Kiều Đông Dương tức giận, khuôn - mặt tối tăm, ánh mắt sắc bén nhìn trợ ký Hầu cứ như đang muốn xé xác anh ta: "Nếu đã vì tôi, sao không trực tiếp để tôi thừa kế đi?"
"Lúc đó anh còn quá nhỏ. Bác trai và chú anh là người hiền lành lắm à? Nếu năm đó anh gánh vác khối tài sản khổng lồ này, còn không bị bọn họ xé xác chắc? Anh nhìn Chủ tịch Kiều là hiểu."
Những năm gần đây, trong xí nghiệp gia tộc liên tục tranh giành đấu đá, đâu có ngày nào được yên bình?
Trợ lý Hầu khuyên nhủ anh: "Dù ba anh đối xử tệ với anh thì ông ấy cũng là ba anh. Những năm qua ông ấy cũng không làm gì anh..."
Kiều Đông Dương cười lạnh: "Đó là vì di chúc của ông nội."
Ôi! Trợ lý Hầu thở dài, không thể cãi lại: "Trước khi ông cụ qua đời đã nói rất nhiều, từng câu từng chữ đều dặn dò anh, ông ấy đã gửi gắm tương lai của Kiều thị cho anh rồi..."
Đáng tiếc, Kiều Đông Dương không được nghe những lời này.
Lúc đó anh đang ở nước ngoài, vì vậy anh mới nói mình chưa từng học chương trình Ngữ văn tiểu học.
Đến khi anh quay về, ông nội đã được chôn cất, không kịp gặp mặt lần cuối.
Cổ họng Kiều Đông Dương hơi nghẹn lại, nhìn chằm chằm trợ ký Hầu một lúc lâu, giọng nói khàn đặc: "Cậu là người của ông cụ?"
Trợ lý Hầu thấy anh đã suy nghĩ rõ ràng thì mỉm cười: "Còn không phải à? Tôi đã nói tôi dựa vào mối quan hệ bám váy mà?"
"Anh Kiều, coi như vì ông cụ, anh đừng hành động theo cảm tính."
Kiều Đông Dương im lặng một lát rồi xua tay.
"Cậu ra ngoài đi, tôi muốn suy nghĩ một lúc."
"Nghĩ đến ai?"
"Có phải tôi chưa làm gì cậu nên cậu thấy ngứa da không?"
"Vâng, anh Kiều. Vậy tôi cút trước."
Trong tình huống bình thường, trợ ký Hầu là một trợ lý có năng lực. Anh ta cung kính đứng lên, trước khi đi còn không quên an ủi anh.
"Anh phải tin tưởng cô Trì, cô ấy sẽ thắng."
"Đây không phải chuyện thắng thua." Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn trợ ký Hầu: "Tôi không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra thêm lần nữa, rõ chưa?"
Trợ lý Hầu gật đầu: "Không phải tôi không báo cáo với anh, tại gần đây anh quá đắm chìm..." Nói đến đây, anh ta nhướn mày nhìn Kiều Đông Dương: "Người đàn ông đắm chìm trong tình yêu sẽ rất khó bình tĩnh đưa ra phán đoán chính xác. Tôi chỉ có thể quyết định giúp anh."
"Cậu còn ngụy biện?" Ánh mắt Kiều Đông Dương sắc như lưỡi dao.
Trợ lý Hầu sợ hãi: "Tôi sai rồi, lần sau không thế nữa."
"Còn có lần sau? Cút, cút."
Hầu Tử đã cút, nhưng anh nên giải thích chuyện này thế nào?
Theo một nghĩa nào đó, Hầu Tử ra lệnh cũng có nghĩa anh đã ra lệnh...
Việc Hầu Tử đã quyết định cũng có nghĩa là anh quyết định...
Ít nhất, người ngoài đều thấy như vậy.
Anh chắc chắn phải gánh tội này.
Kiều Đông Dương đau đầu, xoa đầu Thiên Cẩu: "Nhảy một điệu cho tao xem nào."
"Vâng, Kiều đại nhân!"
Thiên Câu lạch cạch đi đến giữa phòng bắt đầu nhảy nhót, điệu nhảy của người máy rất vui nhộn và hài hước.
Thế nhưng Kiều Đông Dương lại đứng lên đi đến trước cửa sổ, khuôn mặt nghiêm nghị ngắm những tòa nhà chọc trời ở đằng xa.
Hôm nay là ngày huấn luyện thứ hai, trên cơ bản Trì Nguyệt đã tìm được trạng thái.
Phương pháp huấn luyện của tổ chương trình Trời Sao khác với lúc cô học trong trường, chuyên nghiệp hơn, cụ thể hơn, mục tiêu rõ ràng hơn. Huấn luyện viên Lưu là huấn luyện viên giỏi nhất trong ngành hàng không vũ trụ, cách huấn luyện và tư duy đều rất khéo léo, có điều hành động hơi gia trưởng.
Liên quan đến việc hoãn thi đấu, Trì Nguyệt không nói gì, nhưng huấn luyện viên Lưu lại đi làm ầm ĩ một trận.
Đương nhiên, vẫn chẳng có kết quả gì.
Tin tức hoãn thi đấu đã được gửi đi, không thể sửa đổi được nữa.
Trì Nguyệt thấy rất vui khi được học tập một vị huấn luyện viên nghiêm khắc và chuyên nghiệp, vì vậy đã cố gắng rất nhiều.
Mỗi người đều nhận ra tình huống hiện tại của cô.
Lâm Phán cũng sẽ dốc hết sức để đối phó.
Chỉ cần hai người đồng thời xuất hiện trong một khu vực huấn luyện, bầu không khí sẽ thay đổi, dường như trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
60 thí sinh phân chia thành từng nhóm nhỏ "Nhóm ủng hộ Lâm Phán", "Nhóm ủng hộ Trì Nguyệt", "Nhóm trung lập", "Nhóm bỏ đá xuống giếng", "Nhóm quần chúng ăn dưa"... Mỗi người đều có quan điểm khác nhau, nhận thức khác nhau, lập trường khác nhau.
Thế nhưng, mọi người đều thấy hôm nay Lâm Phán rất hăng hái.
Tin tức Kiều Đông Dương quan tâm đến sức khỏe của cô ta nên đích thân điều chỉnh thời gian thi đấu, cứ như đang mọc cánh đã lan truyền trong đội.
Tuy Lâm Phán vẫn phủ nhận, nói anh Kiều đang suy nghĩ cho hiệu quả của chương trình, nhưng trên mặt đã thể hiện rõ sự vui vě.
"Trì Nguyệt, cậu có chắc sẽ thắng Lâm Phán không?" Hàn Điềm Điềm ở chung phòng ký túc với Trì Nguyệt, vì vậy cô ta vô tình đứng vào "Nhóm ủng hộ Trì Nguyệt", bị mọi người cô lập, lúc nói chuyện cũng lén lút không cho cô ta biết. Cứ thế, cô ta nghiễm nhiên đứng về phe của Trì Nguyệt.
Hàn Điềm Điềm rất hy vọng Trì Nguyệt sẽ thắng để vả mặt đám người kia. Thoạt nhìn, cô ta còn lo lắng hơn cả Trì Nguyệt.
"Không biết nữa." Trì Nguyệt không ngẩng đầu lên, nghiêm túc kéo giãn chân.
"Tôi nói cho cậu biết, Lâm Phán là BUG đấy..." Hàn Điềm Điềm không phục nói: "Vì sao cô ta có thể trở thành thí sinh hàng đầu chứ? Chính vì gen của cô ta khác với chúng ta. Cô ta là con lai, sức khỏe và tố chất cơ thể tốt hơn chúng ta."
Trì Nguyệt nhìn cô ta: "Vì vậy, chúng ta càng phải cố gắng hơn."
"Không phải cứ cố gắng là có tác dụng. Cũng như việc không thể chọn cha mẹ và xuất thân vậy..."
"Điềm Điềm." Trì Nguyệt ngắt lời cô ta: "Hình như Thang Bình đang gọi cậu."
"Hả? Ừ. Cậu ấy đâu?"
"Bên kia..."
Cuối cùng Trì Nguyệt đã đuổi được cô ta.
Cô nàng này cứ như một con muỗi vo ve, ngày nào cũng đi lan truyền năng lượng tiêu cực, tâm trạng tốt đẹp đều bị cô ta phá sạch.
Trì Nguyệt yên lặng đi về phía vòng xoay, Vương Tuyết Nha đang huấn luyện ở bên đó, thấy cô đi đến vội vàng nhảy xuống, lau mồ hôi trên trán: "Sao thế? Cậu xong rồi à?"
"Ừm, xong rồi."
"Đã quen chưa?"
"Quen rồi."
Vương Tuyết Nha đột nhiên kéo cô đi đến chỗ không có ai, lo lắng nói: "Cậu chưa gọi cho anh Kiều à?"
Trì Nguyệt: "Tại sao mình phải gọi?"
Vương Tuyết Nha đúng là Hoàng đế không gấp thái giám lại gấp: "Chị gái à, cậu có bị ngu không? Cậu không thấy Lâm Phán đã đắc ý thế nào rồi à..."
"Tiểu Ô Nha!" Trì Nguyệt cau mày: "Mình không muốn ngày nào cũng phải nghe thấy cái tên này."
"?"
"Lâm Phán, Lâm Phán, tại mình sắp mọc kén rồi. Cô ta liên quan gì đến mình?"
Không liên quan sao? Vương Tuyết Nha thấy ngạc nhiên với câu hỏi của cô.
Trì Nguyệt nhận ra mình quá nặng lời: "Mình biết cậu đang quan tâm mình. Nhưng cậu phải hiểu, cô ta là cô ta, mình là mình, thắng thua phải xem thực lực chứ không dựa vào miệng lưỡi."
"Ừ."
Vương Tuyết Nha mím môi.
"Có thế mình quá để ý đến cô ta. Xin lỗi, có làm ảnh hưởng đến cậu không?"
"Không." Trì Nguyệt mỉm cười: "Mình không bị người khác ảnh hưởng."
"Anh Kiều... cũng không thể sao?"
"Không thể..."
Sau khi huấn luyện xong về phòng ký túc, Trì Nguyệt vừa bật máy đã thấy Kiều Đông Dương gọi đến.
Cô khó chịu trực tiếp dập máy.