Cộc cộc cộc, Thiên Cẩu bước đi rất chậm.
"Kiều đại nhân, tôi vừa tỉnh lại, anh có gì muốn dặn dò?"
Ha ha ha! Kiều Đông Dương lạnh lùng liếc nó: "Mày quay được cái gì rồi hả?"
Thiên Cẩu: "Đã quay được mọi thứ."
Ưu điểm lớn nhất của người máy là thành thật.
"Hừ!" Kiều Đông Dương kéo nó đến trước mặt, mở khoá mật mã video...
Sau đó, anh lại hơi ngơ ngác, Thiên Cẩu quay rất đẹp. Nếu nói đây là một bữa tiệc thị giác cũng không đủ, bởi vì giá trị nhan sắc của nam nữ chính đều rất xuất chúng... Nhưng Kiều Đông Dương thấy hối hận vì khi xem lại, anh lại cảm nhận được cảm xúc ban nãy một lần nữa.
Anh, Trì Nguyệt, rượu, đậu phộng, chiếc bát thô, băng ghế cai, giường, đặt hai người với những thứ lỗi thời này trong cùng một ống kính lại có vẻ phù hợp như thế, giống như tác phẩm nghệ thuật của một bậc thầy nhiếp ảnh...
Thiên Cẩu rất đắc ý, nó chỉ là một AI mang theo một phần mềm tiên tiến lại có thể đạt đến trình độ chuyên nghiệp của bậc thầy nhiếp ảnh. Tác phẩm do AI điều khiển quay chụp có độ chính xác và góc độ hoàn mỹ.
Kiều Đông Dương không nói câu nào.
Thiên Cẩu cộc cộc cộc đến gần: "Kiều đại nhân, kỹ thuật của tôi có thể giải quyết một trăm bậc thầy nhiếp ảnh."
Cảm xúc tốt đẹp cứ bị quấy rối như vậy.
Kiều Đông Dương đóng màn hình video lại, trợn mắt nhìn nó: "Mày có thể cút!"
"Vâng, Kiều đại nhân!"
Cộc cộc cộc cộc, Thiên Cẩu quay lại vị trí ban đầu.
"Kiều đại nhân, tôi có chút cảm xúc nho nhỏ."
"Mày không phải con người, mày không có cảm xúc, đóng hệ thống."
"Vâng, Kiều Đại Nhân!"
Kiều Đông Dương: "..."
"Anh vẫn có tôi, ngủ ngon."
"Tôi là thú cưng AI của riêng anh, ngủ ngon!"
"Mày còn chưa?"
"Xong rồi! Ngủ ngon."
Kiều Đông Dương đi đến mở cửa: "Hầu Tử!"
***
Trì Nguyệt không phải người đần độn, không cần biết việc xảy ra với Kiều Đông Dương vào tối nay được diễn ra dưới hình thức gì thì nó đã đi đến ranh giới của sự mờ ám. Nhưng cô quá tỉnh táo, chút mờ ám và rung động thoáng qua nho nhỏ này chỉ là phản ứng tự nhiên trên mặt sinh học, do hormone sinh sản ra.
Cảm giác này thường sẽ không thể chống đỡ được, không có điều kiện ngang nhau thì chắc chắn sẽ trở nên hèn mọn, cô không cần, cũng không muốn từ bỏ bản thân quá dễ dàng.
Cô mới 20 tuổi, với khuôn mặt cà dáng người này sẽ gặp rất nhiều sự cám dỗ đến từ đàn ông. Nếu không kiên trì sẽ không có Trì Nguyệt của ngày hôm nay.
Thế nhưng, chắc chắn những chuyện xảy ra đều có lý do, Trì Nguyệt cũng không biết cô đang lo lắng điều gì. Rời khỏi gian phòng đó, cô vẫn là chính mình, cô chậm rãi đi từng bước một, đi cao hơn, đi xa hơn, nhưng không vì bất kỳ ai hết.
Đêm nay cát vàng đầy trời, dưới tác dụng của rượu, Trì Nguyệt ngủ thẳng một giấc đến khi tỉnh, đến khi thức dậy đã là mười giờ sáng.
Vốn dĩ cô muốn đi "đỗ xăng" giúp anh Kiều, không ngờ vừa mặc quần áo tử tế đi ra ngoài đã thấy Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu dẫn theo Thiên Cẩu muốn rời đi.
"Anh đi ngay bây giờ sao?" Trì Nguyệt thấy hơi bất ngờ.
Kiều Đông Dương chỉnh lại quần áo: "Cô định giữ tôi ở lại ăn Tết sao?"
Trì Nguyệt híp mắt lại đánh giá anh, cảm thấy hơi khó tin. Tối qua anh còn mặt dày đòi ở lại, bây giờ lại chuồn mất?
"Có xăng rồi hả?" Cô lại hỏi.
Kiều Đông Dương liếc nhìn cô: "Tối hôm qua không ngủ, khoan giếng khai thác."
"..." Lý do rách nát này khiến Trì Nguyệt muốn cười.
"Tôi có chút việc." Kiều Đông Dương không nói đùa nữa, đột nhiên nhỏ giọng hơn, lúc nhìn cô lại có vẻ hơi do dự: "Chương trình xảy ra chút chuyện, tôi phải đến đó xem thử."
Trì Nguyệt nghe xong lập tức căng thẳng.
"Có chuyện gì thế?"