[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 183




Tuy Lâu Khánh Vân bảo sẽ tiếp nhận hết thảy nên Tiết Thần không cần lo lắng quá nhiều, nhưng Tiết Thần ít nhiều gì vẫn có chút không yên tâm. Sáng sớm hôm sau, nàng bèn đến Tiết gia đem chuyện Đường Phi gặp phải một năm một mười nói cho Tiêu thị.

Tiêu thị ngồi chết lặng sửng sốt trong chốc lát rồi đột nhiên đứng bật dậy. Không cần Tiết Thần phân phó, Hạ Châu liền cản đường Tiêu thị. Tiêu thị xoay người nhìn Tiết Thần nói: "Dạo này bọn họ không tới phủ gây náo loạn, ta còn tưởng sự tình đã kết thúc, nhưng không ngờ lão phụ kia lại vô sỉ như vậy, ngầm chửi bới Tĩnh tỷ nhi đến mức độ đó. Ta muốn tìm mụ ta tính sổ, nếu loại chuyện này mà ta cũng chịu đựng, sau này mụ ta còn có gì mà không dám bịa đặt? Đáng thương Tĩnh tỷ nhi cái gì cũng không biết, đột nhiên bị trượng phu xa lánh một thời gian dài như vậy. Tuy nàng không khóc lóc kể lể, nhưng làm sao mà ta có thể không nhận ra? Nha đầu ngốc kia nếu có thể thông minh một chút, chắc hẳn đã sớm phát giác có chuyện không đúng rồi."

Tiêu thị bị Hạ Châu ngăn cản không thể ra cửa, Tiết Thần đi qua kéo bà đến bên người ngồi xuống rồi trấn an: "Thái thái bình tĩnh một chút, chuyện này thái thái ngẫm lại xem có thể làm náo động hay không? Nếu bọn họ cứ ngầm lan truyền tin đồn khắp nơi, thanh danh của Tĩnh tỷ nhi mới nghiêm túc bị mất sạch."

Tiêu thị làm thế nào lại không biết đạo lý này, nhưng chính là nuốt không trôi cục tức: "Bọn họ chính là liệu định chúng ta không dám lôi chuyện này ra làm ầm ĩ cho nên mới không kiêng nể gì. Hôm nay mụ ta dám tìm cô gia nói danh tiết Tĩnh tỷ nhi có vấn đề, ngày mai mụ ta sẽ dám nói Tĩnh tỷ nhi đi vụng trộm... Người này miệng không đóng lại được, mình càng lùi bước thì mụ ta càng là đắc ý. Ta sống chung với mụ ta mười mấy năm, ta hiểu biết con người như vậy -- mụ ta còn chưa bức tử được ta và Tĩnh tỷ nhi thì mụ ta sẽ không cam tâm."

Tiết Thần kêu Tô Uyển châm một chén trà đem lại. Rốt cuộc nàng cũng hiểu được tâm tình của Lâu Khánh Vân vào lúc khuyên nàng ngày hôm qua. Khi đó nàng cũng tức giận muốn lập tức đi tìm Bạch thị nói rõ lí lẽ, nhưng Lâu Khánh Vân đã giữ nàng lại. Sau đó nàng bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận, mới biết được lúc ấy xúc động là nguy hiểm biết bao nhiêu.

"Thái thái trước tiên hãy bình tĩnh. Chuyện này nếu con đã biết thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thân phận của thái thái và Tĩnh tỷ nhi rốt cuộc có chút rắc rối -- nếu thật sự gây chuyện ầm ĩ với Ngụy gia, người biết nội tình sẽ đứng về phía thái thái, nhưng nếu gặp người không biết nội tình, nói không chừng sẽ đứng về phía Ngụy gia phê phán nhà mình. Rốt cuộc trên đời này, người thích "dẫm thấp phủng cao" nhiều như lông trâu, chúng ta cũng không có thời gian và năng lực đi so đo."

Tiêu thị thở dài thật sâu, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng minh bạch lời nói của Tiết Thần đích xác là sự thật. Thiên hạ chỉ thấy bà đã từng là tức phụ của Ngụy gia, trượng phu đã chết liền tái giá với người khác, bọn họ chỉ biết nói bà lả lơi ong bướm, cũng không muốn thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của bà để đánh giá xem rốt cuộc có phải Ngụy gia cô phụ bà hay không.

"Vậy con muốn giải quyết chuyện này như thế nào? Ta nói cho con nghe, lão phụ kia cậy già lên mặt thật sự đặc biệt đáng giận. Nếu con dám ở trên phố mắng mụ ta một câu, mụ ta liền dám nằm vạ xuống đường nói con mưu sát mụ ta. Ta đã ăn khổ quá nhiều trong tay mụ ta, thật là rất đáng sợ."

Đối với câu hỏi của Tiêu thị, Tiết Thần nhất thời cũng không trả lời được bèn nói thẳng: "Thái thái yên tâm. Nói thật với ngài, chuyện này Thế tử không cho con nhúng tay, chàng nói để chàng giải quyết. Cụ thể chàng sẽ làm thế nào thì con thật không biết, nhưng con đã dặn dò chàng không thể gây náo động, hết thảy đều phải lấy thanh danh của Tĩnh tỷ nhi làm trọng."

Tiêu thị nghe nói chuyện này Lâu Khánh Vân sẽ chạm vào, tức khắc liền hiểu rõ suy nghĩ của hắn -- Thần tỷ nhi hiện giờ đang mang thai, vẫn còn trong những tháng đầu, loại chuyện phí tâm tư như vậy dĩ nhiên không thể để Thần tỷ nhi đi làm. Bất quá, nếu là Thế tử ra tay, Tiêu thị ít nhiều gì cũng yên tâm hơn, rốt cuộc thân phận của hắn không thể coi thường, đối phó loại tiểu nhân này thì dư sức áp đảo.

"Hôm nay con tới chỉ muốn nói cho thái thái biết chuyện này. Hôm qua Đường Phi hồi phủ, con đoán chừng hắn cũng sẽ không kỹ càng tỉ mỉ nói chuyện này với Tĩnh tỷ nhi. Rốt cuộc nếu Tĩnh tỷ nhi mà biết thì nhất định lại sẽ ưu tư không ngừng, vì thế con nghĩ rằng Đường Phi sẽ không cho nàng biết chi tiết. Nếu trong mấy ngày này Tĩnh tỷ nhi trở về, thái thái cũng không nên để lộ ra thì tốt hơn." Trước khi Tiết Thần rời Tiết gia lại không yên tâm dặn dò Tiêu thị.

Tiêu thị gật đầu: "Con đừng lo, chuyện này ta sẽ không nói với Tĩnh tỷ nhi."

*Edited by Bà Còm*Lại qua mấy ngày, bên ngoài hình như vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì. Buổi sáng hôm nay Tiết Thần giữ Lâu Khánh Vân chuẩn bị lên triều một lát, nhân lúc sửa sang lại quan phục cho phu quân bèn hỏi: "Chuyện đó thế nào? Rốt cuộc chàng đã làm xong chưa?"

Bởi vì Tiết Thần chưa từng dựa dẫm vào Lâu Khánh Vân để giải quyết vấn đề của mình, cho nên đối với thủ pháp làm việc của Lâu Khánh Vân còn chưa hiểu biết, vì thế chờ đợi có chút sốt ruột cũng là chuyện thường.

Lâu Khánh Vân cầm tay nàng áp lên hai bên má của mình, khom người mũi chạm mũi với nàng rồi nói: "Nàng cứ yên tâm đi, ta làm việc ổn trọng hơn nhiều so với Nghiêm Lạc Đông."

"..." Tiết Thần bĩu môi, trong lòng không cho là đúng, trước sau vẫn cảm thấy năng lực làm việc của Nghiêm Lạc Đông mới vừa nhanh vừa chuẩn. Bất quá, nàng nghe lời này của Lâu Khánh Vân có vị dấm hơi nồng bèn giấu luôn suy nghĩ đó ở trong lòng, không nói ra để đả kích tự tin của phu quân.

Lâu Khánh Vân đi rồi, Tiết Thần vẫn kêu Nghiêm Lạc Đông, nhờ ông ta vài ngày nay để ý một chút đến Ngụy gia, có tình huống gì liền trở về báo lại cho nàng, vân vân...

Bạch thị vừa ăn trưa xong, được hai nha hoàn hầu hạ súc miệng lau mặt, hai nha hoàn khác thì bưng tới trà thơm và mứt hoa quả. Bạch thị có thói quen ăn cơm xong phải uống trà ăn mứt hoa quả.

Sau khi dùng cơm xong, Bạch thị giống như Thái Hậu ngồi xuống ghế xếp lớn, chân cong chân duỗi sai nha hoàn lại xoa bóp. Vương thị và Ngụy Chỉ Cầm chờ mụ ta ăn xong thì hai người mới có thể ngồi bàn ăn cơm.

Bên kia nha hoàn đấm chân dùng sức hơi mạnh một chút liền bị Bạch thị đá sang một bên, lạnh mặt trừng mắt nhìn vài lần. Tiểu nha đầu lập tức bị ma ma bên cạnh kéo qua cho vài cái tát tai, sợ tới mức run bần bật nhưng lại là không dám khóc thành tiếng.

Bạch thị nhìn lướt qua đám nha hoàn đang đứng xung quanh không tìm thấy đứa nào thích hợp, giương mắt lên vừa lúc thấy Vương thị đang ăn cơm, đột nhiên muốn học theo "Cẩm nang phục vụ bà bà" bèn kêu Vương thị: "Lão Nhị gia, nha hoàn xoa bóp không biết nặng nhẹ, ngươi lại đây đấm bóp vài cái cho ta."

Vương thị mới vừa ăn vài miếng cơm, từ sáng đến giờ đây là bữa cơm đầu tiên ả ta được ăn. Bạch thị áp dụng quy củ quá nặng -- mỗi ngày trời chưa sáng là Vương thị đã phải thức dậy đến canh trước của phòng mụ ta; chờ mụ ta thức dậy thì trước tiên tới hầu hạ rửa mặt, thỉnh an, sau đó là hầu hạ Bạch thị ăn điểm tâm; Bạch thị ăn xong liền phải hầu hạ mụ ta đi Phật đường, thường thường Vương thị không có thời gian ăn bữa sáng. Hiện giờ tất cả tiền bạc trong tay Vương thị đều đã dùng hết, lại còn hoàn toàn đắc tội với mẫu gia, trong tay không còn đồng nào để duy trì sinh kế trong phủ, hết thảy đều phải dựa vào Bạch thị. Bạch thị nói cái gì chính là cái đó, lập quy củ mặc kệ hợp lý hay không thì Vương thị đều phải gánh chịu.

Thật giống như hiện tại, Vương thị mới ăn vài miếng cơm thì Bạch thị liền sai qua đấm chân. Vương thị cũng chỉ biết buông đũa đi qua, cúi người đang định bóp chân cho Bạch thị thì Bạch thị lại đột nhiên nói: "Ấn bóp lòng bàn chân đi, mấy ngày nay lòng bàn chân không thoải mái."

Vương thị cố nén lửa giận, đi đến dưới chân Bạch thị cởi vớ rồi bắt đầu ấn bóp. Bạch thị nhìn mặt Vương thị lộ ra vẻ phẫn nộ nhưng lại không dám phát tác, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu đắc ý -- ả ta không còn Vương gia làm chỗ dựa, hoàn toàn để cho mình điều khiển, muốn vo tròn bóp dẹp gì thì ả ta cũng không dám nói câu nào.

Hiện giờ Bạch thị càng không đối đãi với Vương thị như một con người.

Còn Ngụy Chỉ Cầm cũng đã mười bảy tuổi, xem như thật sự thành gái lỡ thì, nhưng Bạch thị và Vương thị căn bản không muốn để Ngụy Chỉ Cầm gả đi, mục đích là để tìm cách khống chế một nửa gia tài Ngụy gia trong tay nàng ta. Vốn dĩ Ngụy Chỉ Cầm có thể đi theo tỷ tỷ Ngụy Chỉ Lan sinh sống, nhưng cuộc sống của tỷ tỷ cũng không dễ chịu, bà bà trong phủ quá khó đối phó, tuy là ngày đêm đề phòng nhưng tiền bạc bàng thân của tỷ tỷ đều sắp bị tiêu hao hầu như không còn. Vì thế Ngụy Chỉ Lan mới ngầm đem một bộ phận tiền tài gửi cho Ngụy Chỉ Cầm cất giấu, suy tính cho dù có lâm cảnh "cá chết lưới rách" với Tống gia cũng không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, còn có một số tiền phòng thân.

Nhưng kế hoạch này bị Bạch thị và Vương thị biết được, cả ngày liền dùng đủ mọi phương pháp muốn moi tiền. Hiện giờ Ngụy Chỉ Cầm vô cùng cẩn thận chặt chẽ, không dám đắc tội hai người kia một chút nào, qua loa ăn xong bữa cơm liền trở về phòng của mình.

Hôm nay Bạch thị chỉ muốn hành hạ Vương thị, cho nên bèn mặc kệ Ngụy Chỉ Cầm.

Vương thị từ nhà ăn ra ngoài cũng đã gần giờ Thân, không cần nghĩ cũng biết đồ ăn đã bị thu dọn hết rồi, muốn ăn cũng chỉ có thể đi xuống phòng bếp ăn chung với những hạ nhân. Khổ nỗi Vương thị lại không dám đi xa, sợ khi Bạch thị kêu mà không có mặt thì sẽ cho mụ ta cái cớ để trừng phạt. Hiện giờ tất cả nha hoàn bên người Vương thị đều bị Bạch thị cướp về bên người, làm như trong phủ nảy chỉ có mỗi một mình mụ ta mới xứng được nha hoàn hầu hạ.

Vương thị đi qua phòng bên cạnh, định tìm trong gian cách ngăn của bọn nô tỳ xem có điểm tâm gì ăn cho đỡ đói, không ngờ vừa đến trước cửa, liền nghe thấy hai nha hoàn đang ở bên trong khua môi múa mép: "Ngươi nhìn thấy bộ dáng ăn mệt của phu nhân chưa? Ai da, đang ăn cơm mà phải đi bóp chân cho người ta, cũng không biết có thối hay không?"

"Thối gì chứ, hiện tại lão phu nhân bắt phu nhân làm gì thì phải làm cái đó. Ta thật muốn nhìn xem, sau này nếu lão phu nhân bắt nàng ta chùi đít, nàng taM có phải cũng sẽ ưỡn mặt ghé sát lại hay không?"

"Ha ha ha, đúng đúng đúng. Không chừng sẽ ghé vào rất sát, ái dồ dồ..."

Vương thị đứng ở ngoài cửa siết chặt nắm tay khiến móng tay đều đâm vào thịt, nhưng nhịn nửa ngày cũng không dám vọt vào trừng trị hai nha hoàn khua môi múa mép kia. Bởi vì Vương thị biết, chuyện này không thể để cho Bạch thị nghe thấy, nếu mụ ta phát giác mình có tâm bất trung, còn không biết phải dùng biện pháp gì để hành hạ cho thỏa thích. Vương thị cảm thấy mình sống thật không bằng heo chó.

Vương thị ủ rũ cụp đuôi đi ra khỏi hành lang, bỗng nhiên thấy sau thân cây có một nha hoàn mặc y phục hồng vẫy tay với mình. Vương thị đi qua thì nghe nha hoàn thông truyền: "Phu nhân, cữu lão gia phái người tới truyền lời, nói phu nhân có rảnh liền trở về một chuyến. Cửu lão gia có việc phân phó cho phu nhân."

Vương thị nghe xong liền kích động đến nỗi thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, Vương gia rốt cuộc vẫn muốn nhận mình sao? Vương thị quả thực không muốn sống ở Ngụy gia thêm một khắc nào, liền không thèm thông báo một tiếng chạy ra khỏi Ngụy gia ngay lập tức, không có cỗ kiệu, không có tùy tùng, cứ dùng một đôi chân đi bộ tới trước cửa Vương gia. Lúc này bằng bất cứ giá nào cũng phải cầu xin ca ca tha thứ, cho dù là hòa ly với Ngụy gia hoặc là bị hưu bỏ cũng được, tóm lại Vương thị không bao giờ muốn sống thêm những ngày bị người ta coi như heo chó mà đối đãi.