[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 154




Thủ vệ không bị dọa sợ, hòa hoãn nói với Thôi phu nhân: “Vị phu nhân này, lúc nãy đã nói cho phu nhân biết rồi, Quốc Công và Công chúa đang dùng bữa, người không liên quan không thể đi vào.”

Thôi phu nhân nghe đến đó, làm sao còn không hiểu được đây là có người cố ý cản mình. Hiện giờ canh đã đổ hết mà người cũng không được gặp, Thôi phu nhân đâu thể nào chịu cam tâm bỏ đi, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất ẩn nhẫn nói: “Được, ta đây liền chờ ở chỗ này, chờ đến khi Quốc Công và Công chúa dùng bữa xong.”

Thủ vệ liếc nhau, đang bất đắc dĩ hết sức thì nghe cách đó không xa truyền đến một giọng nữ, Tiết Thần khóe miệng ngậm cười chậm rãi đi tới: “Ủa, nơi này đang rất náo nhiệt.”

Thôi phu nhân xoay đầu nhìn thoáng qua Tiết Thần, càng thêm dựng người lên cho thẳng tắp, không muốn mất khí độ trước mặt Tiết Thần. Tiết Thần nhìn bà ta cười cười, Thôi phu nhân liền tiến lên than phiền: “Thế tử phu nhân, không ngờ được đây là đạo đãi khách của Lâu gia, chỉ là một đám thủ vệ đê tiện mà cũng dám động thủ với ta. Ta muốn nhìn xem nếu cho Quốc Công biết chuyện này thì bọn họ sẽ có kết cục gì!”

Các thủ vệ xung quanh đều quỳ xuống thỉnh an Tiết Thần: “Tham kiến Thiếu phu nhân, vốn cũng không phải chúng ta động thủ với Thôi phu nhân. Chúng ta khuyên can mãi, nói cho Thôi phu nhân biết Quốc Công và Công chúa đang dùng bữa tối không muốn gặp khách. Chỉ là Thôi phu nhân nhất định muốn xông vào trong, lúc này chúng ta mới không còn cách nào đành phải đẩy Thôi phu nhân ra.”

Thôi phu nhân thật muốn biến thành phụ nhân đanh đá chửi đổng, lôi bọn thủ vệ này ra mắng cho một trận từ đầu đến chân, chỉ là tính tình lãnh ngạo không cho phép người cao quý như mình cùng đám đê tiện đó so đo, nhìn Tiết Thần bày tỏ nỗi bất mãn: “Hừ, hôm nay nếu Thiếu phu nhân không xử trí đám người không có vương pháp này, ta sẽ ở chỗ này không đi, chẳng sợ chờ cả một đêm ta cũng muốn chờ đến khi Quốc Công ra tới, hỏi một chút đây có phải chính là đạo đãi khách của Lâu gia.”

Tiết Thần nén cười tiến lên, bình tĩnh hỏi: “Phu nhân đã trễ thế này vì sao phải cầu kiến Quốc Công? Phu nhân muốn ta xử trí người trong phủ, vậy cũng phải làm cho ta minh bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?”

Thôi phu nhân hạ mắt ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta tới tặng Công chúa ít canh gà do đích tay ta hầm. Ta tuy là khách nhân nhưng cũng không phải loại người ăn ở miễn phí, chỉ muốn bày tỏ một phen tâm ý. Chính là những người này không phân xanh đỏ đen trắng, liền đem tâm ý của ta hất đổ xuống đất.”

Tiết Thần nhìn thoáng qua một mảnh hỗn độn dưới đất, liếc nhìn bà tử đang quỳ bên cạnh đống  hỗn độn kia, chỉ vào tay bà tử hỏi: “Vương thẩm, tay của thẩm bị sao vậy?”

Thôi phu nhân không biết vì sao Tiết Thần lại đột nhiên hỏi thăm tay của một hạ nhân, không kiên nhẫn nói: “Thiếu phu nhân không phải muốn kéo dài thời gian đấy chứ? Bất quá chỉ xử trí một đám hạ nhân, nếu Thiếu phu nhân thật muốn xử trí thì đâu cần gì làm mất thời gian của ta.”

Tiết Thần không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Vương thẩm. Vương thẩm liền hạ ánh mắt xuống, minh bạch ý tứ của Tiết Thần, đột nhiên liền khóc lóc kể lể: “Thiếu phu nhân, ngài phải làm chủ cho lão nô! Thôi phu nhân muốn đưa canh gà tới cho Quốc Công và Công chúa nhưng lại sợ canh gà nguội ăn không ngon, thế là bắt lão nô tay không bưng bếp lò một đường đi tới đây. Ngài hãy nhìn tay lão nô một chút, đây là vết phỏng do phải bưng bếp lò đi xa như vậy. Từ trước đến giờ chúng nô tài làm việc trong phủ, tất cả các lão gia phu nhân thái thái công tử tiểu thư đều đối xử với chúng nô tài rất tốt, đâu bao giờ bày ra bộ dáng chủ tử có tâm địa ác độc như Thôi phu nhân, không hề xem chúng nô tài là người.”

Tiết Thần thò lại gần nhìn nhìn bàn tay Vương thẩm, lòng bàn tay xác thật nổi lên vài bọc nước đỏ bừng một mảnh. Tiết Thần đứng dậy nói với Thôi phu nhân: “Phu nhân, ngài làm vậy là không đúng rồi. Lâu gia chúng ta đối xử với hạ nhân chưa bao giờ từng khắt khe như vậy. Vương thẩm cũng là lão nhân hầu hạ ở Lâu gia, Thôi phu nhân cho dù "không xem mặt tăng cũng nên nhìn mặt Phật" không phải sao, cứ thản nhiên giày xéo người khác như vậy lại còn ở nơi này gây sự? Thôi phu nhân muốn gặp Quốc Công, ta cũng muốn gặp. Vậy chúng ta liền cùng nhau chờ ở chỗ này, để xem Quốc Công nhìn thấy tay Vương thẩm sẽ cảm thấy ai quá ác độc!”

Thôi phu nhân khó có thể tin nhìn Vương thẩm, lại nhìn nhìn Tiết Thần, làm sao còn không nhận ra đôi chủ tớ này đang đào hố để mình nhảy vào, chẳng phải muốn ở trước mặt Quốc Công phá hư hình tượng của mình sao? Loại kỹ xảo này ai còn nhìn không thấu?

Cố nén tức giận đang dâng trào trong lòng, Thôi phu nhân đúng là chạy trối chết cũng vẫn muốn giữ dáng vẻ cao lãnh ngạo nghễ, xoay người rời khỏi trước cửa Kình Thương viện.

Thấy Thôi phu nhân đi rồi, Tiết Thần mới đỡ Vương thẩm lên rồi nói: “Vương thẩm hãy đi bôi dược rồi đến phòng thu chi nhận năm lượng bạc, xem như ta thay Thôi phu nhân ‘bồi thường’.”

Vương thẩm sống lâu thành tinh, làm sao nghe không hiểu ẩn ý của Tiết Thần, vội vàng bảo đảm: “Ai da, thật sự không dám! Sau này lão nô nhất định càng thêm dụng tâm ‘hầu hạ’ Thôi phu nhân thật tốt.”

Tiết Thần không nói gì, Vương thẩm liền vui vẻ ra mặt lui xuống. Quét mắt nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất, Tiết Thần bình tĩnh phân phó: “Hãy dọn dẹp Tướng môn cho sạch sẽ, đừng quấy rầy Quốc Công và Công chúa nghỉ ngơi.”

Nhóm thủ vệ vừa đánh thắng một trận, vô cùng cao hứng đồng thanh: “Vâng. Lập tức liền dọn dẹp, Thiếu phu nhân xin yên tâm.”

Tiết Thần lại đưa mắt nhìn về phương hướng Thôi phu nhân rời đi, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Thôi tiểu thư mua cho Thôi phu nhân một hộp hương mới đem vào, lại một lần cảm thán loại hương này quả thực có thể so với vàng bạc, chỉ một hộp nho nhỏ, nhiều lắm là khoảng bốn mươi cây nhang vậy mà mất tám mươi lượng bạc, thật không biết tốt ở chỗ nào.

Vốn dĩ nàng đi theo mẫu thân tới kinh thành còn tưởng từ đây có thể hưởng phúc, chỉ là không ngờ được trụ tiến Quốc Công phủ nhưng hết thảy ăn mặc chi phí cũng không hề phú quý hơn chỗ nào, mỗi ngày tuy không nói là cơm canh đạm bạc nhưng cũng không có gì đặc biệt hảo hạng, ngẫu nhiên muốn ăn cái gì còn phải tự bỏ tiền túi đi đến phòng bếp mua mới được, quả thực chính là không hề có bất luận khác biệt gì với một khách nhân bình thường.

Nàng và mẫu thân sau ngày đầu tiên gặp qua Quốc Công liền không gặp thêm một lần nào khác. Mắt thấy thời tiết càng ngày càng lạnh giống như tâm tình của Thôi tiểu thư -- Thôi phu nhân không gặp được Lâu Chiến thì Thôi tiểu thư càng đừng mong nhìn thấy Lâu Khánh Vân. Lúc trước nàng còn tưởng Tiết Thần chỉ đi theo sau Công chúa quản lý một ít chuyện lặt vặt, nhưng ở trong phủ ở một thời gian nàng mới biết được, trong phủ này nào phải do Công chúa quản lý, căn bản chính là toàn bộ nắm trong tay Tiết Thần. Mà đám hạ nhân tuy không dám chính thức đánh giá về Tiết Thần cho nàng nghe, nhưng chỉ cần xem xét thái độ của các hạ nhân khi nhắc tới vị Thiếu phu nhân này, Tiết Thần ngày thường nhất định là đặc biệt lợi hại, quản gia "không lọt ra ngoài một giọt nước". Cho dù chỉ là một bà tử bình thường mà nàng muốn dùng tiền thu mua để hỏi chút sự tình cũng hỏi không được, ngẫu nhiên có nói ra một vài điều thì cũng chỉ là một ít chuyện da lông, căn bản không thể hỏi thăm được thứ nàng muốn biết.

Dần dần Thôi tiểu thư cũng mất hết hy vọng với Lâu Khánh Vân.

Tháng mười một thời tiết đã dần dần lạnh xuống, các phòng trong Lê lạc cư đều đã treo lên mành dầy. Thôi tiểu thư đang muốn giơ tay vén rèm đi vào liền nghe thấy cổng vòm truyền tới một ít thanh âm ồn ào. Nàng thò người ra nhìn nhìn, thấy mấy gia đinh đang khiêng hai sọt than đen thật lớn đi vào sân viện. Bà tử Lưu thẩm nói với Thôi tiểu thư: “Thôi tiểu thư, trong phủ phát than, thỉnh đi ra liếc mắt kiểm tra một chút để chúng ta liền thu vào kho.”

Thôi tiểu thư nhìn thoáng qua rồi gật đầu, đang muốn để bọn họ khiêng vào thì lại nghe sau mành dầy truyền đến một tiếng: “Từ từ, đây là than gì?”

Lưu thẩm đáp: “Là than củi đen ạ.”

Thôi phu nhân rút khăn ra đè lên chóp mũi nói: “Đều đưa trả lại, ta muốn than tơ vàng thượng đẳng. Loại than này đốt lên tro bụi nhiều, là cho hạ nhân dùng, đừng tưởng rằng ta không biết.”

Lưu thẩm có chút dở khóc dở cười phân trần: “Phu nhân, mùa đông ở trong phủ chúng ta chính là dùng loại than này. Ngoại trừ than trong phòng Công chúa là do Ngự khố phòng trong cung trực tiếp đưa đến, tất cả phòng khác trong phủ đều dùng loại than này.”

Thôi phu nhân không tin: “Đường đường là Quốc Công phủ mà dùng loại than này trong mùa đông? Lừa ai thế?”

“Phu nhân, không cần thiết lừa ngài, Thiếu phu nhân chúng ta là người tốt, đối xử với hạ nhân rất bình đẳng, trong phủ mua sắm than củi cũng chỉ có một loại này. Nếu ngài không tin thì có thể đích thân đến hỏi Thiếu phu nhân, dù sao than này chúng ta sẽ nhận lấy, đưa vào kho đi.”

Lưu thẩm nói xong liền bảo gia đinh khuân than vào. Thôi phu nhân càng nhìn chỗ than kia càng tức giận, đánh chết bà cũng không tin một Quốc Công phủ "kim bích huy hoàng" sẽ dùng loại than củi chỉ có nhà bình dân mới dùng. Nhất định lại là Tiết Thần cố ý khó xử mình! Thôi phu nhân nghĩ hiện giờ mình đang ăn nhờ ở đậu, nếu đồ dùng không thể sử dụng loại "cao nhân nhất đẳng" thì chỉ khiến đám nô tài ti tiện càng coi thường mình, Thôi phu nhân bèn kêu Vương thẩm và Lưu thẩm lại đây, đưa bọn họ một trăm lượng bạc ra lệnh: “Các ngươi đi mua cho ta than tơ vàng về đây, ta dùng không quen loại than củi thô bỉ như vậy.”

Hai bà tử liếc nhau cũng không nói gì, chỉ thu bạc liền đi mua đồ cho Thôi phu nhân.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Thôi  tiểu thư càng thêm tiếc bạc, nói với Thôi phu nhân: “Nương, thật ra ta thấy than kia cũng không phải không thể dùng, tội gì chúng ta lại phải bỏ tiền túi tự mua than chứ? Lại còn mua than tơ vàng nữa! Ngài không phải không biết than tơ vàng quý biết bao nhiêu, bất quá cũng chỉ đem đốt mà thôi, thật không đáng.”

Thôi phu nhân lạnh lùng liếc nữ nhi một cái mắng: “Ngươi biết cái gì? Lúc cha ngươi còn sống, mỗi năm nhà chúng ta đều dùng than tơ vàng. Ta cũng không biết tới Quốc Công phủ mà còn không bằng so với nhà chúng ta hay sao? Cuộc sống phải càng ngày càng tốt, đâu thể lướt qua những thứ này.”

“Hừ, càng ngày càng tốt? Phiền ngài đi nhìn một cái xem tráp bạc của ngài còn thừa bao nhiêu tiền? Không có tiền còn không biết tiết kiệm! Khi đó cha ta có bổng lộc có trợ cấp, cha thương ngài mới mua cho ngài than tơ vàng, mỗi năm cũng chỉ có trong phòng ngài dùng loại than đó, ta không có mệnh tốt như vậy để được dùng. Đã sắp không còn tiền mà còn một hai phải vung tay rộng rãi. Hiện giờ ta mới nhận ra Quốc Công làm gì có tình với ngài, ta thấy ông ta căn bản không có bất luận ý tưởng gì đối với ngài. Chỉ có một mình ngài không nhìn ra vấn đề, cả ngày cứ mộng tưởng hão huyền ông ta sẽ tới tìm ngài. Chờ đến khi tiền ngài tiêu xài hết rồi mà Quốc Công cũng không thèm tái kiến ngài, ta coi đến lúc đó ngài phải làm sao? Đừng nghĩ ta sẽ đưa tiền cho ngài, ta không có đâu!”

Nói xong những lời này Thôi tiểu thư liền vung mành bỏ ra ngoài trở về phòng của mình. Thôi phu nhân nhìn theo phương hướng nữ nhi rời đi, nghiến răng nghiến lợi một phen rồi trong lòng nảy sinh chủ ý.

Tiết Thần tìm mọi cách cũng không cho mình tới gần chủ viện, cho rằng làm vậy mình sẽ không có biện pháp gì nhìn thấy Lâu Chiến sao? Hừ, cũng quá coi thường Thôi phu nhân này rồi.

Buổi tối, Tiết Thần từ chủ viện trở về  liền thấy Vương thẩm ở Lê lạc cư đang đứng trước cửa Thương Lan uyển chờ nàng.

Thấy nàng lại đây, Vương thẩm liền vội vàng chạy đến báo cho Tiết Thần: “Thiếu phu nhân, Thôi phu nhân kia quá không an phận, hóa ra còn dùng đèn Khổng Minh lừa Quốc Công tới Lê lạc cư, hiện tại hai người đang ở trong viện uống rượu, Thôi phu nhân nói ra những lời không xuôi tai. Lão nô thấy tình thế không đúng vội vàng tới tìm Thiếu phu nhân, Lưu thẩm đang ở chỗ đó canh chừng, lão nô cũng đi về trước.”

Tiết Thần đưa lò sưởi tay đã nguội cho Hạ Châu, tiếp nhận một cái khác nóng hổi từ tay Tô Uyển, gật đầu nói với Vương thẩm: “Ta đã biết, thẩm cứ về đi.”

Tiết Thần vào phòng mới vừa kêu Khâm Phượng và Chẩm Uyên giúp nàng thay y phục, quả nhiên liền có phó tướng bên người Quốc Công tới thỉnh nàng đến Lê lạc cư.