Quay về chỗ ở, Kiều Đông Dương tự nhốt mình trong phòng tắm suốt hai tiếng. Nước trong phòng tắm cũng chảy ào ào suốt hai tiếng.
Trợ lý Hầu liên tục nhìn Trịnh Tây Nguyên.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh Kiều vừa quay về đã nổi giận đùng đùng, vẻ mặt căm thù cứ như có người nợ tiền không trả.
Hơn nữa, tuy ngày thường anh cũng là một người đàn ông tinh tế, thời gian tắm cũng không ngắn, nhưng trợ lý Hầu ở cạnh anh lâu như vậy, từ trước đến nay chưa từng thấy kỷ lục hai tiếng chưa ra.
"Là ai đắc tội với anh ấy hả? Không, là ai đã... làm gì anh ấy sao?"
Nếu không, cần gì phải tắm rửa điên cuồng như vậy chứ?
Trịnh Tây Nguyên nhún vai mỉm cười.
"Dù sao cũng không thể là tôi được"
Ánh mắt trợ lý Hầu nhìn về phía Thiên Cẩu.
Thiên Cẩu lắc cái đầu to: "Dù sao cũng không thể là một đứa bé đáng yêu như tôi."
Người máy này có trí nhớ và chức năng học tập cực mạnh, chức năng học tập là một trong những công nghệ mới tân tiến nhất của Thiên Cẩu.
Nói cách khác, nó có thể thông qua việc giao tiếp với con người để học tập một vài thứ một cách độc lập. Sau đó trải qua việc xử lý của năng lực suy luận và hệ thống kiến thức mạnh mẽ, chuyển hoá thành thứ riêng của người máy. Tuy vẫn nằm dưới sự điều khiển của chương trình nhưng từ một ý nghĩa nào đó, giống như AI tự chủ được ý thức.
"Ôi!"
Trợ lý Hầu ôm đầu, vừa xoa vừa vò: "Vui vẻ ra ngoài đánh nhau rồi lại tức giận quay về... Tôi phải dỗ dành thế nào đây?"
Trịnh Tây Nguyên bĩu môi nhìn dáng vẻ đáng thương của anh ta, kể lại một lượt việc đã xảy ra vào tối nay.
Thế nhưng vì sao Kiều Đông Dương tức giận thế này lại là một điều bí ẩn.
"Tiếc quá, tôi cũng không biết."
Trợ lý Hầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên vỗ đùi như nghĩ đến điều gì đó: "Chắc chắn là cô Trì."
Trịnh Tây Nguyên không phủ nhận: "Có lẽ vậy, nhưng tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Lúc đầu hai người bọn họ còn rất thân thiết nói chuyện bên cạnh xe khiến chúng tôi ngại đi qua đó, đâu ngờ đột nhiên lại trở mặt. Trên đường quay về lại không nói một câu nào, cứ như có thù hận cực lớn..."
Trợ lý Hầu khó hiểu nhìn Thiên Cẩu: "Mày nói xem?"
Đầu tiên Thiên Cẩu lắc đầu: "Không phải do chị gái nhỏ Trì Nguyệt. Là Kiều đại nhân sờ ôm xoay vòng quanh, ôm sờ xoay vòng quanh. Chị gái nhỏ Trì Nguyệt tức giận cũng sờ ôm, ôm sờ... Hai người họ ôm sờ, sau đó Kiều đại nhân không sờ nữa, có lẽ đã tức giận..."
Trợ lý Hầu vừa nghe lời giải thích này lập tức trợn mắt.
"Thật sao?"
Thiên Cẩu: "Người máy chúng tôi không nói dối."
Trợ lý Hầu nghĩ: Là vì không sờ được sao?
Tính nhiều chuyện của anh ta bùng nổ: "Nào! Để tao xem thử bọn họ sờ ôm như thế nào..."
Thiên Cẩu có mặt ở hiện trường, nó sẽ ghi chép lại tất cả việc đã xảy ra.
Trợ lý Hầu ôm Thiên Cẩu đến, đang chuẩn bị mở khoá tư liệu video của nó, cửa phòng tắm đã mở ra.
"Cậu biết mật mã?"
Trợ lý Hầu tỏ vẻ xấu hổ, cứ như chạm vào củ khoai lang bỏng tay, nhanh chóng buông tay ra khiến Thiên Cẩu đáng thương ngã bịch xuống đất.
"...Anh Kiều, tôi chỉ muốn giúp Thiên Cẩu đổ nước trong đầu ra. Cái tên này toàn nói linh tinh, dám nói xấu anh Kiều, chắc chắn đầu óc đã bị hỏng..."
Thiên Cẩu chết căng thẳng trên mặt đất: "...Đầu óc tôi không có nước, chỉ có IQ..."