[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 193




Ngày hôm qua Thanh Dương Công chúa ở chỗ này ăn mệt một trận nên hôm nay đã học khôn, vả lại hôm nay vốn dĩ là tới cửa "bới lông tìm vết" dẫn người tới quậy thì dĩ nhiên phải mang nhiều nhân thủ hơn rồi. Tuy là Công chúa trên tay không được có tư binh nhưng hộ vệ trong phủ cũng không ít, hôm nay Thanh Dương Công chúa mang theo hai mươi hộ vệ tới cửa để tránh bị Tiết Thần vờn quanh như hôm qua, chỉ là Thanh Dương Công chúa lại không thể ngờ được ngay cả đại môn của Quốc Công phủ mà còn không thể nào vào được.

Minh Tương tranh cãi với một quản sự mặt vô biểu tình, nhưng cho dù nàng ta la hét rát cổ họng thì quản sự kia cũng chỉ có một câu: Thực xin lỗi, không thể vào. Mà phía sau quản sự còn có hai hộ vệ cường tráng bộ dáng vững như núi đứng canh cửa như hai môn thần, làm Thanh Dương Công chúa có muốn xông vào cũng không được, đành phải cho người đứng ngoài cửa kêu gào, bất quá vẫn là mấy câu chửi bới Vệ Quốc Công phủ, nói bọn họ bao che nô tỳ thông dâm, ỷ thế hiếp người, không nói đạo lý, vân vân...

Xưa nay Thanh Dương Công chúa không sợ mất mặt đối với loại gây rối giữa bàn dân thiên hạ như vậy, rốt cuộc bà ta đã từng có biết bao nhiêu lần xách tai phò mã ngay trên đường lôi xềnh xệch về phủ Công chúa. So sánh với việc người ta chỉ chỉ trỏ trỏ suốt một con phố, trường hợp hiện giờ quả thực có thể coi như chuyện cỏn con.

Thanh Dương Công chúa ngồi trên ghế thái sư, bên cạnh có người hầu hạ, nói là kêu gào nhưng cũng đâu cần bà ta phải tự mình thực hiện. Mục đích chính của bà ta là muốn gây một trận lớn để mọi người chứng kiến cho Vệ Quốc Công phủ xấu hổ, bởi vậy nếu không được vào phủ cũng không sao, chỉ lo sự tình bị Quốc Công phủ bưng bít không truyền ra ngoài được thì tốn công mà thôi.

Chỉ là, cho dù người của phủ Công chúa kêu thế nào mắng thế nào thì người của Vệ Quốc Công phủ vẫn mắt điếc tai ngơ, ngay cả quản gia lúc đầu đi vào báo tin xong cũng trở ra mà không có phản ứng gì. Náo loạn trong chốc lát mà không đối phương không chịu ra diễn chung, Thanh Dương Công chúa cũng cảm thấy chẳng có ích gì; hai bà tử nâng Tang Hoa đã sắp chịu không nổi, nếu vẫn không thể ép Vệ Quốc Công phủ đứng ra ứng đối, rất có thể Tang Hoa sẽ không còn sống cho đến lúc Thanh Dương Công chúa tìm được người tính sổ.

*Edited by Bà Còm*

Thanh Dương Công chúa kêu thủ lĩnh thị vệ tới, ở bên tai hắn nói mấy câu. Minh Tương nhìn Thanh Dương Công chúa âm thầm gật đầu, chờ đám người của mình đã chuẩn bị sẵn sàng, Thanh Dương Công chúa bắt đầu ra lệnh: “Xông vào cho ta! Các ngươi đều thay bản Công chúa làm việc, nếu có người dám ngăn trở các ngươi, vậy đồng nghĩa với đánh vào thân thể của ta, ta nhất định sẽ không "thiện bãi cam hưu"! Xông vào!”

Minh Tương được mệnh lệnh liền dẫn đầu bọn thị vệ tấn công vào bên trong. Trận giao chiến cứ thế mà bùng nổ, hộ vệ của Vệ Quốc Công phủ nghe Thanh Dương Công chúa đe dọa như vậy cũng không thể nào thật sự động thủ, nhưng vẫn cứng rắn ngăng cản không cho bọn chúng xông vào, bị người tay đấm chân đá cũng không thể đánh trả, chỉ trước sau thủ vững cương vị của mình.

Thanh Dương Công chúa thấy lâu quá không thể phá được vòng ngăn cản cũng nóng nảy, đứng lên hét to; “Thật là to gan! Bất quá chỉ là đám cẩu nô tài mà dám chắn đường bản Công chúa. Chờ ta dâng tấu lên Hoàng Thượng phải cho một đám các ngươi đầu rơi xuống đất.”

Có lẽ bà ta uy hiếp quá mức lợi hại, có mấy thị vệ Quốc công phủ bị chút dao động đưa mắt nhìn nhau. Quản gia Lưu bá trấn thủ vững vàng ở phía trước, hô to: “Chúng ta là người của Quốc Công phủ, người khác nói cái gì đều không quan hệ đến chúng ta! Hãy cố thủ cho ta, ai muốn lui một bước ta cho cả nhà hắn biết tay!”

Trong lúc các thị vệ gác cổng kiên trì ngăn cản, từ sau cánh cửa có gần trăm hộ vệ nối đuôi nhau mà ra. Người cầm đầu chính là Nghiêm Lạc Đông mặt lạnh mắt lạnh, theo sau ông ta là Liêu Thiêm hôm nay nghỉ hưu mộc tới tìm Nghiêm Lạc Đông tiêu khiển. Hai người chỉ vừa xuất hiện thì tư thế như thành như lũy, đúng là khí thế "một người giữ ải, vạn người khó vào".

Có người xông đến tấn công, còn chưa đến trước mặt thì đã bị Liêu Thiêm cong chân đá cho một cú bay ra thật xa rồi rớt xấp xuống đất ói ra máu tươi.

Người của Thanh Dương Công chúa bị chiêu thức của Liêu Thiêm làm cho sợ hãi, vốn dĩ còn liều chết xông phía trước thì tất cả đều dừng động tác, hai mặt nhìn nhau, không dám múa may thêm chút nào. Liêu Thiêm không quan tâm, kéo một thị vệ gần nhất cụng đầu vào mặt hắn đổ máu mũi.

Liêu Thiêm là Bách hộ đã trải qua huấn luyện gian khổ của Cẩm Y Vệ, võ công cũng không phải mới luyện một sớm một chiều, đám mãng phu trong phủ Thanh Dương Công chúa làm sao có thể so bằng? Nháy mắt bèn giống như đá cây cải trắng, mỗi cú một tên, đá bay một đám nằm rạp hết dưới đất. Thậm chí cũng chưa cần Nghiêm Lạc Đông ra tay, chỉ một mình Liêu Thiêm đã đánh bay toàn bộ bọn thị vệ dám can đảm xông lên.

Thanh Dương Công chúa nhìn thấy quân lính của mình tan rã lập tức nổi giận, đập  một phát lên trên tay ghế, đứng lên chỉ vào Liêu Thiêm mắng: “Giỏi cho ngươi tên cẩu nô tài, dám đánh người của ta! Ngươi, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?”

Nói xong Thanh Dương Công chúa liền không quan tâm, tự mình xông lên bậc thang, đi tới trước mặt Liêu Thiêm và Nghiêm Lạc Đông, nhìn bọn họ lạnh lùng thách thức: “Hừ, Vệ Quốc Công phủ thật lớn mật, ta thật muốn xem hôm nay ta phải đi vào ai dám ngăn cản ta! Ngươi có bản lĩnh thì cứ đánh bay ta ra coi nào! Ta sẽ khiến cho toàn gia của ngươi bị chém đầu.”

Liêu Thiêm vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Vệ Quốc Công Lâu Chiến từ trên lưng ngựa nhảy xuống, trợn mắt nhìn trước cửa Quốc Công phủ  một mảnh hỗn độn, trong lòng liền nổi lửa. Thanh Dương Công chúa vừa thấy Lâu Chiến dường như có chút chột dạ lập tức cúi đầu, chờ đến khi Lâu Chiến đi đến trước mặt mới dám nghiêng đầu nhìn nhìn ông, vẫn không dám nói lời nào.

Lâu Chiến nhíu mày nghiến răng nhìn chằm chằm Thanh Dương Công chúa trong chốc lát, sau đó mới lạnh lùng ra lệnh: “Cút ngay cho ta!”

Thanh Dương Công chúa không thể ngờ hai người đã không gặp mặt nhiều năm như vậy mà Lâu Chiến lại mở miệng phán một câu không lưu tình đến thế, lập tức nổi lên tính tình chua ngoa chỉ vào Lâu Chiến mắng: “Giỏi lắm Lâu Chiến! Ngươi nhất định sẽ vì hành vi hôm nay mà hối hận!”

Lâu Chiến không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với ả ta, lạnh lùng liếc xéo ả ta một cái: “Mấy năm trước ta đã thông báo cho ngươi, sau này không nên xuất hiện ở Vệ Quốc Công phủ của ta một bước, ngươi có phải đã quên mất hay không? Hôm nay ta liền nhắc lại cho ngươi một lần nữa -- -- Cút ngay!”

Thanh Dương Công chúa chỉ cảm thấy mặt mũi mất sạch. Người nam nhân này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã chưa từng cho mình mặt mũi, nhưng khổ nỗi  bộ dáng cương nghị của hắn đã hấp dẫn mình nhiều năm như vậy, đến tuổi này mà còn nhớ mãi không quên, còn bởi vì không có được hắn mà hối tiếc cả đời.

Cắn răng một cái, Thanh Dương Công chúa không nghĩ giằng co chính diện với Lâu Chiến, xoay người đi xuông bậc thang, đi được hai bước thì dừng lại, hung hăng liếc nhìn Lâu Chiến một cái rồi mới giận dữ phất tay áo, mang theo đám người, ngồi lên xe ngựa rời khỏi Vệ Quốc Công phủ.

Lâu Chiến xoay người liếc mắt về phía Lưu bá và các thị vệ anh dũng thương tích đầy mình, lại nhìn về phía Liêu Thiêm cùng Nghiêm Lạc Đông. Lúc trước ông đã gặp qua Nghiêm Lạc Đông, biết hắn là đầu lĩnh hộ vệ của Tiết Thần nên cũng không nói gì, lại nhìn chằm chằm Liêu Thiêm trong chốc lát. Liêu Thiêm bị quan sát tới mức da đầu tê dại, cười hắc hắc chào hỏi Lâu Chiến: “Tham kiến Quốc Công. Hôm nay hạ quan cũng không phải tới phủ gây chuyện, hạ quan là tới tìm...”

Lâu Chiến không đợi hắn nói xong liền duỗi tay cắt ngang: “Ta biết, không cần phải nói, hôm nay ta còn phải cảm ơn ngươi.”

Liêu Thiêm "thụ sủng nhược kinh" liên tục lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, đây là chuyện hạ quan nên làm. Quốc Công gia ngàn vạn lần đừng khách khí.”

Liêu Thiêm chính là người có nhãn lực. Hôm nay hắn ra tay giúp Vệ Quốc Công phủ, thật ra cũng chính là muốn tạo một ấn tượng cho các quý nhân trong Vệ Quốc Công phủ. Nếu có thể vì vậy mà được Vệ Quốc Công thưởng thức, chắc chắn chuyện lên chức sau này chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu. Còn bà Thanh Dương Công chúa kia đấy hả, tuy là kim chi ngọc diệp nhưng nếu đem ra so sánh với Vệ Quốc Công có thực quyền thì thật sự không đáng giá nhắc tới. Liêu Thiêm tự hào bản thân xem xét thời thế khôn khéo hơn so với người khác một ít, đây chính là điểm hắn nhìn thấu triệt.

Lâu Chiến không nói gì chỉ gật đầu, đây tỏ vẻ là ông đã nhớ kỹ ân tình của Liêu Thiêm, sau đó xoay người đi vào phủ. Liêu Thiêm nhìn theo bóng dáng của Lâu Chiến, cung cung kính kính đưa ông vào cửa, chờ sau khi ông đã đi khuất mới lộ ra một nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Liêu Thiêm đứng thẳng người dậy, vừa lúc thấy ánh mắt của Nghiêm Lạc Đông bèn cười hắc hắc: “Nghiêm đại ca, chí hướng của huynh không phải cái này. Nếu đây là điều huynh muốn thì huynh sớm đã lên tới vị trí Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ rồi.”

Nghiêm Lạc Đông không tỏ ý kiến chỉ nhún vai, cũng chưa nói gì chỉ đi vào phủ. Hôm nay tâm tình Liêu Thiêm thật tốt, nhớ tới lúc nãy mang đến hai bình rượu ngon còn chưa uống liền theo Nghiêm Lạc Đông cùng nhau đi vào.

Tiết Thần ở Kình Thương viện chờ tin tức, thấy Lâu Chiến sắc mặt không tốt lắm đi đến, Tiết Thần đứng lên thỉnh an, Lâu Chiến vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng không cần đa lễ. Trưởng Công chúa cũng kéo Tiết Thần tiếp tục ngồi xuống, lúc nãy bà đã nghe được tin tức, biết được Thanh Dương hôm qua rời đi, hôm nay lại kéo một đám người quay lại quấy rối, trong lòng "ngũ vị tạp trần".

Hỏi Lâu Chiến: “Nàng ta đi rồi?”

Lâu Chiến vu.ốt ve gò má của bà tỏ vẻ an ủi, sau đó mới nhìn về phía Tiết Thần, hỏi: “Kế tiếp phải làm như thế nào?”

Không hề nghi ngờ, Lâu Chiến là do Tiết Thần phái người cấp tốc kêu về vừa kịp thời. Lâu Chiến biết trong lòng Tiết Thần đã có tính toán, liền dứt khoát không thèm tự mình động não nghĩ biện pháp giải quyết, trực tiếp hỏi Tiết Thần cho khỏe.

Tiết Thần ngẫm nghĩ một chút rồi bẩm báo với Lâu Chiến: “Thanh Dương Công chúa ở chỗ chúng ta ăn mệt, phỏng chừng động tác tiếp theo chính là vào cung tìm Hoàng Thượng cáo trạng, bà ta chắc chắn sẽ đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người chúng ta. Thiết nghĩ Quốc Công gia cũng không cần phải làm gì, lát nữa tức nhi sẽ kêu Lưu bá ghi xuống danh sách tất cả người bị thương trong phủ cùng mức độ thương tích, chờ đến khi Hoàng Thượng truyền ngài vào cung, ngài liền mang theo danh sách kia, đừng quên bắt Thanh Dương Công chúa chi trả phí bồi thường y dược là được.”

Lâu Chiến suy nghĩ, liền minh bạch dụng ý của Tiết Thần, nhếch miệng cười nói với Trưởng Công chúa: “Nhìn thấy chưa, tức phụ của nàng đầu óc xoay chuyển thật nhanh, ta sắp bị người vào cung tố trạng mà nó còn muốn ta thay nó đòi  bạc đem về.”

Không đợi Trưởng Công chúa lên tiếng, Lâu Chiến lại nói với Tiết Thần: “Ngươi yên tâm đi, bạc này ta nhất định đòi về cho ngươi!” Hừ, dám đến trước cửa Quốc Công phủ náo loạn, còn dám đến trước mặt Hoàng Thượng tìm cách trả đũa, vậy Lâu Chiến này còn phải khách khí với ả ta sao?

Tiết Thần biết, Lâu Chiến nói như vậy chính là tán thành ý kiến của nàng. Nếu Thanh Dương Công chúa đúng như nàng suy đoán, chín mươi chín phần trăm là phải đi cáo trạng, mà nội dung tố cáo chắc hẳn không ngoài chuyện Quốc Công phủ ỷ thế hiếp người, ngay cả Công chúa kim chi ngọc diệp cũng không để trong mắt, tiện đà gán thêm luôn tội danh Vệ Quốc Công phủ coi rẻ Hoàng tộc.

Nói thật ra, nếu Tiết Thần là Thanh Dương Công chúa, nàng nhất định sẽ không đi cáo trạng làm gì để khiến bị mất mặt xấu hổ -- bốn chữ "Vệ Quốc Công phủ" đã được đồng nghĩa với ‘mặt trời ban trưa’, là một Công chúa không phải muội muội ruột thịt với Hoàng Thượng mà tại sao lại có đủ tự tin cảm thấy Hoàng Thượng nhất định sẽ bận tâm quan hệ huyết thống mà chèn ép loại thuộc hạ đắc lực như Lâu gia? Bà ta cho rằng Vệ Quốc Công phủ cũng không có tiếng tăm gì giống những người xưa nay bị bà ta lôi ra cáo trạng hay sao? Cho nên, vụ cáo trạng của Thanh Dương Công chúa nhất định sẽ không thành công, nếu bà ta không thành công thì tại sao đối phương lại không thừa thắng xông lên? Bà ta tới cửa gây náo loạn, đả thương người của Vệ Quốc Công phủ, chẳng lẽ không cần gánh bất kỳ trách nhiệm gì hay sao? Đừng hòng!

Tiết Thần nói xong liền cáo lui, nhưng bị Lâu Chiến kêu lại hỏi: “Ngươi sẽ không bởi vì chuyện này cho nên mới kêu ‘TA’ trở về chứ?”

Câu này Lâu Chiến nói rất chậm với âm điệu thực nhẹ, Tiết Thần thật ra nghe hiểu, mỉm cười với Lâu Chiến đỡ bụng nói: “Phụ thân minh giám, chuyện này chỉ có đích thân Quốc Công ra mặt mới có lực độ. Những người khác... không được!”

Loại chuyện dùng tên bắn chim đầu đàn này đương nhiên không thể để tướng công yêu quý của nàng đi làm. Dù sao Vệ Quốc Công không phải là nam nhân của nàng, giao chuyện này cho ông thì nàng dĩ nhiên không đau lòng. Nhưng nếu để Lâu Khánh Vân ra tay, nàng luyến tiếc để phu quân đi tiếp nhận vụ việc khó xử này. Đến lúc đó Thanh Dương Công chúa lại lôi ra vấn đề "không tôn trọng trưởng bối" mà dây dưa một hồi, vậy thì không còn gì thú vị.