[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 167: CHỊ EM CÙNG LÙI





Báo cáo!" Một giọng nói vang lên, Trì Nguyệt không ngoảnh lại cũng nhận ra đây là giọng nói của Chu Thanh.


Chu Thanh lớn tiếng nói: "Báo cáo huấn luyện viên, Lâm Phán đau bụng đi nhà vệ sinh, nhờ tôi xin nghỉ giúp."


Huấn luyện viên trưởng khó chịu: "Hai tiếng nghỉ trưa còn không đủ cho cô ta đi nhà vệ sinh sao?"


Chu Thanh: "Báo cáo, tôi không biết!"


Huấn luyện viên trưởng hừ lạnh, nhìn đồng hồ: "Một người vi phạm kỷ luật, tất cả chịu phạt. Lập tức chống đẩy 100 cái, chuẩn bị..."


"Vâng!" Tất cả thí sinh đã quen với quy tắc này, bình tĩnh chuẩn bị động tác chống đẩy, huấn luyện viên hô "1", tất cả thực hiện đều nhịp.


Huấn luyện viên trưởng rất hài lòng với kết quả luyện tập, đôi mắt đánh giá các nữ thí sinh đang áp sát mặt đất, cho đến khi mọi người sắp không chịu được nữa mới chậm rãi hô "2". Các cô gái không ngại chống đẩy, nhưng động tác chống đẩy chậm như vậy đòi hỏi sức chịu đựng gấp đôi.


Một lúc sau, trên trán mọi người lấm tấm mồ hôi.


Trì Nguyệt yên lặng chống đẩy bên cạnh Vương Tuyết Nha.


Vương Tuyết Nha nghiến răng thở ra, đột nhiên quay sang dùng khẩu hình nói chuyện với Trì Nguyệt.


"Có tức không... Cậu nói có tức không, tức chết mình rồi!"


"Không được nói chuyện!" Huấn luyện viên trưởng đột nhiên quát một tiếng, chỉ vào Vương Tuyết Nha: "Số 56, lát nữa mọi người làm xong, cô làm thêm 50 cái."


"Hả?" Vương Tuyết Nha ngẩng đầu lên: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi không nói chuyện."


Huấn luyện viên trưởng: "Không nói chuyện thế miệng cô mấp máy cái gì?"


Mẹ nó còn không được mấp máy môi, mấp máy môi cũng là nói chuyện à, còn có thể rêи ɾỉ vì mệt chứ!


Vương Tuyết Nha hơi buồn bực, cô không dám cãi lại, đành cúi đầu nghiến chặt răng, tỏ vẻ không phục.


Trì Nguyệt liếc cô: "Cậu đừng nói chuyện nữa."


Bảo cô không nói chuyện, cô ấy còn nói chuyện là có ý gì?


Huấn luyện viên trưởng lại nghiêm nghị nói: "Số 59, cô chống đẩy thêm 50 cái với cô ta."


Trì Nguyệt: "Vâng!"


60 thí sinh Trời Sao chia thành sáu đội, số hiệu đều là hai chữ số. Số đầu tiên là số đội của bọn họ, số thứ hai là số thứ tự trong đội của bọn họ. Trì Nguyệt số 59, có nghĩa cô là thí sinh thứ chín trong đội năm.


Thế là mọi người chống đẩy 100 cái xong đều đi uống nước, huấn luyện tự do theo sự chỉ định của huấn luyện viên, chỉ có hai người vẫn ở lại chỗ cũ.


Huấn luyện viên Lưu của đội năm đau lòng nhức óc nhìn cặp chị em cùng lùi này, nghiến răng đếm số cho bọn họ.


"Nguyệt Quang Quang, cậu bị ngốc à?"


Vương Tuyết Nha mệt mỏi cổ họng khát khô, nhưng vẫn không nhịn được mắng cô.


"Ngốc cái gì?" Trì Nguyệt rất bình tĩnh.


"Rõ ràng thấy mình bị phạt, cậu còn nói chuyện nữa, không phải tự nhận hình phạt sao?"


"Đúng vậy, mình tự nhận hình phạt để ở cạnh cậu đấy." Trì Nguyệt nói như đúng rồi.


Ngoại trừ thở dài, Vương Tuyết Nha còn có thể nói gì nữa?


"Cậu tốt quá!" Cô nghiến răng: "Hôm nay đều bị Lâm Phán kia làm hại."


"Con người có ba chuyện gấp, bị đau bụng thì biết làm sao?"


"Đau cái gì mà đau? Mình thấy cô ta cố ý." Vương Tuyết Nha rất thiên vị Trì Nguyệt, trong đội có rất nhiều người đồn thổi Lâm Phán là "cô con dâu được chọn" của nhà họ Kiều, chỉ từ điều này thôi Vương Tuyết Nha đã coi Lâm Phán là tình địch của Trì Nguyệt, tất nhiên sẽ có thành kiến với cô ta.


"Nguyệt Quang Quang, cô ta đang muốn dằn mặt cậu. Cậu không nhận ra à?"

Trì Nguyệt bật cười: "Dằn mặt mình lại còn kéo tất cả mọi người theo? Không ai ngu thế đâu."


"Này. Cậu lạ thật." Vương Tuyết Nha quay sang, đôi mắt trợn tròn: "Không phải cậu là người dặn mình phải biết đề phòng người khác à? Sao bây giờ cậu lại không đề phòng người ta? Còn nói giúp cô ta nữa?"


"Mình không nói giúp cô ta, mình đang xét theo việc chung thôi." Trì Nguyệt híp mắt lại để mồ hôi không chảy vào mắt: "Lâm Phán dằn mặt kiểu này chỉ tự làm mình mất mặt, cô ta đau cái gì không được lại đi đau bụng. Chỉ cần cô ta là người thông minh thì sẽ không ngang nhiên làm ra chuyện mất mặt như thế..."


"... Cũng đúng."


Vương Tuyết Nha cảm thấy cô nói có lý, nhưng nghĩ một lúc vẫn cảm thấy việc này không đơn giản.


"Dù sao mình cũng không tin cô ta lại đi nhà vệ sinh đúng lúc này, cô ta là người khá kỷ luật..."

"Không tin thì có ích gì? Lỗi người ta ra khỏi nhà vệ sinh đánh một trận à?"


Trì Nguyệt nhìn cô: "Cậu phải nhớ đừng tỏ ra thù ghét cô ta."


"Vì sao?"


"Cô ta đã giúp cậu."


"..." Vương Tuyết Nha lập tức im lặng.




Đó là vết nhơ trong cuộc đời Vương Tuyết Nha, đến tận bây giờ còn chưa rửa sạch. Mặc dù cô không yêu cầu Lâm Phán giúp mình nhưng Lâm Phán đã nói cô ta bị thương vì giúp cô. Từ góc độ đạo đức, cô ta là ân nhân của cô, ai cũng có thể nói cô ta làm sai, chỉ có cô không thể nói vậy, nếu không bùa rìu đạo đức sẽ đập chết cô.


"Nguyệt Quang Quang, cậu có cảm thấy... mình rất xấu tính không?"


"Không hề."


Trì Nguyệt thở ra, cô nhìn xuống sàn nhà sạch sẽ.


"Nếu cậu không chịu nổi đám thánh nhân đạo đức dùng ngòi bút làm vũ khí, vậy thì đừng tùy tiện thách thức các quy tắc..."

Vương Tuyết Nha cúi đầu, cô im lặng chống đẩy nhanh hơn. Sau khi chống đẩy 50 cái xong, cô nằm bệt xuống đất, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi nhìn Trì Nguyệt.


"Ừ, cậu nói đúng. Cô ta đã giúp mình trong trận bão cát. Thế nhưng mình vẫn muốn nói một câu, nếu cô ta không giúp mình đã chẳng có chuyện sau đó... Không phải sự hy sinh của cô ta giúp mình không bị thương trong bão cát, mà là vì cậu dạy các kiến thức trong sa mạc cho mình, mình biết cách tự cứu bản thân... Nguyệt Quang Quang, cậu cảm thấy mình nợ cô ta à? Phải nợ cả một đời sao?"


Trì Nguyệt im lặng, đây là câu hỏi rất khó trả lời, vĩnh viễn không có đáp án.


Trên đời không có "Nếu như", mọi người chỉ nhìn kết quả.


Vương Tuyết Nha hít sâu, khép hờ mắt: "Nói một câu khó nghe, nếu không có mình, chưa chắc cô ta đã sống sót đợi đội cứu hộ đến. Mình nghĩ mãi không hiểu, chẳng lẽ cô ta giúp mình là giúp đỡ, mình cứu cô ta thì không được coi là cứu sao? Mình đi nhặt ống kính, mình tự chịu trách nhiệm với mạng sống của mình. Cô ta kéo mình vì tốt bụng, nhưng mình nên chịu trách nhiệm về mạng sống của cô ta sao? Vì việc này do mình bắt đầu nên mình phải gánh chịu mọi trách nhiệm sao?"

Vương Tuyết Nha lắc đầu nguầy nguậy.


"Không! Không phải điều này rất bất công sao?"


Trì Nguyệt nhìn cô, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.


Trong lòng Tiểu Ô Nha, sự tổn thương do Phạm Duy gây ra cho cô kém xa lần bạo lực mạng này.


"Ừ. Điều này rất bất công." Trì Nguyệt nhẹ nhàng ôm vai cô, ngồi xuống bên cạnh cô: "Thế nhưng, Tiểu Ô Nha, trên đời này không có mấy người tỉnh táo, không thể yêu cầu tất cả mọi người đều suy nghĩ giống chúng ta."


Mỗi người có hoàn cảnh lớn lên khác nhau, quan điểm khác nhau, cách nhìn nhận thế giới cũng khác nhau.


"Chúng ta phải học cách buông bỏ, trái tim phải mạnh mẽ không sợ tin đồn."


Vương Tuyết Nha nhìn cô chằm chằm, vành mắt ửng đỏ, buồn bực không lên tiếng.


Trì Nguyệt nghiêng đầu, mỉm cười xoa đầu cô, kéo cô đứng dậy: "Đi thôi, uống chút nước, tiếp tục huấn luyện."

"Huấn luyện viên, tôi đã đến rồi."


Ở đằng xa, Lâm Phán đã chạy tới báo cáo.


Có lẽ huấn luyện viên đã nói điều gì đó với cô ta, Lâm Phán đưa tay lên ra hiệu "Ok", lập tức nằm xuống bắt đầu chống đẩy.


Trì Nguyệt cầm chai nước khoáng, yên lặng đánh giá cô ta.


Đây là một người đẹp lai giữa hai dòng máu Trung Tây, nghe nói lớn lên ở nước ngoài, vẻ ngoài xinh đẹp phóng khoáng, tính cách dịu dàng, ôn hòa lại dễ gần, phần lớn mọi người trong đội đều yêu quý cô ta...


Nếu cô ta thật sự là cô con dâu do nhà họ Kiều lựa chọn, đứng bên cạnh Kiều Đông Dương... có lẽ cũng rất xứng đôi?


"Trì Nguyệt!"


Trì Nguyệt nghe thấy huấn luyện viên gọi, cô vội đặt chai nước xuống chạy sang.


"Huấn luyện viên Lưu, anh tìm tôi à?"


Huấn luyện viên đánh giá cô: "Hiện tại sức khỏe của cô thế nào?"

Trì Nguyệt không hiểu sao anh ta đột nhiên hỏi vậy: "Rất khỏe, sao thế?"


Huấn luyện viên Lưu nhìn xung quanh, khẽ nói: "Tôi vừa nhận được tin tức từ cấp trên, nói hoãn phần thi đấu của cô một tuần?"


Có việc này sao?


"Vì sao?" Trì Nguyệt khó hiểu nhìn anh ta.


"Cô thật sự không biết sao?" Huấn luyện viên Lưu nghi ngờ nhìn cô chằm chằm, có vẻ cũng không biết nhiều hơn Trì Nguyệt là bao: "Hình như nói cô bị thương, vẫn chưa khỏe lại. Vì vậy tôi mới đến hỏi cô, cô không khỏe ở đâu?"


Trì Nguyệt vô cùng khỏe mạnh.


Là ai cho rằng cô vẫn chưa khỏe hơn?


Chỉ có thể là ông chủ Kiều thôi, anh đã ở nơi cách xa ngàn dặm rồi mà vẫn còn nghĩ đến sức khỏe của cô.


"Trì Nguyệt. Tôi phải nói rõ ràng cho cô biết."


Huấn luyện viên là một người chất phác, ngoại trừ công việc huấn luyện thì không biết chuyện gì khác, đương nhiên càng không biết chuyện cá nhân của cô và Kiều Đông Dương, anh ta chân thành nói: "Nếu cô không khỏe thì có thể hoãn trận thi đấu này một tuần. Nếu vì nguyên nhân khác, tôi đề nghị cô đừng kéo dài."

Hả?


Trì Nguyệt nhìn anh ta, muốn nghe quan điểm của anh ta.


Vẻ mặt huấn luyện viên Lưu nghiêm nghị, lời lẽ chân thành.


"Chắc cô cũng biết việc của Lâm Phán, cô vừa vào đội chưa được mấy ngày, không ai hiểu rõ tình hình khôi phục của cô. Nếu kéo dài một tuần nữa, không ai biết việc này sẽ có lợi cho cô hay có lợi cho cô ta. Tuy nhiên, kéo dài một tuần đồng nghĩa với việc cô sẽ rơi vào trạng thái lo lắng và căng thẳng trong suốt một tuần, điều này ảnh hưởng đến việc huấn luyện và độ bền bỉ của cô, không bằng giải quyết luôn cho xong... Cô thấy thế nào?"