Trận đấu này có tính khiêu chiến và yêu cầu sức chịu đựng nhiều hơn ba trận đầu, Trì Nguyệt có thêm hy vọng chiến thắng, nhưng ưu thế của Lâm Phán vẫn rất rõ ràng.
Ống kính camera dõi theo các thí sinh, khán giả ngồi trên khán đài nhìn màn hình lớn, mọi người đều rất căng thẳng...
Khi đang phát sóng trực tiếp, đạo diễn nhìn thấy Kiều Đông Dương trong màn hình.
"Quay cận cảnh anh Kiều!"
"Đã nghe rõ."
Ống kính camera quay thẳng vào khuôn mặt Kiều Đông Dương, đạo diễn nhanh chóng chuyển hình ảnh cho khán giả, khu
bình luận lập tức phát điên.
"Anh Kiều quá đẹp trai!"
"A a a a, anh Kiều của tôi, đây là khuôn mặt thần tiên gì chứ, tại sao lại đẹp trai thế!"
"Em muốn sinh khỉ con cho anh Kiều! Chờ em lớn lên sẽ gả cho anh!"
Khi bình luận đang chạy đầy màn hình, Trì Nguyệt đã chạy được 100m, cô không biết Kiều Đông Dương đã cướp ống kính của cô, càng không biết MC đã chạy đến khán đài, ngồi xổm bên cạnh Kiều Đông Dương.
"Anh Kiều, anh có thể nói mấy câu không?"
Kiều Đông Dương nhìn thiết bị trên tay cô ta: "Hỏi gì?"
MC: "Anh có ý kiến gì với trận đấu này không?"
Kiều Đông Dương: "Không."
Anh không phải một người thân thiện, lời nói lạnh lùng khiến MC hơi xấu hổ, nhưng vì rating của chương trình, dù không được chào đón thì cô ta cũng phải kiên trì mỉm cười nói chuyện với Kiều Đông Dương.
"Tất cả mọi người rất muốn biết, giữa Lâm Phán và Trì Nguyệt, anh Kiều hy vọng ai là người thắng?"
Kiều Đông Dương nhíu mày: "Nếu bây giờ cô quay camera về phía sân vận động, tin rằng cô sẽ nhanh chóng thấy được kết quả."
MC mỉm cười: "Anh Kiều nói đúng lắm. Lâm Phán và Trì Nguyệt đều là những thí sinh ưu tú. Không biết ai mới là thí sinh Trời Sao trong lòng anh Kiều?"
Kiều Đông Dương lườm cô ta: "Cô đang kéo thù hận cho tôi à?"
MC khẽ giật mình, Kiều Đông Dương lại cong môi cười: "Tôi sợ fan hâm mộ của hai thí sinh này sẽ bóp chết tôi mất."
"Anh Kiều nói đùa, anh có rất nhiều fan hâm mộ đấy." MC không đỡ được vị "Kiều quanh co" này nữa, chỉ có thể nói sang việc khác: "Anh Kiều, anh có gì muốn nói với hai thí sinh đang thi đấu không? Hoặc là một câu cổ vũ?"
Ống kính camera quay cận cảnh khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Kiều Đông Dương: "Bây giờ bọn họ có thể nghe thấy lời tôi nói sao?"
MC không nói chuyện với người này được nữa.
"Bây giờ các thí sinh không nghe được, nhưng sau khi phần thi này kết thúc, bọn họ sẽ rất vui khi nhận được lời cổ vũ của anh Kiều."
Kiều Đông Dương cau mày, không biết có phải đã bị cô ta thuyết phục hay không, lại nhìn vào ống kính đưa tay làm một tư thế chiến thắng, cười nói: "Cố lên!"
"Ai cố lên?" Câu hỏi này đang ngập tràn trong khu vực bình luận.
MC hỏi thay cho khán giả, Kiều Đông Dương mỉm cười bí ẩn: "Trận đấu cố lên!"
"Được rồi, cảm ơn anh Kiều đã trả lời."
MC nhìn về phía sân vận động: "Phần thi vác vật nặng 200m sắp kết thúc rồi. Hai vị thí sinh ưu tú Lâm Phán và Trì Nguyệt, ai sẽ thắng trận đấu này đây? Bây giờ mời đạo diễn chuyển hình ảnh vào trong sân..."
Khán giả thở dài vì không được thấy khuôn mặt đẹp trai lai láng của anh Kiều nữa, nhưng cảm giác tiếc nuối nhanh chóng bị tiếng ồn ào trong hiện trường lấp đầy.
"A! Lâm Phán về đích rồi!"
"Thắng rồi!
"Lâm Phán, Lâm Phán, Lâm Phán!"
Tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng hò hét.
Ống kính quay cận cảnh Lâm Phán, sau khi cô ta chiến thắng một lần nữa, trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lộ rõ vẻ tự tin.
Sau khi cởϊ áσ ba lỗ mang vật nặng xuống, Lâm Phán nhìn vào ống kính làm tư thế chiến thắng.
"Cảm ơn mọi người, tôi sẽ cố gắng!"
Động tác này được dân mạng chụp màn hình, sử dụng kỹ năng chế ảnh thần sầu, ghép với hình ảnh Kiều Đông Dương làm "động tác cố lên" tạo ra tin đồn "hành động đôi".
Trí tưởng tượng của khán giả bay cao bay xa, nghĩ ra rất nhiều ảo tưởng.
"Không cần nói gì nữa, Lâm Phán thắng! Hành động của anh Kiều đã nói ra kết quả!"
Hai đề tài "Kiều Đông Dương ám chỉ kết quả thi đấu", "Cử chỉ chiến thắng dành cho người yêu" nhanh chóng bị đẩy lên hot search.
Sự hiểu lầm khó giải thích khiến một nhóm người quá khích.
Thế nhưng, vì sao Kiều Đông Dương lại vỗ tay khen ngợi Trì Nguyệt?
Tình cảm của anh Kiều rắc rối khó gỡ, Trì Nguyệt nằm không cũng trúng đạn.
Cô bình tĩnh ngồi trên ghế nghỉ ngơi, mãi không nói câu nào, Vương Tuyết Nha lau mồ hôi cho cô, sắp xếp lại lời nói sáng tạo ra một lời khen hay nhất có thể.
"Nguyệt Quang Quang, đừng đau lòng. Thua vác vật nặng 200m, chúng ta còn có 400m..."
"Mình không đau lòng." Trì Nguyệt nhìn phía bên kia đường chạy: "Cô ta ưu tú hơn mình."
"Nguyệt Quang Quang..." Vương Tuyết Nha không thích Trì Nguyệt thua, trong lòng rất khó chịu.
Cô nhận ra Trì Nguyệt đã tốn rất nhiều thể lực, hai người cùng vác vật nặng 20kg nhưng cô ấy tốn sức hơn Lâm Phán rất nhiều.