[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 45: Không phải đèn đã cạn dầu





Thân thành, nhà họ Kiều.


Kiều Đông Dương đỗ xe, vừa đi vào nhà thì đã nhận được điện thoại của Trịnh Tây Nguyên.


Nghe thấy tổ chương trình xảy ra chuyện, anh hỏi: "Đã điều tra chưa?" Là ai làm?"


"Không thể điều tra được chuyện này." Trịnh Tây Nguyên thở dài


"Là sao?"


"Em đã xem kỹ đoạn phim camera quay lại nhưng không quay được việc cô Vương đã nói"Nói đến đây, Trịnh Tây Nguyên lại trêu trọc: "Hơn nữa cũng không biết việc này ai thật ai giả. Ai có thể đảm bảo cô Vương kia vì việc bị thương không thể hoàn thành kiểm tra mà không cố ý bia đặt ra một vở kịch như thế để không bị loại chứ?"


Kiều Đông Dương im lặng một lát: "Người ở hiện trường nói thế nào?"


"Không ai nhìn thấy."


Không ai nhìn thấy, chỉ có bản thân Vương Tuyết Nha cho rằng mình bị người ta đẩy xuống.


"Đúng không? Dù Bao Công sống lại, e rằng cũng không giải quyết được vụ án này."


Kiều Đông Dương xoa chán, không phát biểu ý kiến: "Chỉ hỏi anh ta. Mục đích cậu gọi điện thoại là gì?"


"Ha ha! Anh quá thông minh! Em chắc chắn không tìm anh mà không có lý do." Trong tiếng cười của Trịnh Tây Nguyên xe lẫn vẽ mất tự nhiên rõ rệt: "A Kiều, chúng ta có phải là bạn bè không?"


Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng: "Không phải."


"Thế thì cũng là anh em phải không? Anh em gặp nạn, anh có giúp không?"


"Thật xin lỗi, mẹ tôi không sinh anh em cho tôi."


Không thể nói chuyện được nữa.


Quá xấu hổ! Nụ cười của Trịnh Tây Nguyên dần thay đổi: "Cmn! Thế nếu em bị người ta đe dọa, anh có quan tâm không?"


Kiều Đông Dương nói năng dứt khoát: "Tôi sẽ mặc kệ."


"Anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Dù sao thì người ta cũng ngủ với anh một đêm rồi mà."


"Không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Kiều Đông Dương không hề nể mặt.


"Khoan đã!" Trịnh Tây Nguyên hít sâu một hơi, tốc độ nói cực nhanh: "Nếu em nói người đe doạ em là Trì Nguyệt thì sao?"




Kiều Đông Dương đang chuẩn bị đi lên lầu, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, còn thoải mái bắt chéo hai chân: "Cậu kể xem nào."


Ôi! Có hứng thú rồi sao?


Trịnh Tây Nguyên vui vẻ búng tay một cái: "Em đã nói rồi, em sẽ anh sẽ không thể mặc kệ em." Ba la bô lô...


Anh ta kể lại đầu đuôi những lời nói của Trì Nguyệt.


Không ngờ Kiều Đông Dương nghe xong lại tỏ ra đồng ý: "Tôi cho rằng cô ta nói không sai."


"Sao lại thế?" Trịnh Tây Nguyên gào thét: "Chỉ vì một chuyện gây tai nạn bỏ trốn không tồn tại mà em đã bị anh đe doạ một lần.Anh còn nhẫn tâm để anh chịu tổn thương lần thứ hai?"


"Tôi rất nhẫn tâm đấy! Đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ vì điều đó."


Trịnh Tây Nguyên hận đến ngứa răng.


Anh ta không từ bỏ, vặn hỏi: "Vậy anh định xử lý việc Vương Tuyết Nha như thế nào? Loại cô ta luôn hả? Nếu vậy, chắc chắn Trì Nguyệt cũng sẽ rời tổ chương trình với cô ta, nhân tài hàng không vũ trụ mà anh coi trọng sẽ không còn. A Kiều, anh suy nghĩ kỹ càng đi!"


Kiều Đông Dương như nhìn thấu anh ta: "Tổ chương trình sẽ nghiên cứu trên này rồi đưa ra quyết định."



Không hành động theo lẽ thường? Trịnh Tây Nguyên thở dài một hơi. "Nếu Trì Nguyệt tìm anh đòi giải quyết, anh định làm thế nào? Em cho anh biết, cô gái này không phải đèn đã cạn dầu, một khi cô ấy nhận định có người cố ý đây Vương Tuyết Nha, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, đến lúc đó anh bị cô ấy lừa bịp thì thảm rồi..."

"Thật sao?" Kiều Đông Dương hơi hứng thú, trên mặt lại xuất hiện nụ cười: "Tôi hơi mong chờ điều cậu nói đấy."


"Cuộc sống của anh quá nhàm chán sao? Hận không thể có người làm phiền anh mỗi ngày?"


Kiều Đông Dương híp mắt lại: "Có lẽ vậy. Cuộc sống của tôi quá nhàm chán rồi thì phải?"


Có tức hay không chứ? Trịnh Tây Nguyên cảm thấy trên người mình toàn là rắc rối, hận không thể bóp chết anh.


"Vậy anh thuận tay giải quyết rắc rối này giúp em đi...Alô? Alô? A Kiều??"


Bíp bíp!


Trịnh Tây Nguyên còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng đối phương đã cúp máy.


Lúc anh ta gọi lại một lần nữa, còn em một con chó cho anh ta.


"Chào anh, tôi là Thiên Cẩu AI thú cưng riêng của Kiều đại nhân đại nhân, hiện tại anh ấy không thể nghe điện thoại của anh. Có việc nhắn lại, không việc bãi triều!"

Trịnh Tây Nguyên: "..."