[Phần 2] Bảo Bối À!

Chương 1




Ánh nắng trong vắt phủ lên vạn vật đã tắt hẳn sau cơn mưa. Không khí xung quanh ẩm ướt mang theo mùi vị thanh khiết. Những cơn gió mát lành cuốn theo sự ngọt ngào của những cánh hoa anh đào tháng tư rải rác trải rộng mọi nẻo đường. Vài giọt mưa tí tách nhỏ xuống từ vài mái hiên còn sũng nước, đường phố Shinjuku bắt đầu đông đảo trở lại, chỉ duy có con đường này là lác đác vài người.

Ở Tokyo thực sự rất khó để tìm một nơi thanh bình như thế này.

Yuku rảo bước trên đường, đôi mắt trong linh hoạt ngó quanh quất. Khuôn mặt cô không giấu nổi sự khó chịu. Koyoko chạy đâu rồi nhỉ? Ban nãy đi trong công viên cô đã bảo cô ấy đứng đợi, vậy mà cô đi mua nước quay trở lại lại không thấy đâu.

Dẹp đi. Yuku quyết tâm không tìm nữa, chuyển sang xác định phương hướng ra khỏi đây rồi gọi cho Koyoko cũng được.

Vốn dĩ hôm nay là khai giảng lớp bảy, có nghĩa là ngày khai giảng đầu tiên của Yuku và Koyoko ở cấp hai. Koyoko là bạn cùng lớp với Yuku từ năm lớp sáu, may mắn lên đây hai cô vẫn học cùng.

Lễ khai giảng kết thúc cũng đến gần trưa, Koyoko rủ cô đi đến công viên hiếm hoi này. Thực lòng mà nói Koyoko rất biết quan tâm đến người khác, cô ấy hiểu thứ Yuku cần. Nơi đây là nơi an tĩnh rất lí tưởng, một nơi Yuku rất cần để tĩnh tâm. Ban đầu Yuku rất thích nó, nhưng bây giờ cô phải tìm cách ra khỏi đây, vì là lần đầu nên cô không nhớ hết đường.

Đi ra khỏi cổng công viên, băng qua vài nẻo đường lỗ chỗ những vũng nước mưa, Yuku cũng tìm được đường chính. Tuy vậy đôi giày thể thao dính nước vẫn khiến cô cau mày.

"Yuku đang ở đường lớn. Vừa rồi có đi tìm Koyoko nhưng không thấy. Koyoko đi đâu vậy? Trưa rồi, Yuku đợi ở đây. Koyoko ra đây đi, chúng ta đi ăn".

Đầu dây bên kia có tiếng đồng ý. Yuku tắt điện thoại, hít sâu lấy không khí ẩm ướt sau mưa. Nắng trưa dần lên đến đỉnh đầu, nhưng sau cơn mưa chút chói chang đó cũng chẳng đáng là bao. Ánh mắt đảo quanh một vòng, cô vô tình dừng mắt trước một cửa hàng sách bên tay phải.

Yuku vô tình thấy được một cô gái nhỏ nhắn đứng dưới mái hiên cũ kĩ của hiệu sách công cộng. Chiếc áo khoác mang huy hiệu trường cấp hai Heizan vừa vặn với thân hình cô. Tà váy trên đầu gối có vẻ ngoan hiền, mái tóc cắt ngắn tinh tế ôm lấy cần cổ trắng trẻo của cô. Cô gái đang đứng đọc sách, ánh mắt cô chăm chú vào trang sách trên tay, tập trung đến nỗi lông mày hơi nheo lại.

Yuku bất chợt nhìn cô đến thất thần, dường như quên không chớp mắt lấy một cái.

Một làn gió mát lành thổi qua. Cô gái đó hạ cuốn sách xuống, đôi chân di động tiến về phía trước muốn qua đường. Dáng cô mảnh khảnh không vững vàng, Yuku chợt nhíu mày.

Cô vội vã chạy về phía đó, cánh tay vươn ra kéo cô gái kia về phía sau. Cô gái đó đi lại vốn rất không vững, Yuku chỉ hơi dùng lực đã kéo được cô. Nhưng cô rất linh hoạt, chân thuận đà chống cơ thể lại nên không hề chới với.

Một chiếc xe máy lướt ngang qua, làn gió thổi tung cả mái tóc đen mượt của cô gái, tà váy của Yuku cũng lay động.

Đọc sách nhiều quá nên choáng tới nỗi qua đường cũng không nhìn xe à? Yuku thầm nghĩ. Cô cau mày nhìn sang cô gái trước mặt.

Cô gái cũng lặng lẽ xoay mặt về phía Yuku. Còn Yuku hơi sửng sốt, ánh mắt một lần nữa bị cô gái này thu hút.

Môi đỏ như lửa, mắt lại lạnh như băng.

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu. Yuku chỉ biết nhìn chăm chăm vào đôi mắt tĩnh lặng của người đối diện.

Ánh mắt này thật quen thuộc, cũng thật giống...

Cô gái này đúng là chỉ trạc tuổi cô, nhưng thứ khí chất đặc biệt của cô khiến người khác vừa gặp đã thấy bị áp lực. Khuôn mặt cô non nớt nhưng ánh mắt cô lại sắc sảo mông lung. Ngoại trừ cảm giác đặc biệt, Yuku không thể hiểu thêm được gì khác từ cô ấy.

Có người kì lạ như vậy trên đời sao? Còn nữa..

Rõ ràng cô vừa cứu cô gái này, thế nhưng không nhận được lời cảm ơn nào mà lại bị nhìn chằm chằm như vậy.. Không, là bị cuốn vào ánh mắt của cô gái đó như vậy.

Không hợp lý chút nào.

Yuku vừa định hỏi chuyện, cô gái kia đã lặng lẽ gỡ tay cô ra khỏi cánh tay mình. Yuku mau chóng buông tay, thầm nghĩ đây mới là cách xử sự thông thường. Tiếp đó cô nên lịch sự hỏi thăm rồi đi luôn, chứ không nên đứng ngây ra dây dưa với người ta như vậy.

Thật là mê gái quá!

Nhưng cô vừa định nói thì giọng nói trong trẻo của Koyoko đã vang lên: "Yuku ơi".

"Ừ, ở đây nè!". Yuku ngoái đầu hô thành tiếng với Koyoko, cô vừa lúc thấy Koyoko đang chạy lại gần mình.

"Cảm ơn!". Giọng nói trầm thấp đạm bạc chợt vang lên bên tai. Yuku quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy cô gái đó nhàn nhạt lướt qua huy hiệu trường gắn trên áo mình, tay cô khẽ siết lấy cuốn sách dày, rồi cô nhanh chóng quay đi.

Gió mát trong trẻo vẫn thổi, từng cánh anh đào rơi lả tả xếp chồng lên nhau trên mặt đường đẫm nước, rồi nằm im không nhúc nhích. Bước chân của cô gái nhẹ nhàng chuyển động trên lớp thảm nhung màu hồng ấy đi xa dần.

Yuku cứ nhìn mãi, cho đến khi Koyoko đi đến trước mặt cô.

"Yuku đang nhìn cái gì vậy?". Koyoko khó hiểu nhìn theo ánh mắt cô. "Bạn đó là bạn của Yuku à?".

"Không". Yuku lắc đầu, cô thu lại ánh mắt của mình. "Vô tình gặp được thôi".

"Vô tình gặp được?". Koyoko chớp chớp mắt đáng yêu. "Vô tình gặp được mà nhìn theo con gái nhà người ta thế kia à? Đừng nói Yuku trúng tiếng sét ái tình rồi nha?".

Yuku miễn cưỡng cười, gì chứ, đôi mắt linh động lóng lánh, cô quẹt mũi như bị chọc quê: "Không có. Đâu có phải bạ ai cũng thích được. Chẳng phải chúng ta chỉ mới lên cấp hai thôi sao?".

Nhưng quả thật cô cũng chẳng biết giải thích tình huống ban nãy như thế nào.

Koyoko không nói gì nữa. Cô kéo tay Yuku: "Đi thôi, cũng muộn rồi. Koyoko biết chỗ kia rất ngon, chúng ta tới đó ăn trưa đi".

Yuku gật đầu, tay cô âm thầm nới lỏng ra khỏi Koyoko như thể vô tình xốc lại ba lô trên vai. "Vậy đi thôi". Trong suốt thời gian sau đó, Yuku cố gắng xua đi hình bóng của cô gái lạ ra khỏi tâm trí mình. Nhịp sống sinh động dễ dàng giúp cô làm được điều đó, cô nhanh chóng quên đi đoạn kí ức ngắn ngủi.

____________ _____________

Hashi mệt mỏi trở về nhà. Liếc qua một chút cái kệ dép trống trơn, cô thở dài, xếp giày lên kệ rồi về thẳng phòng nằm xuống.

Trưa nay có lẽ mẹ sẽ không về, còn Sazuki vẫn chưa về đến nhà.. hơi muộn nhỉ? Hashi đang định xuống nhà làm bữa trưa nhẹ chợt nghe chuông điện thoại rung lên.

Là Azuma.

Thằng nhóc này mỗi lần gọi cho cô đều là để thử điện thoại mới. Chẳng biết nhà Arimoto nuôi dạy kiểu gì, cứ vài tháng cô lại thấy thằng nhóc này đổi điện thoại.

"Lần này là hãng gì?". Hashi bắt máy, hỏi thẳng.

"À". Đúng là giọng của thằng nhóc thanh mai trúc mã. "Lần này tao vẫn chưa đổi".

"Ờ. Rồi có chuyện gì không?". Hashi chép miệng hỏi.

"Không có gì, điện thoại nhiều tiền quá nên gọi cho bớt". Thằng nhóc vẫn cợt nhả. "Đừng có cúp máy!".

Hashi dừng tay trên phím tắt. "Hiểu nhau quá nhỉ, Azuma".

Bên kia vang lên tiếng cười khẽ. Hashi dò dẫm đi xuống cầu thang. "Tao cũng có chuyện muốn nói cho mày biết".

Thằng nhóc lắng nghe. Hashi tiếp. "Hôm nay tao có gặp một người. Người đó có giúp đỡ tao. Nhưng vấn đề là..."

Azuma bên kia bất giác nhìn lại điện thoại. Cậu cứ tưởng đó là việc bố mẹ Hashi li thân chứ. Sáng nay cậu cũng vừa nghe được từ Sazuki.

"Tao không biết tại sao, nhưng tao thấy người đó rất đặc biệt". Cô thở dài, sao cô lại nói với thằng nhóc này chuyện này nhỉ. "Tao nghĩ đến người đó nhiều hơn cả việc nhận được tin bố mẹ quyết định sống li thân..".

Cô nói, Azuma im lặng, rồi cậu hạ một câu làm Hashi ngớ người: "Mày có nhận ra đây là lần đầu tiên mày nhớ được mặt ai đó trong lần đầu gặp họ không?".

Hashi im lặng một hồi không rõ, cuối cùng cô tạm biệt cậu rồi tắt máy.

Đúng, Hashi trước giờ gặp người lạ cả tên lẫn mặt họ đều không thể nhớ.

Cô đứng tựa vào bức tường trước nhà bếp, trong tâm trí chợt hiện lên hình ảnh của cô gái ban nãy.

Cô gái đó có khuôn mặt rất khả ái. Nhưng điều đặc biệt là khí chất sáng láng từ cô đã khiến Hashi chú ý. Hashi không định nhìn mặt ân nhân của mình, nhưng dường như ánh sáng và sự im lặng lạ thường từ cô làm Hashi vô thức xoay mặt lại.

Cô gái học ngang lớp với cô, nhưng là ở cấp hai Tokyo, một trường cấp cao. Chiếc áo khoác Blazer mở tung nút thật phóng khoáng, nhưng đôi mắt sáng như sao của cô lại vương vấn tia gì đó không rõ.

Hashi vẫn nhớ như in, từ đường chỉ trên chiếc áo len bên trong Blazer, hay chiếc khuy áo tinh tế. Cả mái tóc ngả nâu hơi xoăn như những sợi rong biển và làn da hơi ngả màu đặc biệt của cô ấy.

Hashi bất giác nhìn xuống, vô tình đặt ánh mắt trên sợi dây chuyền bạch kim của mình.

Hình như là Sazuki đeo cho cô.. một năm trước sợi dây này đã ở trên cổ khi cô tỉnh lại. Mặt dây mũi tên xinh xắn như một biểu tượng may mắn làm Hashi nghĩ nó đơn thuần là quà Sazuki tặng cô, để cô sớm tỉnh lại nên không thắc mắc.

"Cạch".

Tiếng cửa gỗ mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ của Hashi. Cô nhìn ra phòng khách. Sazuki mọt sách đã về.

"Em về rồi".

"Ừ!". Hashi vào bếp. "Trứng chiên, trứng ốp lát hay trứng xào cà chua?".

Sazuki nhìn cô, mặt vương chút bâng khuâng. "Trưa nay mẹ không về hả chị?".

"Ừ". Hashi đáp bình tĩnh.

"Ốp lát". Sazuki trả lời, mái tóc đen cắt ngắn đi lên phòng cất cặp.

**********
"We're both young, when I first saw you"

(Chúng ta đều còn quá trẻ, ngày mà ta gặp nhau lần đầu tiên)
____ Taylor Swift ___