Lúc này đã hai giờ chiều, nhiệt độ trong sa mạc rất cao, ánh nắng nóng bỏng chiếu rọi trên mặt đất.
"... Mẹ ơi, con sắp bị chưng thành người thịt rồi!"
Mạnh Giai Nghi là một người hài hước, nói nhiều và thích nói đùa, có lẽ cô ta có chấp niệm gì đó với balo "đồ sinh tồn" này nên cứ nhắm mắt theo đuôi Trì Nguyệt, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi lưng, kêu đói, kêu khát, lại còn có sức cầm điện thoại tự sướng đăng ảnh.
"Không được, không được!"
Không ai để ý đến cô ta, cô ta lại tự nói chuyện một mình.
"Các cô không đói sao? Tôi sắp chết đói rồi!"
"..." Vẫn không có ai nói chuyện.
Mạnh Giai Nghi lại nhìn Trì Nguyệt: "Tổ trưởng, chúng ta phải đi đâu vậy?"
Trì Nguyệt không nói một câu nào, cô ta lại đưa điện thoại cho Trì Nguyệt: "Tổ trưởng, cô chụp cho tôi một bức ảnh đi."
Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ta, cuối cùng đã dừng bước: "Tôi đề nghị cô đừng lặp lại hành vi ngu xuẩn này nữa."
Mạnh Giai Nghi: "?"
Trên trán cô ta hiện ra dấu chấm hỏi, Trì Nguyệt tiếp tục bước đi.
"... Chị gái nhỏ à, tôi có thái độ tốt với cô như vậy, cô cần gì hung dữ thế chứ?" Mạnh Giai Nghi đi đến bên cạnh cô, nói nhỏ: "Ôi, tôi là blogger thể hình nổi tiếng nhất vũ trụ đấy? Không có ai trong giới là không biết đến tôi, tôi có mấy triệu fan hâm mộ..."
Trì Nguyệt không kiên nhẫn nổi nữa: "Sa mạc là fan hâm mộ nhà cô sao? Nó có quen cô không?"
Mạnh Giai Nghi bị chặn họng không trả lời được: "Được rồi, được rồi, chị gái nhỏ quá khó tính. Vốn dĩ tôi còn tốt bụng... Có nhiều người mắng cô như vậy, chỉ có tôi không chê cô, còn muốn kết bạn với cô."
Trì Nguyệt: "Tôi không cần bạn bè, cô đừng gây thêm rắc rối cho tôi là được."
Mạnh Giai Nghi trợn mắt.
"Tôi phải cảm ơn cô rồi!"
Trì Nguyệt: "Hy vọng cô không cần phải nói câu này."
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, định luật Murphy* lại được chứng minh thêm một lần nữa. Mới đi chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, dưới sự thiêu đốt của ánh nắng mặt trời, Mạnh Giai Nghi nói chuyện quá nhiều khiến thể lực dần cạn kiệt, không đi nổi nữa.
(*) Định luật Murphy (Murphy's Law) hay còn gọi là "Định luật bánh bơ": Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra. Người ta đã kiểm tra định luật này bằng cách thả một miếng bánh mì phết bơ từ trên xuống và số lần mặt phết bơ chạm đất luôn nhiều hơn. Cái này gọi là "trong cái rủi có cái xui". Trong cuộc sống có vô số trường hợp quen thuộc: Vừa rửa xe xong thì trời mưa; Đi học đầy đủ thì không điểm danh, vừa nghỉ một ngày thì điểm danh...
"... Tổ trưởng." Cô ta đi đến bên cạnh Trì Nguyệt:
"Tôi muốn uống một ngụm nước được không?"
"Nước bọt ở trong miệng cô."
Mạnh Giai Nghi trợn to mắt, chỉ vào cái balo màu xanh: "Tôi đảm bảo chỉ uống một ngụm thôi."
Mặt Trì Nguyệt không hề có cảm xúc: "Không được, một ngụm cũng không được."
Mạnh Giai Nghi nóng nảy: "Tại sao? Đây là đồ của mọi người chứ không phải của một mình cô!"
Trì Nguyệt dừng bước, ba cô gái bên cạnh đều nhìn cô chằm chằm, tuy không oán giận ra mặt như Mạnh Giai Nghi nhưng có lẽ suy nghĩ cũng không khác là mấy. Trì Nguyệt mỉm cười, đặt bản đồ lên trên mặt cát vàng nóng hừng hực, chỉ vào chỗ được đánh dấu đỏ: "Bây giờ vẫn có mạng, các cô tự tìm xem đây là chỗ nào, xem phải đi bao lâu nữa mới đến nơi."
"Tại sao tôi không nghĩ ra chứ? Để tôi xem!"
Mạnh Giai Nghi nhanh chóng nhập địa chỉ rồi tìm kiếm.
"A!"
Tiếng hét chói tai này đã khàn đi.
"Ba ngày!?"
Cô ta không thể tin được, ba người kia cũng không tin nổi.
"Đi ba ngày mà lại chỉ cho chúng ta số thức ăn ít ỏi này? Tổ chương trình định chơi chết chúng ta sao?"
Mạnh Giai Nghi nói xong lại quay sang nhìn về phía mấy người quay phim, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm balo của bọn họ: "Anh trai, tổ chương trình sẽ không nhẫn tâm như thế đúng không?"
Anh chàng quay phim chỉ xua tay, không nói một lời.