[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 174




Lư Tinh và Lư Uyển trước tiên nhảy vào chính sảnh, sau đó liền đi về hướng nội gian. Cửa mở ra, từ bên trong có thể nghe thấy chút thanh âm ho khan, giọng nói của Lư Tinh truyền ra: “Cha, sức khỏe ngài đã yếu như vậy, tại sao còn xem sổ sách?”

Sau đó còn có tiếng khóc nức nở của Lư Uyển. Tiết Thần chậm rãi đi vào chính viện, nhìn thấy bên trong thật ra còn đỡ, ít nhất vẫn quét tước sạch sẽ. Tiết Thần theo thanh âm tiến vào nội gian, phía sau án thư lớn sát cửa sổ có một nam nhân hai bên tóc mai đã hoa râm đang ngồi. Trong nháy mắt, Tiết Thần dường như nhìn thấy Lư thị, người nam nhân này có một đôi mắt tương tự Lư thị, đều là nhìn như nghiêm khắc nhưng lại chất chứa ôn nhu. Nam nhân kia cũng thấy Tiết Thần theo đôi nhi nữ của ông cùng tiến vào, có chút kinh ngạc. Nhưng chỉ trong nháy mắt ông tựa hồ liền minh bạch người tiến vào chính là ai bèn hỏi dò: “Là... Thần tỷ nhi sao?”

Lư Chu Bình nói xong lại ho khan vài tiếng, Lư Tinh đi đến phía sau thuận khí cho ông, Lư Uyển châm trà đưa tới. Uống xong vài ngụm trà, Lư Chu Bình mới từ phía sau án thư đi ra. Nếu dựa theo tuổi tác, Lư Chu Bình chỉ lớn hơn Lư thị hai tuổi nhưng tóc đã hoa râm, bả vai dường như cũng sụp xuống, có lẽ nhiều năm không phơi nắng nên sắc mặt vô cùng tái nhợt, một đôi mắt thật sâu như ao tù, trên mặt hiện ra bệnh khí nồng đậm, giống như một cành cây khô héo nhưng vẫn luôn cố gắng chống đỡ.

Lư Chu Bình đứng lại trước mặt Tiết Thần, môi hơi giật giật dường như muốn nói cái gì, nhưng sau khi do dự một phen rồi lại không nói, chỉ đưa tay về phía ghế dựa một bên ra hiệu cho Tiết Thần ngồi xuống.

*Edited by Bà Còm*Bên ngoài có Nghiêm Lạc Đông đứng canh nên người của Tôn thị cũng không dám xông vào. Tôn thị tới trước cửa muốn lớn tiếng kêu to, nhưng vừa thấy Nghiêm Lạc Đông lạnh lùng quét ánh mắt hung ác lia tới thì đột nhiên rụt đầu, ngoài mạnh trong yếu đẩy người bên cạnh tiến lên. Nhưng những tay đấm đó đã sớm bị năm người Nghiêm Lạc Đông giáo huấn cho ngoan ngoãn, không dám xông ra phía trước ăn đòn, một đám vẻ mặt đau khổ lắc đầu với Tôn thị. Tôn thị cực giận hừ một tiếng rồi mắng: "Tất cả đều là phế vật." Sau đó liền phất tay áo bỏ đi chắc muốn tìm viện binh.

Liêu Thiêm nhìn nhìn Nghiêm Lạc Đông trấn định tự nhiên bèn hỏi: “Đại ca, chúng ta có cần ngăn bà nương kia hay không? Nghe nói bà ta là muội tử của Tri phủ, đừng để đến lúc kêu tới quan binh sẽ khó đối phó.”

Nghiêm Lạc Đông nhìn thoáng qua nội viện không có động tĩnh gì, thấy Khâm Phượng và Hạ Châu đều đứng ở ngoài cửa chờ, nói cách khác, phu nhân cũng không có chỉ thị gì mới, bèn lắc đầu: “Không có sao, chúng ta che chở phu nhân là được. Ta thấy coi bộ phu nhân có ý muốn gặp một lần vị Tôn Tri phủ dung túng muội tử hành hung, chúng ta cứ nghe phân phó mà làm, còn những chuyện khác cũng đừng quản.”

Liêu Thiêm có điểm không hiểu vì sao Nghiêm Lạc Đông lại nghe lời Tiết Thần như vậy, hơn nữa gần như có kiểu nghe theo một cách mù quáng, thật sự khiến người khó hiểu. Bất quá, lúc hắn được Thế tử lựa chọn đã vỗ ngực bảo đảm, nhất định sẽ bảo vệ phu nhân thật tốt trở về, lúc này cũng không có đạo lý gì mà lùi bước, cùng lắm chỉ là một đám quan sai ô hợp mà thôi, Cẩm Y Vệ bọn họ thật đúng là không để trong mắt. Huống chi, vị phu nhân bên trong tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân chân chính, ước chừng cao hơn Tri phủ này vài cấp, thật đúng là không có gì phải sợ. Nếu ngăn trở bà nương kia đi báo tin, ngược lại có vẻ bọn họ không... phóng khoáng.

Đừng nói là một Tri phủ nho nhỏ, cho dù Tri châu của Bắc Trực Lệ lại đây thì thân phận cũng thua luôn. Nghĩ như vậy nên Liêu Thiêm cũng liền an tâm.

“Phụ thân ngươi có biết ngươi lại đây không?” Lư Chu Bình hỏi Tiết Thần như thế.

Tiết Thần đúng sự thật lắc đầu: “Ông ấy không biết, ta mang theo Tinh ca nhi và Uyển tỷ nhi cùng đến đây.”

Lư Chu Bình ho nhẹ vài tiếng, sau đó chỉ ra đại môn nói: “Vậy ngươi nhanh chóng trở về đi. Cha ngươi... sẽ không thích ngươi tới nơi này. Lư gia chúng ta cùng Tiết gia đã sớm cả đời không qua lại với nhau. Sinh thời nương ngươi cũng đã phân cách với Lư gia, hiện giờ nàng đã chết thì hai nhà chúng ta càng thêm không có quan hệ gì. Là Tinh nhi và Uyển nhi không hiểu chuyện, vấn đề của Lư gia không cần Tiết gia nhúng tay vào.”

Tiết Thần lạnh lùng liếc Lư Chu Bình, cũng không muốn ở ngay lúc này nói lý rồi giảng chuyện xưa tích cũ với ông ta, chỉ hỏi: “Vậy ngài tính để Tinh ca nhi và Uyển tỷ nhi nhốt trong viện này cả đời hay sao? Tinh ca nhi đã mười tám, vậy mà đến năm nay còn chưa có cưới thê, Uyển tỷ nhi mười lăm, đã tìm được nhà nào chưa? Tất cả sản nghiệp Lư gia đều vui vẻ giao vào trong tay Tôn thị phải không?”

Lư Chu Bình lại ho một trận mãnh liệt, Tiết Thần đứng dậy không tính nói thêm gì, đang muốn đi ra ngoài thì lại thấy một lão phụ tóc trắng xoá đang đứng cạnh cửa, mặc y phục vải bố, dùng một khăn vải bố màu lam bịt đầu, hai tay phủ đầy bụi than đen vịn cửa mà đứng, rất xúc động nhìn chằm chằm Tiết Thần từ trên xuống dưới.

Ngoài dự kiến của Tiết Thần, nàng vậy mà vẫn còn ấn tượng với gương mặt hiền từ kia. Trên thực tế, nếu tính luôn đời trước, nàng ước chừng có hơn ba mươi năm không nhìn thấy gương mặt của ngoại tổ mẫu, vậy mà không hiểu sao nàng lại nhớ rõ. Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ, chính là gương mặt hiền từ này vừa nhìn thấy nàng liền cho nàng ăn điểm tâm rất ngọt ngào, dường như sợ nàng bị đói.

“Thần... tỷ nhi?”

Mộc thị nhìn cô nương duyên dáng yêu kiều trước mắt, nhất thời cảm động tột đỉnh, hai chân nhũn ra, gần như phải bám vào khung cửa mới có thể đứng vững. Bà nhìn Tiết Thần tựa hồ thấy lại nữ nhi năm đó khi nàng xuất giá, cũng là bộ dạng xinh đẹp duyên dáng yêu kiều như thế. Vậy mà nhoáng một cái đã qua cả chục năm, hơn nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đã sớm thiên thu vĩnh cách.

Rốt cuộc chịu đựng không nổi, Mộc thị đỡ khung cửa ngã ngồi xuống đất, Tiết Thần thấy thế vội vàng chạy qua. Hạ Châu và Khâm Phượng đã một trái một phải đỡ Mộc thị lên, Tiết Thần nhìn bà lệ rơi đầy mặt trong lòng cũng rất không dễ chịu, nhẹ giọng hô một tiếng: “Ngoại tổ mẫu.”

Mộc thị giống như nghe thấy tiếng gọi tốt nhất trong cả đời này, liên tục gật đầu, bổ nhào vào người Tiết Thần nức nở: “Thần tỷ nhi, là Thần tỷ nhi của ta đã trở lại. Mẫu thân của con số khổ, khi nàng chết ta cũng chưa thể đưa nàng một đoạn đường. Không nghĩ tới khi ta sinh thời còn có thể tái kiến con.”

Tiết Thần cũng bị xúc động. Theo nàng biết, Mộc thị cũng chỉ có hai nhi nữ, một là Lư thị, một là Lư Chu Bình, Lư thị qua đời sớm, lão thái thái chỉ còn lại một nhi tử Lư Chu Bình mà thôi.

Hiện giờ, Lư gia bị Tôn thị khống chế, ngay cả lão phu nhân đang ở Uyển Bình hưởng phúc cũng bị lừa tới đây để giam lỏng, Tôn thị cũng thật sự quá đáng giận.

Lư Chu Bình nhìn thấy mẫu thân và Tiết Thần tương nhận, không khỏi ở buồng trong vừa ho sù sụ vừa nói: “Nương, ngài đã quên trước khi chết cha đã dặn gì sao? Lư gia chúng ta và Tiết gia không liên quan, hậu nhân cũng không được lui tới, ngài... khụ khụ khụ... khụ khụ...”

Mộc thị thực kích động, lập tức liền phản bác Lư Chu Bình: “Bởi vì một câu của cha ngươi mà hơn chục năm qua ta không được tái kiến nữ nhi của ta, hiện giờ nữ nhi nàng lại đây thăm ta, vì sao ta không thể tương nhận với nàng? Đây là ngoại tôn nữ nhi ruột thịt của ta mà! Tú Bình à, Tú Bình của nương, là nương thực xin lỗi con.”

Tiết Thần đỡ Mộc thị vào phòng ngồi xuống, rút khăn lau nước mắt cho Mộc thị rồi nói: “Ngoại tổ mẫu đừng khóc nữa, cẩn thận bị thương đôi mắt.”

Mộc thị gật đầu, đột nhiên nhớ tới hỏi: “Khuê nữ nhi, con vào bằng cách nào? Phụ nhân kia rất ác độc đấy, ả giam lỏng cữu cữu con, lại sợ ta liên lạc với các cửa hàng của Lư gia nên cũng lừa ta từ Uyển Bình đến đây. Ta cùng cữu cữu con bị nhốt trong thiên viện này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Cữu cữu con bị bệnh lại không có cách gì điều trị tận gốc. Nữ nhân kia quá ác độc, ả muốn cữu cữu con xem sổ sách nên lấy dược của cữu cữu con thường dùng tới uy hiếp hắn. Cha con và tổ phụ đều làm quan, con có thể cứu chúng ta hay không, hãy cứu chúng ta đi nha! Cuộc sống này, ta thật sợ thêm một ngày cũng qua không nổi. Họ Tôn kia muốn gia tài vậy cứ cho ả ta là được, chỉ cầu ả đừng tra tấn chúng ta mà thôi.”

Tiết Thần cũng thấy mũi cay xè, liên tục gật đầu trấn an Mộc thị: “Ngoại tổ mẫu đừng khóc, con thật sự không biết Lư gia xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu không phải Tinh ca nhi và Uyển tỷ nhi đi kinh thành báo tin cho con, vậy đến hôm nay con vẫn không biết. Ngài yên tâm đi, con tới chính là muốn cứu mọi người ra ngoài, chẳng qua, cữu cữu... Ngài thay con khuyên nhủ ông ấy, không cần thiết vì chuyện đời trước mà uổng phí tài sản Lư gia cùng bỏ mặc tánh mạng của toàn gia, không phải sao?”

Mộc thị rất tán thành lời nói của Tiết Thần: “Con yên tâm, con yên tâm, chính hắn làm sao mà không biết cuộc sống này không cách gì chịu đựng nổi nữa, chỉ là hắn quá ngu hiếu, lúc nào cũng nhớ kỹ lời trăn trối của ngoại tổ con. Nhưng trước khác nay khác, khi đó ngoại tổ con đâu thể nào đoán trước Lư gia chúng ta thế nhưng lại rơi vào hoàn cảnh như thế này! "Dân không đấu với quan", những lời này người xưa truyền xuống không phải không có đạo lý, ngoại tổ của con sinh thời cứ thích đấu đá với phụ thân con, nhưng đấu đến cuối cùng thì được cái gì đây? Ngay cả khi nương của con qua đời ta cũng không biết, ta cũng chưa được đến đưa nàng đoạn đường cuối cùng, đấu đá như vậy thì hay lắm sao?”

Lư Chu Bình lại ho kịch liệt hơn, chỉ là lần này ông ta cũng không phản bác lời nói của Mộc thị. Tiết Thần lau nước mắt cho Mộc thị, Hạ Châu nhanh tay lẹ mắt đi hậu viện bưng nước tới hầu hạ Mộc thị lau mặt và rửa tay. Mộc thị từ khi bị giam lỏng trong tiểu viện đến giờ chưa từng hưởng thụ qua nha hoàn hầu hạ, nhất thời lại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

*Edited by Bà Còm*Tiết Thần nhìn bộ dáng ngoại tổ mẫu trong lòng vô cùng thương cảm. Chợt nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ, Tiết Thần đi ra hành lang, đứng ở trong viện nhìn ra ngoài cổng vòm, quả thực thấy Tôn thị dẫn một đội nha sai đang xông vào viện này.

Cố Siêu tiến vào xin chỉ thị: “Tiểu thư, ngài xem tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tiết Thần trầm ngâm một lát rồi quay đầu lại phân phó cho hai tỳ nữ: “Hạ Châu, Khâm Phượng, các ngươi lưu lại hầu hạ cữu lão gia cùng lão phu nhân. Cố Siêu, ngươi mang vài người canh giữ ở bên ngoài viện này, không được cho bất luận kẻ nào tới gần.”

Sắp xếp xong, Tiết Thần cũng không quay đầu lại đi ra ngoài sân viện, vừa lúc Tôn thị mang theo người vọt tới trước mặt nàng, bị Nghiêm Lạc Đông và Liêu Thiêm ngăn cản ở ngoài.

Tôn thị chỉ vào Tiết Thần kêu các quan binh: “Chính là nàng, nữ nhân này xâm nhập dân trạch, còn đánh người của ta. Mau bắt nàng ta lại! Đưa đến cho Tri phủ lão gia xét xử, đánh nàng ta mấy chục bản tử.”

Nghiêm Lạc Đông quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiết Thần, chỉ nghe Tiết Thần nói: “Ủa, quan sai đều tới! Xin hỏi vị phu nhân này có thân phận gì mà có thể sai khiến quan sai?”

Tôn thị đắc ý hừ lạnh một tiếng. Một bộ đầu theo ả ta tới đây bắt người mở miệng quát: “Nha đầu lông tơ chưa sạch từ đâu đến mà dám vô lễ với cô nãi nãi chúng ta? Toàn bộ Đại Hưng ai lại không biết, cô nãi nãi chính là thân muội tử của Tôn Tri phủ. Nhìn bộ dáng ngươi cũng đàng hoàng mà lại là đứa tìm chết. Người tới, bắt lại cho ta, đưa đến công đường, chờ Tri phủ đại nhân định đoạt!”

Nghiêm Lạc Đông và Liêu Thiêm đang muốn rút đao, lại bị Tiết Thần tiến lên ngăn lại, mặt không đổi sắc nói với bộ đầu kia: “Như thế rất tốt, ta tin tưởng Tri phủ đại nhân nhất định là người nhìn rõ mọi việc phân biệt đúng sai, sẽ không thiên vị thân muội tử nhà mình. Đi một chuyến lên công đường cũng tốt, ta chưa bao giờ đến quan phủ nha môn, chỉ xem diễn trong các vở hát kịch, vừa lúc có thể đi tìm hiểu một phen. Vị quan gia này, xin hãy dẫn đường.”

Bộ đầu kia bị biểu tình bình tĩnh tự nhiên của Tiết Thần hù dọa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tôn thị thấp giọng hỏi: “Cô nãi nãi, đây không phải là đứa có gia thế cường ngạch đấy chứ? Vì sao nàng ta không biết sợ?”

Tôn thị cũng thấp giọng trả lời: “Cái gì mà gia thế cường ngạch? Cha nàng ta chỉ là một quan văn ngũ phẩm, nàng lại càng không có chức phận gì. Cứ việc bắt về cho ta, đánh trước rồi lại nói, chờ đến khi cha nàng ta biết thì cũng đã chậm rồi.”

Bộ đầu kia vẫn có điểm không yên tâm: “Tiểu thư quan gia mà chúng ta bắt giữ, như vậy thích hợp sao?”

Tôn thị nổi giận: “Kêu ngươi bắt người thì ngươi cứ việc bắt cho ta! Ai cần biết nữ tử này có lai lịch gì? Chúng ta chỉ cần nói nàng ta lai lịch không rõ, mang theo người hung thần ác sát xông vào dân trạch đánh người của ta. Các ngươi trói nàng ta tới quan phủ, cho dù nàng ta nói ra thân phận thì thế nào, ai sẽ tin tưởng một tiểu thư khuê các sẽ làm chuyện như vậy? Dù cho cha nàng tìm tới thì có sao đâu? Bất quá chỉ là quan ngũ phẩm nho nhỏ thì sợ cái đếch gì? Đến lúc đó người cần đánh thì chúng ta cũng đánh xong rồi, đã được hả giận. Nếu nàng ta có thể sống sót thì phỏng chừng cũng tàn phế, cha nàng ta còn có thể làm thế nào? Nếu đã chết thì càng tốt hơn, trực tiếp ném thi thể ra bãi tha ma, khiến cha nàng ta muốn nhận người cũng tìm không thấy! Hừ!"