Đối mặt trong hai giây, Kiều Đông Dương nhếch môi cười rồi đi lên sân khấu.
Trì Nguyệt nhướn mày, không có phản ứng gì, Vương Tuyết Nha lại căng thẳng đến mức kéo cánh tay cô.
"Nguyệt Quang Quang, cậu có cảm giác bị một luồng sát khí vô hình bóp nghẹt cổ họng hay không?"
Trì Nguyệt dịch mông đến một vị trí thoải mái:"Là một luồng khí lẳng lơ?"
Vương Tuyết Nha: "..."
Dù trời có sập xuống Trì Nguyệt cũng không hề có cảm giác gì, trạng thái này khiến Vương Tuyết Nha vừa bội phục vừa hận đến nghiến răng.
"Bạn yêu." Vương Tuyết Nha xích lại gần, gần như chạm vào mặt Trì Nguyệt: "Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra ánh mắt anh Kiều nhìn hai chúng ta...hơi lạ sao?"
Trì Nguyệt lười biếng cúi đầu, liếc nhìn Vương Tuyết Nha đang kéo ngón tay của mình một cái: "Nói chính xác hơn, là nhìn mình, không phải cậu."
Vương Tuyết Nha trợn trắng mắt.
"Cậu cái rắm! Tưởng chỉ có cậu đẹp hả?"
Trì Nguyệt cong môi, xoa đầu bạn: "Ngoan, đừng tức giận, cậu chỉ đẹp đến mức không nổi bật mà thôi."
Ở học viện Hàng không, Trì Nguyệt rất nổi tiếng, ngoại trừ tính cách có phần lập dị thì còn một nguyên nhân khác là vẻ ngoài của cô.
Chuyên ngành tiếp viên hàng không của học viện Hàng không, chưa bao giờ thiếu mỹ nữ. Nhưng vẻ đẹp của Trì Nguyệt rất nổi bật, cứ như đoá hoa xinh đẹp nhất trong muôn hoa, hấp dẫn ong bướm của cả vườn đến. Dù gì giữa một nhóm người đẹp thì cô cũng có thể nhanh chóng thu hút ánh mắt của người khác, khiến các người đẹp xung quanh trở nên phai mờ.
Xinh đẹp bẩm sinh.
Nhưng khí chất là do bản thân.
Dáng vẻ thu hút của Trì Nguyệt thường xuyên khiến Vương Tuyết Nha nghiến răng nghiến lợi.
Vương Tuyết Nha vốn có vẻ đẹp trời sinh , rõ ràng là vẻ đẹp hạng nhất, sau khi gặp Trì Nguyệt, không hiểu sao lại biến thành hạng hai.
Trên sân khấu, vị hiệu trưởng già đàn khuấy động bầu không khí: "Tôi biết các bạn đều chia sẻ weibo. Không giấu mọi người, trời con chưa sáng vợ tôi đã giục chia sẻ, bây giờ chỉ chờ trúng giải thưởng lớn, lại được đi ăn một bữa cơm với Kiều Đông Dương. Ừ, vợ tôi là fan của Kiều Đông Dương..."
"Ha ha ha..."
Tiếng cười, tiếng vỗ tay như sấm.
Trì Nguyệt liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh hiệu trưởng ngáp một cái.
Khuôn mặt hiệu trưởng đỏ bừng, ông tốn ít nhất ba phút kể về lịch sử và thành tựu của trường, cuối cùng thì giao micro cho nhân vật chính ngày hôm nay.
"Tiếp theo, xin mời Kiều Đông Dương giới thiệu sơ lược về thiết bị thăm dò không gian Nguyệt Quang và dự án "Người Đi Dưới Trời Sao" sắp tiến hành..."
Một tràng tiếng vỗ tay vang lên.
Trì Nguyệt lại ngáp một cái. Cô còn chưa khép miệng lại đã bị Kiều Đông Dương nhìn thấy. Tầm mắt của hai người chạm vào nhau trong khoảng không một cách kỳ quái, rồi lướt qua...
Trong đôi mắt đen láy của Kiều Đông Dương loé lên sự âm u khó phát hiện, anh quay sang nhìn trợ lý: "Hầu Tử, cậu lên đi!"
Trợ lý Hầu mở máy tính mang theo bên người ra: "Vâng."
Hiệu trưởng nhìn tình huống này thì giật mình, khẽ nói: "Tiểu Kiều, còn chưa chuẩn bị kỹ sao? Mọi người vẫn hy vọng em lên nói mấy câu...Hay là để trợ lý Hầu hâm nóng bầu không khí, em chuẩn bị lại một chút?"
Kiều Đông Dương: "Không cần chuẩn bị."
Hiệu trưởng tỏ vẻ nghi hoặc.
Kiều Đông Dương: "Tôi không muốn nói."
Sắc mặt hiệu trưởng cứng đờ.
Một lúc lâu sau, thấy dường như Kiều Đông Dương không muốn nói nữa, hiệu trưởng không thể không hắng giọng một cái rồi viện lý do: "Bởi vì hôm nay Kiều Đông Dương thấy không thoải mái, vì vậy sẽ để trợ lý Hầu giới thiệu cho mọi người..."
Kiều Đông Dương: "Tôi không cảm thấy không thoải mái, chỉ không muốn lãng phí sức lực. Bởi vì ở đây không ai hiểu được lời nói của tôi."
Hiệu trưởng: "..."
Anh ta không hề quan tâm đến suy nghĩ, lời nói và hành động của người khác, có rất nhiều sinh viên ở hàng ghế phía trước nghe được.
"Thật vênh váo!"