông lão Tằng, dịu dàng đứng một bên, cúi đầu xuống, không nói lời nào. Trong sự yên tĩnh vẫn lộ ra khí chất của tiểu thư khuê các.
Ông lã Tằng thương tiếc nhìn Lâm Uyển Như, ra chiều suy tư, ý tứ sâu xa nói với Tằng Kiến Nhân: "Có điều, ông phải nhắc nhở cháu, không phải bất cứ cô gái nào cũng có thể gánh vác được vị trí phu nhân Chủ tịch của Tằng Thị, nếu không thích hợp, có lẽ cũng chỉ là tự tìm phiền phức mà thôi."
Trong mắt Tằng Kiến Nhân thoáng tối đi. Vị trí Tổng giám đốc của Tằng Thị muốn ngồi vững đã khó biết bao, nay vợ của Chủ tịch Tằng Thị muốn ngồi vững phải khó nhường nào? Nhưng khó khăn lắm anh mới thích một người, không muốn buông tay. Bất kể phía trước có trăm cay nghìn đắng thế nào, anh cũng sẽ nắm tay cô tiến lên phía trước.
Tằng Kiến Nhân bặm môi, trong vẻ cương quyết lộ ra sự ngạo mạn của anh, nói: "Có lẽ vợ chồng ở trong hoạn nạn mới biết được tình cảm còn vững chắc hơn kim loại."
Ông lão Tằng: "..."
Ông lão bất lực thở dài một hơi, kín đáo nói với Tằng Kiến Nhân: "Đưa con bé đến đây xem thử đi, mong rằng sự lựa chọn của cháu sẽ không làm cháu hối hận."
Anh sẽ hối hận ư? Sẽ không. Trong từ điển của Tằng Kiến Nhân không có hai từ hối hân này, cho dù có sai, thì anh cũng sẽ xem như đúng để bước tiếp, vì anh tin chắc rằng, ý chí con người có thể thắng được định mệnh.
Ông lão Tằng nói xong, hiền từ nói với Lâm Uyển Như: "Uyển Như, đọc vài đoạn trích tác phẩm nước ngoài cho ông nghe xem, tiếng Pháp đi, ông thấy dùng tiếng Pháp đọc nghe hay nhất."
"Dạ." Lâm Uyển Như tao nhã đi đến bên tủ đầu giường, lấy một cuốn từ trong đống sách lớn ra, nở nụ cười xinh đẹp với ông lão Tằng.
Cô ngồi xuống một bên giường của ông lão Tằng, ngón tay thon dài trắng ngần lật đến trang cho kẹp thẻ đánh dấu, nhẹ nhàng từ tốn đọc lên. Giọng nói ngọt ngào giống như đang nghe một ca khúc tuyệt vời bên tai.
Tằng Kiến Nhân nhíu mày, nhìn Lâm Uyển Như với vẻ sâu xa, trong mắt vẫn không có chút ấm áp nào như trước. Anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến một góc hành lang gọi điện chocgm.
Điện thoại Chu Gia Mẫn đổ chuông, nhưng cô bây giờ vẫn đang 'đóng giữ' bản thiết kế cho Viêm Cảnh Hi trong phòng làm việc của Giám đốc Thiện.
Lí Giang nhín thấy hiển thị cuộc gọi đến là Tiện Nhân, chau mày lại, trong đôi mắt vẫn luôn luôn dịu dàng chợt lóe lên, đứng dậy, cầm điện thoại lên nghe máy.
"A lô." Lý Giang mở miệng trước.
Tằng Kiến Nhân nghe thấy là giọng của đàn ông, nhìn lại điện thoại với ánh mắt kinh ngạc, đúng là số của Chu Gia Mẫn rồi, trong mắt thoáng không vui, trầm giọng nói: "Anh là ai?"
"Tôi là Lý Giang."
"Lý Giang nào?" Tằng Kiến Nhân biết Lý Giang là ai, chính là người ở bên Chu Gia Mẫn, còn mời Chu Gia Mẫn đến nhà ăn cơm, còn tự mình xuống bếp nấu ăn. Trong lòng Tằng Kiến Nhân khó chịu nên mới hỏi một cách kiêu ngạo, ngổ ngược, chảnh chọe, cường thế như vậy.
Lý Giang sửng sốt hai giây, rồi vẫn duy trì tính tình tốt lành của mình, lịch sự trả lời lại: "Tôi là thầy hướng dẫn của Chu Gia Mẫn, cũng là đồng nghiệp của cô ấy, cùng phụ trách hạng mục hợp tác với Tường Phi, Lý Giang."
"Sao cậu lại tùy tiện nghe điện thoại của cô ấy? Cô ấy đâu?" Tằng Kiến Nhân hỏi luôn mà không giữ chút mặt mũi nào.
"Bây giờ Gia Mẫn đang ở phòng làm việc của Giám đốc Thiện, không ở đây." Lý Giang lịch sự trả lời, bên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Gia Mẫn? Hừ, nghe sao mà thân thiết thế.
"Cho dù cô ấy không ở đó thì cậu cũng không nên nghe điện thoại của cô ấy, đợi cô về rồi thì nói cô ấy gọi lại cho tôi." Tằng Kiến Nhân nói xong liền cúp điện thoại, đôi mắt sắc bén nhìn về phía trước. Điện thoại có thể vứt lung tung như vậy sao?
Tằng Kiến Nhân quay về phòng bệnh của ông lão Tằng. Tằng Sĩ Cường – ba của anh và Lý Trại Nam - mẹ của anh đã ở đó, đang nghe lời dặn dò của ông lão Tằng.
Ông lão nhìn thấy Tằng Kiến Nhân đi vào, liền nói với Tằng Sĩ Cường: "Cụ thể thế nào thì anh hỏi nó đi."
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Tằng Kiến Nhân.
"Bố, mẹ." Tằng Kiến Nhân gọi một tiếng, trong giọng nói không có chút thân thiết nào. Cũng đúng, ba mẹ của anh, một người là quân nhân, một người là Chủ tịch tỉnh, quanh năm đều không ở nhà, anh lại học bên ngoài, một năm cũng chỉ gặp được đôi ba lần, dùng ngón tay cũng đếm đủ được nữa. Cộng thêm mấy năm nay anh ở Lục Ninh, lại càng liên lạc với ba mẹ ít hơn nữa.
"Nhân Nhân, ông nội con nói, con có bạn gái rồi?" Lý Trại Nam hỏi, trên người mặc bộ đồng phục quân đội màu xanh làm tôn lên tư thế hiên ngang lại duyên dáng của bà, chỉ là khi nói chuyện với Tằng Kiến Nhân, ánh mắt lại dịu dàng, dường như đang bày ra dáng vẻ hiền từ nhất.
"Có." Tằng Kiến Nhân chỉ nói một từ.
"Mẹ và bố con đều đã xin nghỉ phép ba ngày, có thể đưa con bé đến cho ba mẹ nhìn chút không? Dù sao con cũng đã 27 tuổi rồi, cũng nên thành gia lập nghiệp ròi, chỉ cần là con chọn thì bố mẹ đều ủng hộ." Lý Trại Nam nói rồi nhìn qua sắc mặt của Tằng Sĩ Cường.
Tằng Sĩ Cường im lặng không nói, trên người mặc một bộ Âu phục màu đen, tuy đã năm mươi nhưng thân thể vẫn rất tốt, không mập không gầy, dáng người lại cao, đứng ở đó, không nói lời nào, cả người đều uy nghiêm. Trông lại rất xứng đôi với Lý Trại Nam. Nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra, Tằng Kiến Nhân rất giống với ba của anh, chỉ là Tằng Sĩ Cường đã có được sự lắng đọng của năm tháng, đã giấu đi vẻ sắc sảo, bén nhọn và khí thế của mình đi, trở nên kín đáo, nhưng đôi mắt đó vẫn rất uy nghiêm, có sức lay động linh hồn của người khác.
"Lát nữa con nói với cô ấy." Tằng Kiến Nhân trả lời.
Điện thoại của anh đổ chuông, Tằng Kiến Nhân lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Chu Gia Mẫn, mắt lóe lên, đi ra khỏi phòng bệnh ngay trước mặt mọi người.
Ánh mắt Lý Trại Nam đặt lên mặt Lâm Uyển Như. Lâm Uyển Như nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, trong mắt không che giấu vẻ bi thương, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Lý Trái Nam, ngại ngùng cúi đầu xuống.
"Uyển Như, đọc tiếp cho ông đi." Ông lão Tằng hiền từ nói với Lâm Uyển Như.
Lâm Uyển Như tao nhã gật đầu, cầm cuốn sách đặt lên đùi, tiếp tục đọc cho ông lão Tằng nghe. Năm tháng tươi đẹp, cô gái tĩnh lặng như dòng nước suối này như được quét lên một tầng sáng, tựa như có thể rực rõ đến chói mắt.
Lý Trại Nam khẽ nhíu mày lại, suy tư nắm lấy tay Tằng Sĩ Cường kéo một cái, lúc sắp buông ta, bàn tay dày rộng của Tằng Sĩ Cường nắm trọn lấy tay của bà. Lý Trại Nam nhìn sang Tằng Sĩ Cường, đối mắt với ánh mắt sâu thẳm thâm thúy của ông, khẽ mỉm cười, ánh mắt tỏ ý cho Tằng Sĩ Cường nhìn sang Lâm Uyển Như. Tằng Sĩ Cường nhìn qua, thì đã rõ, hai người họ đi ra khỏi phòng bệnh.
Lý Trại Nam nhìn Tằng Kiến Nhân đang nhíu chặt mày, cả mặt không vui, dáng vẻ hận không thể đập nát điện thoại vậy, bà như rơi vào kí ức tươi đẹp nào đó, nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt xinh đẹp lại liếc nhìn sang Tằng Sĩ Cường, bốn mắt nhìn nhau. Tằng Sĩ Cường kéo Lý Trại Nam đi đến thang máy.
"Anh Cường, anh có phát hiện ra rằng, Uyển Như rất giống mẹ nó không, bất kể là vẻ ngoài, khí chất, tính cách hay là cảm giác không?" Lý Trại Nam tựa vào thang máy, ra chiều suy tư nói.
"Vẻ ngoài của mẹ con bé thế nào, anh quên rồi." Tằng Sĩ Cường lành lạnh nói.
Lý Trại Nam nở nụ cười, liếc nhìn gương mặt anh tuấn chưa từng bị sương gió năm tháng mài mòn, mà lại càng thêm đẹp, nói: "Em thật muốn xem xem bạn gái của Nhân Nhân trông như thế nào. Ánh mắt của Nhân Nhân trước nay vẫn rất tốt."
"Ừ, đừng có mù như anh là được." Tằng Sĩ Cường vẫn ít lời như trước.
Trong mắt Lý Trại Nam thoáng sắc nhọn, rút tay mình ra, đứng nghiêm người lại, hiện ra vẻ uy nghiêm của quân người, tức giận nói: "Tằng Sĩ Cường, nếu anh chướng mắt tôi thì sớm nói ra đi, tôi sẽ đưa đơn xin ly hôn với cấp trên."
Tằng Sĩ Cường mạnh mẽ nắm lấy tay Lý Trại Nam kéo đến bên mình, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cấp trên của em kết hôn chưa?"
"Chưa!" Lý Trại Nam hùng hồn nói.
"Vậy tên mặt đen đó vẫn nhung nhớ không quên em?" Tằng Sĩ Cường cau có nói.
"Tên mặt đen cái gì, người ta đã là Thiếu tướng rồi." Lý Trại Nam nói xong, như nghĩ đến cái gì, trong mắt thoáng ranh mãnh, cười hì hì nói: "Hay là ly hôn với em đi, ly hôn rồi em sẽ trở thành vợ của Thiếu tướng."
Tằng Sĩ Cường dùng sức nhéo tay của Lý Trái Nam một cái, bá đạo nói: "Để hắn nằm mơ đi."
Ông kéo Lý Trại Nam vào lòng mình. Lý Trại Nam tựa vào cơ thể cường tráng của ông, bà thích bộ dáng bá đạo này của ông.
Lý Trại Nam thu lại ý cười, nói: "Bố anh vẫn luôn xem Uyển Như là cháu dâu, lần này có lẽ Nhân Nhân phải chịu cực rồi."
"Bố anh còn luôn xem mẹ con bé là con dâu kìa, không phải anh vẫn cưới cô nàng giả trai là em à." Tằng Sĩ Cường trầm giọng nói.
Trong lòng Lý Trại Nam ngọt lịm, nhớ đến trước kia, Tằng Sĩ Cường đã từ bỏ việc kế thừa Tằng Thị vì bà, đến bây giờ bà vẫn rất cảm động.
"Thực ra tính cách Nhân Nhân rất giống anh, vì để công ty của bố anh có người kế thừa, chúng ta phải giúp nó thôi." Lý Trại Nam đẩy Tằng Sĩ Cường một cái, thương lượng nói.
Trên người bà có một mùi hương thơm vô cùng, Tằng Sĩ Quan mới chỉ ôm bà trong lòng là đã có cảm giác rồi.
"Được, chúng ta sinh thêm một đứa nữa." Tằng Sĩ Cường nói một cách nghiêm túc.
"Biến. Không sinh." Lý Trại Nam nói rất chắc chắn, nói xong lại nở nụ cười quyến rũ, "Có điều, em vẫn rất thích quá trình tạo người đó, anh Cường, hẹn hò không?"
"Hẹn. Một tháng chỉ đợi được một lần này, có thể không hẹn sao?" Tằng Sĩ Cường ôm vai của Lý Trại Nam.
Lý Trại Nam ngã đầu lên người Tằng Sĩ Cường, khen ngợi: "Anh Cường, quyền lực."
Quay trở lại 5 phút trước.
Tằng Kiến Nhân cầm điện thoại đi đến lối thoát hiểm nghe máy.
"Hèn Hèn, anh lại gọi điện cho em à?" Chu Gia Mẫn buột miệng nói. Vì dạo này trong đầu cô đêu ngập tràn Hèn Hèn, Hèn Hèn nên nhất thời không để ý đến, đã gọi biệt danh này ra trước mặt Tằng Kiến Nhân.
Mặt Tằng Kiến Nhân lập tức trắng bệch, nhưng cũng chỉ một giây, một giây sau, anh cảm thấy cái tên Hèn Hèn này được nói ra từ miệng của Chu Gia Mẫn, có cảm giác kiều diễm lạ thường, nghe còn lay động lòng anh hơn cả bảo bối hay anh yêu nữa.
"Chu Gia Mẫn, em biết tiếng Pháp không?" Tằng Kiến Nhân ra chiều suy tư hỏi.
"Tiếng Pháp à? Bonjour, comment allez-vous? (Xin chào, bạn có khỏe không?)" Chu Gia Mẫn buột miệng nói ra.
Trong mắt Tằng Kiến Nhân lóe lên tia vui mừng, hỏi: "Em biết?"
"Ha ha, không biết, chỉ biết mỗi câu này thôi, ha ha." Chu Gia Mẫn thành thật nói.
Tằng Kiến Nhân: "..."
"Vậy em biết những loại ngôn ngữ nào?" Tằng Kiến Nhân nhíu mày, lo lắng hỏi.
"Ngôn ngữ à, em biết rất nhiều, bảy tám loại đó." Cô nói rất tự tin.
Bảy tám loại á? Anh vẫn không dám tin tưởng nổi, buột miệng nói: "Bảy tám loại nào, tinh thông hết à? Có thể đọc sách không?"
"Tất nhiên, đừng nói là đọc sách, nói chuyện còn được nữa là." Chu Gia Mẫn ở đầu bên dừng lại một giây, bấm ngón tay nói: "Em biết tiếng Anh, tiếng Hàn, tiếng Nhật, tiếng Hán, tiếng Hồ Nam, tiếng Lục Ninh, tiếng chim, ha ha ha."
Tằng Kiến Nhân: "..."
-Hết chương 381-
Chương 382: Co được giãn được.
Anh biết ngay sẽ như vậy mà, nếu bỏ qua trò đùa phía sau của cô, thì cô biết bốn thứ tiếng, anh rất tán thưởng, sau khi im lặng ba giây, nói với chất giọng rất trầm: "Người nhà anh muốn gặp em."
"Hở?" Chu Gia Mẫn nhướng mày.
"Ông nội anh, ba anh, mẹ anh đều muốn nhìn em." Tằng Kiến Nhân nói lại lần nữa.
"Hả?" Chu Gia Mẫn hơi há miệng.
"Bây giờ em đặt vé tàu cao tốc qua đây đi, đặt xong rồi thì gửi số chuyển cho anh, anh ra ga đón em." Tằng Kiến Nhân nói ra.
Chu Gia Mẫn ở đầu bên kia lặng thing, trợn to mắt đầy mờ mịt, dường như đã tiến vào một thế giới khác, nghĩ xong xuôi, lấy lại tinh thần rồi mới trả lời: "Tổng giám đốc Tằng à, anh đang đùa sao? Tôi và anh còn chưa yêu đương mà đã gặp phụ huynh trước rồi, không hợp lí lắm đâu, lẽ nào anh muốn thử tôi? Phụ huynh của anh không vừa ý thì anh sẽ lặng lẽ rút quân à?"
Tằng Kiến Nhân nghiến răng, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa cháy hừng hực, anh nghĩ cấu tạo não của Chu Gia Mẫn cần phải cho lại vào nồi để cải tạo lại.
"Em có đến không?" Tằng Kiến Nhân trực tiếp ra lệnh.
"Hôm nay thì quá gấp rồi, có đi đầu thai cũng chẳng nhanh vậy đâu, dạo này em phải giảm cân trước đã, giảm xong rồi sẽ tăng thêm hiệu quả thành công, Tổng giám đốc Tằng à, em cúp trước đây, em phải đi ăn gì đó cho đỡ sợ đã." Chu Gia Mẫn bị hù, muốn cúp máy.
"Em dám cúp thử xem?" Tằng Kiến Nhân đanh giọng nói.
Chu Gia Mẫn mím môi, vẫn không có gan cúp máy.
"Cho em hai sự lựa chọn, một là bây giờ đi mua vé, mua rồi nói cho anh biết số chuyến, hai là em ở Lục Ninh, anh qua đó đón em." Tằng Kiến Nhân trầm giọng nói.
Chu Gia Mẫn nhất thời cảm thấy có cảm giác bị ép buộc, có cảm giác đã leo lên lưng cọp, chẳng thể xuống được nữa, nhưng cô vừa nhìn thấy ánh sáng đã chết ư? Biết rõ là chết, cô chạy tới chạy lui cũng vô ích. Cô vẫn là thực tập sinh, mới đi làm được mấy ngày đã xin nghỉ thì không ổn lắm. Kết quả của loại hành động anh dũng mất cả nước lẫn cái, hành động đần độn, não tàn này vẫn nên nhìn người khác làm là được, mất đi một Tằng Kiến Nhân thì cô vẫn còn công việc mà.
"Vậy anh đến đón em đi." Chu Gia Mẫn không sợ chết nói một câu rồi cúp máy luôn.
Tằng Kiến Nhân bực bội đập vỡ điện thoại, nhưng chất lượng điện thoại bây giờ quá tốt, không thể vỡ nổi, Tằng Kiến Nhân lại bất đắc dĩ nhặt lên, đặt vé tàu cao tốc.
Chu Gia Mẫn cúp điện thoại rồi đặt qua một bên, nhìn thấy ảnh đại diện QQ của Lý Giang sáng lên trên máy tính, mở ra xem.
"Em muốn đi gặp người nhà Tằng Kiến Nhân?" Lý Giang hỏi.
"Gặp cái lông ấy, con tinh tinh trong vườn thú cũng có lòng tự trọng của nó, chẳng nhẽ em nói gặp là phải gặp à? Dù thế nào thì cũng phải chú trọng bề ngoài chứ." Chu Gia Mẫn tỏ ra mạnh miệng vậy nhưng trong lòng đã sớm loạn cào cào lên, hơn nữa cô còn có cảm giác không ổn.
Tằng Kiến Nhân sẽ không đến bắt cô đi gặp người nhà thật chứ? Cô sợ thật rồi, nghĩ thôi cũng thấy sợ. Chu Gia Mẫn cầm lấy ly nước của mình, uống sạch nước trong ly. Uống xong vẫn cảm thấy trong lòng không yên, cô cầm điện thoại lên, gọi cho Viêm Cảnh Hi. Thứ nhất là để báo cáo chiến tích đấu tranh với Giám đốc Thiện, thứ hai là hỏi Viêm Cảnh Hi xem, cô nên làm thế nào?
Vừa gọi tới, Viêm Cảnh Hi ở đầu bên kia đã khóa máy. Đúng rồi, Chu Gia Mẫn nhớ ra bây giờ Viêm Cảnh Hi có lẽ đang ngồi trên máy bay.
Trên máy bay, Viêm Cảnh Hi vừa lên liền chìm vào giấc ngủ, đầu tựa vào bả vai Lục Mộc Kình, tóc che hết nửa gương mặt. Trên vai đắp chiếc chăn của máy bay, tay được nắm trong lòng bàn tay và đặt lên đùi của Lục Mộc Kình.
Đầu Lục Mộc Kình tựa vào lưng ghế, hàng mi dài lưu lại vết cắt bóng dưới mí mắt, tao nhã thanh cao. Ngay cả tư thế ngủ của anh cũng đẹp mắt. Tiếp viên hàng không đi ngang qua cũng không nhịn được mà nhìn anh mấy lần. Trưởng phòng Vương ngồi phía sau cũng nghiêng người nhìn Lục Mộc Kình và Viêm Cảnh Hi mấy lần, thò đầu qua hỏi trợ lí Tần ngồi bên cạnh với vẻ kinh ngạc: "Cô ấy là bạn gái của Tổng giám đốc Lục à?"
Trợ lí Tần ý tứ sâu xa nhìn Trường phòng Vương một cái rồi nói: "Không phải Tổng giám đốc đã nói rồi sao? Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ đoán, biết rồi cũng xem như không biết, nhìn thấy rồi cũng xem như chưa nhìn thấy, lúc về tự tẩy não."
Trưởng phòng Vương đã rõ, rụt đầu về rồi lại nhìn Lục Mộc Kình ở bên kia một lần nữa.
Trong lúc máy bay lắc lư, Viêm Cảnh Hi không tự chủ rời khỏi vai Lục Mộc Kình. Mỗi lần như vậy, Lục Mộc Kình đều giữ được mặt cô một cách chuẩn xác, rồi đặt lại lên vai mình. Sau mấy lần như vậy, Lục Mộc Kình mở mắt ra, bên trong hiện đầy tia máu, anh dựng thẳng tay vịn giữa hai chiếc ghế lên, nhẹ nhàng đặt Viêm Cảnh Hi lên đùi mình.
Viêm Cảnh Hi ngủ say như chết, chắc chắn sẽ nằm im trên đùi của Lục Mộc Kình. Sau khi Lục Mộc Kình đắp lại chăn cho cô xong, nhẹ nhàng đặt ta lên vai cô, rồi mới nhắm mắt lại.
"Tổng giám đốc chu đáo với bạn gái thật đó, nếu là tôi, tôi cũng sẽ thích Tổng giám đốc Lục." Trưởng phòng Vương nói với vẻ ngưỡng mộ.
Trợ lí Tần sợ hãi nhìn Trưởng phòng Vương, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía bụng của Trưởng phòng Vương. Không phải là cong chứ?
Lúc Trưởng phòng Vương thu mắt nhìn Lục Mộc Kình về, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của trợ lí Tần, cười gượng nói: "Ý tôi là nếu tôi là con gái ấy, tôi không phải đâu."
Trợ lí Tần rùng mình, bả vai run rẩy. Chị tiếp viên à, có thể đổi chỗ cho tôi không?
Một tiếng rưỡi sau, máy bay hạ cánh, áp suất bên trong cabin rất lớn. Viêm Cảnh Hi cảm thấy tai hơi đau liền mở mắt ra, ngửa mặt lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Lục Mộc Kình.
Hai tay Lục Mộc Kình đè hai bên tai của cô, thấy cô đã tỉnh.
Viêm Cảnh Hi nhíu mày lại, vì bên trong tai bị ảnh hưởng của áp suất nên không thoải mái lắm.
Lục Mộc Kình bỏ tay ra khỏi tai của cô, nhẹ giọng nói: "Há miệng ra, nuốt nước miếng."
Viêm Cảnh Hi làm theo, lúc ngồi dậy, thuận tiện ngáp một cái. Trong tai cô cũng có thể nghe được một tiếng ù, không đau nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi: "Sắp đến rồi ạ?"
"Ừ." Lục Mộc Kình vặn nắp chai nước ra, đưa cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi uống một ngụm, ngậm trong miệng rồi mới nuốt xuống. Lục Mộc Kình để miệng vào nơi cô vừa uống qua, cũng uống hai ngụm nước, vặn nắp chai lại rồi đặt vào túi sau lưng ghế.
Viêm Cảnh Hi nhìn ra bầu trời bên ngoài, mặt trời rực rỡ, mặt đất càng lúc càng rõ nét, tới đất liền rồi, Lục Mộc Kình cũng sẽ bận rộn.
Viêm Cảnh Hi quay đầu lại nhìn Lục Mộc Kình, đặt tay lên ngực mình, đảm bảo nói: "Anh thấy em có thể giúp gì cho anh thì cứ dặn dò đi, em đã ngủ một lát rồi, tinh thần rất tốt."
Lục Mộc Kình cưng chiều xoa đầu Viêm Cảnh Hi, rồi nói: "Em nghỉ ngơi ở khách sạn cho khỏe, đừng ra ngoài chạy loạn là được rồi."
Cảm giác cứ như cô đến là tăng thêm phiền phức vậy. Ánh mắt Viêm Cảnh Hi hơi tối đi, cam kết: "Em không chạy loạn đâu."
Cô thấy Lục Mộc Kình chỉ dịu dàng nhìn cô, cảm giác rất giống như xem cô thành một bé gái, tựa như không muốn cô làm gì cả.
Viêm Cảnh Hi đổi sang cách hỏi khác: "Anh định làm thế nào vậy? Lát nữa là anh bắt đầu bận rồi đó."
"Ừ, sẽ điều ra rõ nguyên nhân bị sụp trước, rồi đi thăm hỏi người nhà và người bị thương, và đi ăn với lãnh đạo của mấy Cục."
"Em đi cùng anh." Viêm Cảnh Hi khẳng định.
"Đừng để anh lo lắng nữa, ngoan, em ở trong phòng nghỉ ngơi đi." Lục Mộc Kình nói xong, nhìn thấy sự ngang ngược trong mắt Viêm Cảnh Hi giống như một loại tín nhiệm vậy.
Lục Mộc Kình hết cách, đành nói: "Đưược rồi, buổi sáng em đi với anh, buổi trưa anh phải đi xã giao, em đừng đi, anh cho người chuẩn bị bữa trưa cho em, em ăn rồi đi ngủ sớm, ngủ dậy rồi thì chúng ta cùng đi thăm hỏi người bệnh và người nhà họ, như vậy có được chưa, thưa phu nhân?"
Viêm Cảnh Hi biết Lục Mộc Kình đã nhường một bước rồi, trong lòng mềm mại, nở nụ cười, vòng tay qua thắt lưng Lục Mộc Kình, tựa đầu vào lồng ngực của anh, nũng nịu nói: "Cây dây leo quấn lấy những cây cao to để sống, ngước nhìn cây cao to phát triển, em là cây dây leo, anh là cây cao to, che tránh gió mưa cho em, nhưng em cũng muốn có một ngày nào đó được to lớn rậm rạp để giữ ấm cây cao to của em, chống lại mùa đông lạnh lẽo."
Lục Mộc Kình dịu dàng nhìn cô. Khoảnh khắc cô đến sân bay ấy, anh đã hiểu ra được cảm giác cảm động là gì. Viêm Cảnh Hi của anh kiêu ngạo, bướng bỉnh, nỗ lực, cảm ơn.
Lục Mộc Kình cúi người, hôn sâu lên trán của cô, rồi nói: