Trải qua hơn hai tiếng "thẩm vấn", Trì Nguyệt đi ra từ đồn cảnh sát đã mệt mỏi đến buồn ngủ.
"Nữ vương của mình, cậu quá lợi hại!" Nghĩ đến dáng vẻ ngạc nhiên của Chu Thanh, Vương Tuyết Nha không nhịn được khen cô: "Vẻ mặt của Chu Thanh vào tối nay có thể khiến mình cười một năm. Bạn yêu, cậu làm như thế nào vậy? Không thay đổi sắc mặt đã đưa cô ta vào đồn cảnh sát rồi..."
"Cậu hỏi mình? Mình còn muốn hỏi cậu đây. Tình hình bên cậu là thế nào, hả?"
Trì Nguyệt hừ lạnh, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, ra hiệu Vương Tuyết Nha nhìn người và xe trong khuôn viên đồn cảnh sát.
Kiều Đông Dương đã đi ra ngoài từ lâu, không rời đi ngay mà dựa vào xe gọi điện thoại, hai chân bắt chéo, dáng vẻ hơi lười biếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Một khuôn mặt đẹp trai đắm mình ở trong màn sương lạnh lẽo, không biết là ai đắc tội với anh ta, cũng không biết ai sẽ gặp xui xẻo.
Vương Tuyết Nha liếc anh ta một cái, lè lưỡi, kéo Trì Nguyệt đến bên cạnh rồi nói nhỏ: "Cậu không phát hiện anh Kiều rất đẹp trai sao?"
Trì Nguyệt hít sâu một hơi.
"Cô chủ, mình không hỏi điều này."
"...Cậu trả lời mình trước được không?"
Vương Tuyết Nha lại nhẹ nhàng kéo tay áo của cô, Trì Nguyệt bất đắc dĩ.
"Bé cưng, con gái chỉ biết nhìn mặt là bước đầu tiên nhìn nhầm đàn ông
"Không nhìn mặt thì nhìn cái gì? Nhưng cơ thể người ta giống cậu à?"
Trì Nguyệt: "..." CMN!!!
Trì Nguyệt nhướn mày: "Bạn thân?"
"Thân. Mình đảm bảo!" Vương Tuyết Nha giơ hai ngón tay lên, cười khanh khách nháy mắt một cái: "Thật ra anh Kiều không xấu xa như chúng ta đã nghĩ. Việc Đoạn Thành Trình và Chu Thanh hãm hại cậu, anh ta không hay biết...Người ta bận rộn nhiều việc mà chúng ta nên thấu hiểu. Nghe thấy cậu xảy ra chuyện, người ta chủ động tiện đường đưa mình đến đây đấy."
Chủ động?
Tiện đường?
Trì Nguyệt nheo mắt đánh giá Vương Tuyết Nha: "Cậu có chuyện gì với anh ta à?"
"Phì phì phì, đương nhiên là không có!" Vương Tuyết Nha mỉm cười liếc cô một cái: "Mình và ba đi ra từ nhà hàng, anh Kiều đang đứng chờ Thiên Cẩu ở cửa ra vào...Anh ta đang trò chuyện với ba mình mấy câu thì cậu gọi điện thoại đến. Không may là ba mình còn có bữa tiệc nên bỏ mình ở lại. Anh Kiều liền tốt bụng đưa mình đến đây..."
Tốt bụng? Trì Nguyệt bỉu môi.
"Mình thấy chưa chắc."
" Đừng vậy mà Nguyệt Quang Quang, chúng ta phải thấu hiểu lòng người..."
Trì Nguyệt véo mặt Vương Tuyết Nha một cái, hung dữ nghiến răng: "Ngu ngốc, con cừu nhỏ...Cẩn thận anh ta ăn thịt cậu đấy!"
"Tôi không ăn thịt người." Không biết Kiều Đông Dương đã gọi điện thoại xong từ lúc nào, thính lực siêu mạnh phát huy tác dụng, bắt được Trì Nguyệt đang nói vớ vẩn. Anh hừ cười một tiếng, thả một tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn bọn họ: "Hai cô gái, có thể đi chưa? Tôi rất bận rộn!"
Vương Tuyết Nha: "Có thể có thể."
Cô kéo Trì Nguyệt, Trì Nguyệt lại không nhúc nhích tí nào, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Việc nhận bạn gái vừa nãy, cô còn chưa tính sổ với anh ta đấy.
Trì Nguyệt cản Vương Tuyết Nha: "Không cần làm phiền anh Kiều, chúng tôi tự gọi xe về."
Kiều Đông Dương mím môi, hiếm khi nào nghiêm túc nhìn cô.
Rất lâu sau, anh gật đầu, mở cửa xe ra: "Tuỳ cô!"
Cửa xe còn chưa đóng lại, bên trong vang lên giọng nói của Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, xe đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể chạy."
Kiều Đông Dương ngồi lên, chỉnh lại quần áo: "Đi!"
"Được, Kiều đại nhân!" Thiên Cẩu bị "gϊếŧ chết" 72 tiếng đồng hồ, sau đó "tỉnh lại" nên rất ngoan ngoãn dẫn đường: "Mục tiêu lái xe: số 285 đường Hàng Không, tổng cộng 3.2 cây số, bây giờ giao thông đoạn đường này ùn tắc nghiêm trọng, cần khoảng 30 đến 40 phút..."
Kiều Đông Dương nghiêm nghị: "Đến đường hàng không làm gì?"
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, mục tiêu lái xe là anh nói cho tôi biết vào 10 phút trước."
Kiều Đông Dương: "..."
Thiên Cẩu: "Kiều Đông Dương, tôi quét được có hai người đẹp đứng cách xe chưa đầy 3m, Kiều đại nhân..."
Kiều Đông Dương: "Câm miệng! Không đến đường hàng không, đi..."