Trì Nguyệt dùng tài khoản "Nhị đại gia Nguyệt gia" trước đó để đăng bài.
Đây là lần đầu tiên cô đăng nhập vào tài khoản này kể từ khi cô nhận được giải thưởng ở trên Weibo, nhưng chuyện lần đó đã để lại ký ức quá sâu sắc cho cư dân mạng. Mọi người đều cảm thấy Kiều Đông Dương còn nợ mình 116 vạn, bây giờ thấy ID cướp mất cơ hội của bọn họ đã xuất hiện, lại còn tuyên bố muốn nắm tay anh Kiều, vậy còn đến mức nào nữa?
"Đừng chạm vào anh Kiều của tôi, cảm ơn!"
"Chủ thớt ăn cái gì để lớn lên vậy? Trông cứ như con lợn."
"Không biết tự cân nhắc bản thân có thể lên trời được hay không sao?"
"CMN, lăng xê mẹ nó, con gà lăng xê, ôm anh Kiều của tôi đi, không hẹn gặp lại."
"Người thẳng thắn không nói lời cợt nhả, làm đi em gái! Đừng quên sau khi thành công phải dẫn theo tôi đấy."
"Kê ghế ăn dưa! Nhìn chị gái nhỏ bị mắng thành cái sàng, rơi xuống đất thành hộp!"
Trong lần trúng thưởng trước đó, "Nhị đại gia Nguyệt gia" có số fan hâm mộ nhất định, bởi vậy vừa đăng bài viết chưa đến mười phút đã có một lượng lớn antifan chạy vào. Không biết là quần chúng ăn dưa thật hay là đại diện cho nhà ai đến, điện cuồng ân cần hỏi thăm Trì Nguyệt từ mọi phương diện.
Trì Nguyệt lười biếng lướt web, cô không trả lời, không tức giận, không bình luận, thậm chí còn vui vẻ đổi ảnh đại diện của mình... Ừ, là ảnh của Kiều Đông Dương mà cô tìm được ở trên mạng.
Không biết anh đã chụp bức ảnh này khi nào, hình như là lúc đi ra từ khoang thuyền vũ trụ mô phỏng, anh mặc bộ đồ du hành vũ trụ được chế tạo đặc biệt, kẹp cái mũ bảo hiểm ở dưới nách, đầu nghiêng một góc 45 độ. Nếu người khác mặc bộ quần áo này sẽ có vẻ cồng kềnh nhưng Kiều Đông Dương thì không. Anh cao lớn, mang dáng vẻ cấm dục lạnh lùng, đường nét khuôn mặt góc cạnh thần bí và hấp dẫn.
"CMN! Chủ thớt có độc à? Tôi chửi chết cô!"
"Da mặt này được làm từ chất liệu gì vậy? Đúng là quá dày!"
"Ảnh đại diện là ai thế? Là chủ thớt sao? Đẹp trai đấy! Không phải là một tên ẻo lả đấy chứ?"
"Cô bị mù à! Đó là anh Kiều của tôi! Càng chửi càng làm quá, con khốn này muốn dựa vào việc lăng xê để nổi tiếng, không hỏi xem bọn tôi có đồng ý hay không. Các chị em đừng để cô ta được như ý, giải tán đi, giải tán đi!"
Trì Nguyệt nhướn mày nhìn từng bình luận một.
"Nguyệt Quang Quang!" Vương Tuyết Nha thở hổn hển lao vào phòng. Cô không ngờ Trì Nguyệt lại làm vậy để giúp cô, thấy lời mắng chửi trên mạng như thủy triều, cô nóng nảy suýt khóc: "Cậu xóa Weibo đi! Mồm miệng của những người kia cứ như vừa đi chùi nhà vệ sinh vậy, khó nghe lắm..."
"Cậu thấy mình để ý đến bọn họ sao?" Trì Nguyệt hừ lạnh: "So đo với đám đần độn sẽ hạ thấp chỉ số IQ."
Vương Tuyết Nha bị người ta mắng chửi suốt trong thời gian qua nên đã hiểu rõ cảm giác này.
"Không được!" Cô lấy điện thoại ra: "Mình sẽ chia sẻ Weibo của cậu, cứ nói mình lấy ID của cậu để đăng bài..."
Trì Nguyệt khẽ giật mình, bị sự ngây thơ và trong sáng của bạn chọc cười: "Cậu cảm thấy chưa đủ ồn ào sao? Cậu nghĩ xem, nếu cậu làm như vậy thì người ta sẽ nói thế nào?"
Vương Tuyết Nha ngẩng đầu lên: "Nói thế nào?"
Trì Nguyệt: "Ngầm tranh giành đấu đá với bạn thân nhiều năm vì kiếm chỗ cắm dùi dưới ống quần tây của anh Kiều, đấu đá đến mức máu chảy thành sông. Không từ bất kỳ thủ đoạn nào khiến sóng gió hậu cung lại bùng cháy mạnh mẽ hơn!"
"Phụt!" Vương Tuyết Nha bật cười.
Cô nhìn vẻ mặt không hề quan tâm của Trì Nguyệt, do dự một lúc lâu: "Nguyệt Quang Quang, cảm ơn cậu. Nhưng mình không muốn cậu sẽ bị tổn thương vì mình."
Vương Tuyết Nha hiểu rất rõ Trì Nguyệt là người như thế nào, từ trước đến nay cô luôn khiêm tốn, nếu không vì mình thì chắc chắn cô sẽ không lội vào vũng nước đục này.