Thời gian của tôi rất quý giá." Kiều Đông Dương ngước mắt nhìn ông: "Nếu ông có việc quan trọng muốn nói, tôi đề nghị ông nên nắm bắt thời gian, đừng nói nhảm nữa."
Những lời trách mắng của Kiều Chính Sùng nghẹn lại trong cổ họng, ông bất đắc dĩ thở dài.
"Không phải ba không cho con tự do yêu đương, cũng không phải ép con qua lại với Lâm Phán. Kiều Đông Dương, con có thể tỉnh táo hơn không? Con là người thừa kế nhà họ Kiều, con không biết việc kiếm một cô vợ môn đăng hộ đối quan trọng đến mức nào sao? Cũng không phải ba đang khinh thường cô bé kia. Giàu nghèo, tầm nhìn, mối quan hệ, học thức... Những sự chênh lệch này sẽ khiến quan niệm khác biệt, con có từng cân nhắc những điều này không?"
Kiều Đông Dương khẽ xùy: "Nói cứ như ông và Đông San môn đăng hộ đối lắm vậy."
Kiều Chính Sùng bị con trai chặn họng, tức giận chỉ vào anh, lời lẽ gay gắt hơn.
"Có phải gần đây con bị hỏng đầu không? Chẳng lẽ con không biết loại con gái này có mục đích gì khi tiếp cận con sao? Người ta chỉ vì tiền của con! Mưu tính sâu xa hơn con nhiều. Đồ ngu!"
"Làm tôi sợ muốn chết. May mà tôi có tiền, nếu không chẳng còn ưu điểm gì để cô ấy coi trọng nữa." Kiều Đông Dương nhẹ nhàng vuốt ve đĩa trái cây, chẳng buồn ngước mắt lên: "Thích thì cứ thích thôi, dù sao một người tiêu là tiêu, hai người tiêu cũng là tiêu."
Kiều Chính Sùng trợn mắt, không nói lại được.
Không biết Kiều Đông Dương đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên bật cười, hàng lông mày hơi nhướn lên.
"Ông nói xem, tôi bị hỏng đầu, trong nhà có mỏ, con trai ngốc nhà địa chủ, không phải rất xứng đôi với cô ấy sao?"
"Con có biết xấu hổ không? Nhà bác trai và chú vẫn luôn để ý chúng ta, chỉ muốn chúng ta phạm sai lầm. Con nói xem con tìm một người phụ nữ như thế, bọn họ sẽ nói thế nào?"
Kiều Đông Dương ngước mắt, nghiêm túc hỏi lại: "Có lẽ sẽ nói tôi giống ba?"
Kiều Chính Sùng cảm thấy mình chưa bị chọc cho tức chết đúng là tốt số.
"Kiều Đông Dương, con nói đi, rốt cuộc con muốn thế nào mới không đối đầu với ba nữa?"
Kiều Đông Dương cong môi, mỉm cười liếc nhìn ông, hàng lông mày giãn ra, vẻ mặt thoải mái cứ như không phải đang đối đầu với ông.
"Trừ khi thời gian đảo ngược, mẹ tôi sống lại."
Anh nhìn Kiều Chính Sùng cười khẽ.
Dáng vẻ mặc áo ngủ lười biếng, lại quỷ quái như lão yêu tinh.
Sự thờ ơ này của anh khiến Kiều Chính Sùng hơi hoảng hốt... Cảm thấy đứa con trai đang ngồi trước mặt không phải là Kiều Đông Dương - người sáng lập Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, mà là chàng trai phấn chấn, tùy tiện ngông cuồng, không quan tâm điều gì hết chỉ muốn hủy diệt trời đất vào năm đó.
Kiều Chính Sùng thở dài, ông đỡ trán, dường như đã già đi mười tuổi.
"Có phải ba giao Kiều thị cho con, con sẽ dừng lại những hành động hoang đường này không? Những điều con đang làm, không phải chỉ muốn ép ba trao trả quyền lực sao?"
Kiều Đông Dương mỉm cười, xiên một miếng hoa quả cho vào trong miệng, thờ ơ nhai nuốt.
"Thôi đi, chỉ có ông mới thích mấy công việc khổ sai này thôi. Ông thích làm chủ thì cứ làm chủ. Kiều thị là của ông, nếu bác trai và chú muốn... Có giữ được hay không thì phải xem năng lực của ông, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa."
Nói đến đây, anh nhướng mày cười khẽ, dáng vẻ như một tên ăn chơi trác táng: "Quyền lực, tiền tài đều là thứ chó má, còn không bằng một nụ cười của người phụ nữ nhà tôi."
Khuôn mặt Kiều Chính Sùng tối tăm, suýt thì chết ngay tại chỗ...
"Còn nữa..."
Kiều Đông Dương đột nhiên nói chuyện ngay lúc đôi mắt Kiều Chính Sùng dần tối đi, định đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ngồi đằng sau, lười biếng mỉm cười nói thêm một câu.
"Không phải tôi chống đối ông nên mới thích cô ấy, tôi thích cô ấy nên mới chống đối ông."
Kiều Chính Sùng mím môi, quay lại nhìn anh.
"Đồ bất hiếu!"
"Ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy đi." Kiều Đông
Dương nhướn mày mỉm cười.
"Con!" Khó khăn lắm Kiều Chính Sùng mới kìm nén được cơn giận, bây giờ lại nổi điên: "Không cho phép làm loạn!"
"Ha... Tôi nghe lời ông, mới là lạ!"
Lúc trợ lý Hầu và thư ký Tiểu Trương đến, Kiều Chính Sùng và Đông San đã về.
Nếu không, để ông nhìn thấy đống quần áo này, chắc sẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Hai người này bận rộn suốt một buổi sáng chỉ vì mua quần áo giúp Trì Nguyệt.
Nói thật ra điều này cũng khiến Trì Nguyệt thấy rất ngại.
Cô cần quần áo nhưng không cần quá nhiều như vậy!
Trì Nguyệt gọi trợ lý Hầu đi sang bên cạnh, khẽ hỏi: "Chỗ này tốn bao nhiêu tiền?"
Trợ lý Hầu là người khôn khéo, nghe vậy chỉ cười híp cả mắt: "Sao vậy? Trợ lý Trì muốn trả tiền à?"
Trì Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Khoảng bao nhiêu?"
Trợ lý Hầu sờ cằm suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn cô: "Chậc, có lẽ bằng một năm tiền lương của cô."
Không làm không hưởng lợi!
Trì Nguyệt không thích lợi dụng đàn ông, càng không muốn bản thân có thói quen ham ăn biếng làm, bởi vì cảm giác này quá suиɠ sướиɠ. Con người luôn có tâm lý thích hưởng thụ vật chất, một khi cảm giác thoải mái này khắc sâu vào trong trí nhớ, một khi cuộc sống sau này trở nên khó khăn, cảm xúc sẽ sụp đổ theo.
Cô nghiến răng, tìm thấy Kiều Đông Dương trong phòng vệ sinh.
"Tôi không đủ tiền mua số quần áo mà anh mua cho tôi, có thể trả lại không? Đổi cái rẻ hơn."
Lúc đó Kiều Đông Dương đang cạo râu, anh không trả lời chỉ liếc nhìn cô qua gương, sau đó chép miệng nhìn bồn rửa mặt.
"Em dọn dẹp chỗ này cho tôi đi."
Trì Nguyệt trợn mắt nhưng không từ chối.
Cô dọn dẹp sạch sẽ rồi phân loại khăn mặt, bàn chải đánh răng, đồ dùng vệ sinh cá nhân, dọn dẹp bồn rửa mặt sáng bóng sạch sē.
Trong mắt Kiều Đông Dương đầy ý cười: "Đi! Dọn giường cho tôi đi."
"?"
Trợ lý còn phải kiêm nhiệm những công việc này nữa sao?
Thôi được! Dù sao cô cũng ngủ trên chiếc giường kia.
Trì Nguyệt vô cùng nghi ngờ, nhưng chỉ do dự hai giây rồi đi ra ngoài.
Cô không chỉ sắp xếp lại giường ngủ, còn dọn dẹp gọn gàng cả phòng ngủ lẫn tủ quần áo.
Kiều Đông Dương nhìn căn phòng sạch sẽ sáng sủa, khẽ chậc chậc, hài lòng gật đầu, anh đưa tay ra ôm vai Trì Nguyệt: "Được rồi, hai ta hòa nhau."
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Là sao?"
Kiều Đông Dương mỉm cười tình tứ: "Tôi mua quần áo cho em, em dọn nhà cho tôi. Hòa nhau!"
Trì Nguyệt: "..."
Vậy cũng gọi là hòa nhau?
"Em đừng coi thường sức lao động của mình, giá trị kinh tế người lao động sẽ do người sử dụng lao động quyết định. Tôi nghĩ sức lao động của em đáng giá nhiều tiền như vậy."
"Kiều Đông Dương..."
Trì Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh.
Một lúc sau, cô đột nhiên bật cười: "Anh thừa tiền không có chỗ tiêu à?"
Kiều Đông Dương ngước mắt nhìn: "Sao em biết? Suyt! Đây là bí mật đấy."
Trì Nguyệt bị anh chọc cười.