[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 70: Vở kịch này mệt mỏi quá





Trì Nguyệt: "..."


Thất tia sáng trong mắt mẹ dần tối đi, cô nói khẽ: "Đúng vậy, người ta rất chuyện nghiệp đấy. Chúng ta ăn cơm thôi, đừng nói những điều khiến người ta khó xử nữa. Mẹ hiểu chứ?"


Vu Phượng thở dài một tiếng, mím môi gật đầu.


Có thể thấy bà hơi buồn nhưng lại không muốn bất lịch sự ở trước mặt khách, tiếp tục quay sang nhiệt tình mời Kiều Đông Dương ăn gì đó, không nhắc đến việc dự thi nữa.


Mọi thứ thay đổi quá đột ngột khiến Kiều Đông Dương khẽ giật mình, anh nhìn sang Trì Nguyệt thì thấy khóe môi của cô đang nở nụ cười.


Rõ ràng vẻ mặt kia đang viết: "Đấu với tôi? Anh còn non lắm."


Kiều Đông Dương nhướn mày, khẽ hừ một tiếng.


Vu Phượng nghe vậy thì hơi nhíu mày: "Sao thế, cậu Kiều, cậu không thích ăn thịt dê sao?"


Kiều Đông Dương lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười: "Không không không! Cháu ăn cái gì cũng được. Dì à, dì đừng khách sáo với cháu. Thật ra nếu cô Trì chịu dự thi..."


"Anh Kiều..." Trì Nguyệt ngắt lời anh, đứng lên đổ cả đĩa rau xanh trên bàn vào trong nồi: "Nào, dùng bữa đi."


Đồ ăn rơi vào trong nồi khiến nước canh bắn lên tay áo của Kiều Đông Dương.


"Ôi chao, anh không sao chứ?" Trì Nguyệt cố ý hỏi.


Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn rồi lại xắn tay áo lên, biết rõ Trì Nguyệt cố ý nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể mỉm cười một cách cứng ngắc: "Không sao, không sao."


Trì Nguyệt lại nửa đùa nửa thật: "Quần áo của anh Kiều rất đắt tiền, anh đừng bắt tôi bồi thường đấy. Có bán tôi đi cũng không bồi thường nổi đâu."


Sợ sau này sẽ bị anh tính sổ nên đánh đòn phủ đầu trước sao?


Kiều Đông Dương hận đến ngứa răng nhưng không thể không tiếp tục giữ nụ cười, nói theo cô: "Không sao, lát nữa cô Trì giặt sạch cho tôi là được."


Anh đá dùng cách ăn miếng trả miếng đến mức thuộc làu làu!


Trì Nguyệt nhìn ý cười trong mắt anh, miễn cưỡng cười ha ha.


"Tôi sợ không thể giặt sạch được..."


"Con bé này..." Vu Phượng thật sự không chịu nổi nữa, trách móc lườm cô: "Con làm bẩn quần áo của người ta thì đương nhiên phải giặt sạch sẽ, sao con còn ngoan cố vậy chứ?"


Trì Nguyệt: "..." Đây là mẹ ruột sao?


Kiều Đông Dương cười một tiếng, đôi mắt loé sáng liếc nhìn Trì Nguyệt: "Trong số người lớn mà cháu từng gặp, dì là người hiểu chuyện nhất."


Câu khen ngợi này lại khiến Vu Phượng vui vẻ.


"Đâu có, đâu có! Cậu Kiều thật đúng là biết nói đùa, đây là việc thường tình thôi."


Trì Nguyệt: "..."


Mẹ cô lại bị người ta khen đến mức tung bay!


Trì Nguyệt trợn mắt lườm Kiều Đông Dương.


Vu Phượng: "Này, con trợn mắt cái gì hả? Lát nữa phải giặt sạch sẽ quần áo cho cậu Kiều đấy, nghe thấy chưa?"


Trì Nguyệt hít sâu một hơi, thu lại tầm mắt: "...Con biết rồi."


Cô nhịn!


Trì Nguyệt vốn tưởng việc trả thù lẫn nhau của cô và Kiều Đông Dương chỉ là việc nhỏ, cô kiềm chế ăn xong canh thịt dê thì vỡ kịch cũng nên kết thúc. Thế nhưng cô không thể ngờ được rằng mẹ già thân yêu của cô là nhiệt tình giữ người ta ở lại: "Các cậu phải đi đoạn đường rất xa để quay về sao? Đêm hôm khuya khoắt lại có bão cát lớn, không dễ tìm đường đâu, lái xe cũng không an toàn. Hay là các cậu ở lại một đêm đi, sáng mai hẵng đi nhé?"


"Mẹ!" Trì Nguyệt nóng nảy: "Anh Kiều có thiết bị dẫn đường trong xe mà."


"Nhưng xe đã hết xăng rồi." Thiên Cẩu đột nhiên nói.




Kiều Đông Dương nghe thấy vậy, khẽ thở dài một tiếng: "Vâng. Lúc bọn cháu lạc đường đã đi đường vòng quá xa nên dùng hết bình xăng dự phòng rồi..."

Trì Nguyệt nhìn anh với vẻ không tin nổi: "Vậy anh làm thế nào tìm được nhà tôi?"


Kiều Đông Dương chỉ vào Thiên Cẩu: "Tôi có người máy dẫn đường."


Anh ta nói thế nào cũng thành có lý được.


Trì Nguyệt hít sâu một hơi: "Được! Tôi nghĩ cách cho anh."


Ở trong thôn này chỉ có nhà trưởng thôn có một chiếc xe hơi đang được sử dụng thường xuyên, Nguyệt Lượng Ổ không có trạm xăng dầu, vị trưởng thôn và thường dự trữ xăng ở nhà.


"Mẹ, con đến nhà trưởng thôn hỏi xem sao..."


Trì Nguyệt đang chuẩn bị đi ra ngoài, Kiều Đông Dương lại kéo tay áo cô. Cô khẽ giật mình, nghi ngờ ngoảnh lại thì thấy ánh mắt vô tội của anh.


"Chúng tôi chưa quen thuộc với thời tiết sa mạc, cô không sợ chúng tôi đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm sao?"


Thời tiết sa mạc rất khắc nghiệt, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, lại có gió mạnh đột ngột, đây thật sự là ác mộng đối với những người chưa quen thuộc với hoàn cảnh. Hơn nữa vị trí địa lý của Nguyệt Lượng Ổ không tốt, ở ngay giữa sa mạc, xung quanh này có dậy núi trùng điệp, đường sá khó đi, đêm hôm khuya khoắt còn đuổi người ta đi ra ngoài, không khác cái gì đẩy người ta vào tình cảnh nguy hiểm.

Trì Nguyệt mím môi, không nhúc nhích.


Những cây Hồ Dương bên ngoài bị gió thổi không ngừng, cửa đập vào nhau phát ra tiếng động trong rầm rầm, nhánh cây đập vào mái hiên cứ như một đám yêu quái đang gào thét.


Trì Nguyệt hiểu rõ mạng sống con người quá mong manh và nhỏ bé khi phải đối mặt với thiên nhiên. Tuy cô và Kiều Đông Dương không hợp nhau lắm nhưng chưa hận đến mức đó, hơn nữa anh còn dẫn theo. Một con thú cưng AI không thể chết, không thể bị thương khiến Trì Nguyệt rất không nỡ.


Trì Nguyệt cân nhắc lợi hại, cuối cùng kiên trì nói: "Thế thì anh và trợ lý Hầu đành phải ở chung phòng một đêm, nhà tôi không có nhiều phòng."


Với tính tình kiêu ngạo của Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt thật sự không tin anh sẽ thoải mái chấp nhận.


Thế nhưng Kiều Đông Dương lập tức gật đầu: "Được, tôi tạm chấp nhận vậy."

Trì Nguyệt: "..."


Trợ lý Hầu nhìn sắc mặt của Boss, cười ha hả nói theo: "Tôi hoàn toàn không có vấn đề, cô Trì chịu cho chúng tôi ở lại trong ngày gió lớn, có một chỗ cho tôi trốn một đêm không phải chịu nỗi khổ cơm gió điên cuồng và đóng cát đen đã là ân tình lớn lao, tôi đâu dám bắt bẻ chứ. Cảm ơn, cảm ơn!"


Anh ta chắp tay trước ngực, không ngừng cúi đầu cảm ơn Trì Nguyệt và Vu Phượng, cảm ơn Vu Phượng lại cảm ơn Trì Nguyệt.


Vở kịch này mệt mỏi quá!


Trì Nguyệt Cảm thấy anh ta có thể sống rất tốt với lớp da mặt và kỹ năng nịnh nọt này.


"Được rồi, hai người các anh ngủ trong phòng tôi đi, tôi ở với chị tôi một đêm."


"Được." Kiều Đông Dương gật đầu vô cùng dứt khoát.


Đầu Trì Nguyệt lại đau đớn, đã giải quyết được vấn đề ngủ, việc tắm rửa lại là vấn đề lớn.

"Anh Kiều, nhà tôi không có đồ dùng hằng ngày cho anh..."


Trợ lý Hầu mỉm cười xua tay: "Không cần, không cần, tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh Kiều rồi."


Trên đầu Trì Nguyệt toàn là dấu chấm hỏi.


Đi khảo sát địa hình mà còn chuẩn bị đồ dùng hằng ngày?


Kiều Đông Dương liếc nhìn trợ lý Hầu, anh ta xoa trán, cười ha hả: "Cô Trì không biết đấy thôi, anh Kiều nhà chúng tôi không quen dùng đồ bên ngoài, ngay cả đồ của khách sạn cũng không được. Vì vậy tôi luôn chuẩn bị sẵn tất cả đồ dùng khi đi ra ngoài cho bất kỳ tình huống nào."


"Ồ." Trì Nguyệt lạnh lùng nói: "Anh đúng là trợ lý tốt nhất Trung Quốc."


"Cảm ơn, cảm ơn lời khen của cô Trì. Tôi chỉ có một ưu điểm như thế thôi."


Không! Anh còn rất nhiều ưu điểm... Trì Nguyệt liếc anh ta, không nói gì.


Dọn dẹp bàn, rữa sạch bát đũa xong, Trì Nguyệt quay về phòng tìm một cái ga giường và vỏ chăn sạch sẽ từ trong ngăn tủ, chuẩn bị thay.

"Đẹp thật." Không biết Kiều Đông Dương đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh nhìn màu hồng nằm giữa đầu ngón tay trắng nõn của cô, chậm rãi cười một tiếng: "Thật không ngờ, một cô gái mạnh mẽ như cô Trì lại thích màu hồng..."