Trì Nguyệt híp mắt: "Cô vợ ngoan của anh đã tiêu rất nhiều tiền cho tên đào mỏ Phạm Duy kia. Ăn, mặc, dùng... đều cao cấp hơn anh nhiều." Cô đánh giá bộ quần áo trên người Lý Quân Bồi, thở dài nói: "Có lẽ những lời nói thế này hơi tàn nhẫn, nhưng lương tâm của tôi khiến tôi không thể giấu giếm tiếp nữa. Anh Lý, tôi thấy anh là một người chăm chỉ tiết kiệm, chắc ngày thường cũng không nỡ tiêu tiền cho bản thân? Nhưng Phạm Duy sẵn sàng tiêu tiền của vợ anh, vợ anh cũng sẵn sàng chi tiền cho anh ta..."
Khuôn mặt Lý Quân Bồi tái mét, anh ta giận dữ siết chặt nắm đấm.
Trì Nguyệt quan sát vẻ mặt của anh ta.
Thật ra lúc nói chuyện với những người trưởng thành không cần phải quanh co quá nhiều, chỉ rõ các mặt lợi và hại sẽ hiệu quả hơn bất kỳ điều gì.
Tuy việc vợ anh ta nɠɵạı ŧìиɦ rất đáng hận nhưng nếu việc này không động chạm đến lợi ích thì sẽ có rất nhiều người lựa chọn tha thứ, nhất là bên yếu thế hơn. Trì Nguyệt không hiểu được suy nghĩ của Lý Quân Bồi, càng không hiểu sau những ngày tháng sống riêng lâu dài như thế, anh ta và Thẩm Á Lệ còn bao nhiêu tình cảm. Nhưng cô biết chỉ cần tên đàn ông kia động chạm đến lợi ích cơ bản của anh ta, chắc chắn anh ra sẽ không để yên chuyện này.
"Cô Vương, bọn họ đang ở phòng nào?"
"419..."
Số phòng 419...
(*) 419 còn có thể hiểu là tình một đêm.
Lý Quân Bồi kìm nén cơn giận đang bùng cháy, anh ta nhìn về phía hành lang, dây thần kinh căng ra gần như sắp đứt.
"Cô đã điều tra rõ ràng rồi sao?"
"Ừm, tôi theo dõi bọn họ cả tối."
Thấy Trì Nguyệt mở to mắt bịa chuyện, Vương Tuyết Nha không biết phải nói thế nào, đồng thời cũng rất tò mò. Sao Trì Nguyệt lại biết chính xác những chuyện này? Cố ý xin nghỉ đến bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ, còn hẹn cả chồng Thẩm Á Lệ đến?
"Đi thôi, để tôi gõ cửa."
Trì Nguyệt ra hiệu im lặng: "Anh cứ để tôi!"
Nếu cứ gõ cửa như thế, bọn họ sẽ mở cửa ra sao?
Dù mở cửa ra thì có thể thấy được cái gì chứ?
Trì Nguyệt nháy mắt với Vương Tuyết Nha, ra hiệu cô ấy lùi lại rồi cầm thẻ phòng đi đến trước cửa phòng 419, không ngừng quẹt thẻ còn vặn tay nắm cửa.
Người trong phòng nghe thấy tiếng động lập tức hỏi: "Ai đấy? Ai đang ở bên ngoài?"
Trì Nguyệt ấn tay vào cuống họng, giọng điệu lè nhè như say rượu: "Anh là ai? Đây là phòng của tôi..."
Cô lại quẹt thẻ, thấy cửa không mở ra thì khó chịu đập cửa ầm ầm: "Mở cửa ra, tôi muốn vào. Ợ... Mở cửa!"
"Cút đi, nếu cô còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ!"
Người bên trong quát to, có thể nghe ra đây là giọng nói của Phạm Duy.
Trì Nguyệt mỉm cười đắc ý, ngoảnh lại nhìn Vương Tuyết Nha thì thấy cô ấy đang khoanh tay đứng dựa vào tường với vẻ mặt khó chịu... Xem ra việc bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ không chỉ tàn nhẫn với Lý Quân Bồi, Vương Tuyết Nha cũng cảm thấy không vui.
Nhưng tên đã lên dây, không bắn không được, dứt khoát giải quyết hết trong một lần cho xong việc.
Trì Nguyệt tiếp tục giả say gõ cửa: "Ợ! Gọi đi, anh gọi đi! Có gọi ông trời đến cũng vô dụng, đây là phòng của tôi... Đừng tưởng tôi... là phụ nữ độc thân thì dễ bắt nạt... Anh mở cửa ra cho tôi, mở cửa..."
Trong lúc cô giả điên còn cố ý tiết lộ một tin tức cho Phạm Duy – cô là một phụ nữ độc thân, một phụ nữ độc thân đã uống say.
Cô không thể làm ra chuyện nguy hiểm, nhưng chắc chắn có thể ầm ĩ đến mức bọn họ không thể làm được gì.
Phạm Duy thật sự mất kiên nhẫn: "Tôi đi xem một lát, chắc là người ở phòng bên cạnh đi nhầm phòng."
Trong phòng vang lên tiếng bước di loẹt Xoẹt.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, Phạm Duy mặc áo choàng tắm đứng trong phòng, tức giận quát: "Lấy thẻ phòng ra cho tôi xem..."