Trong Thành phố hàng không vũ trụ có một đài thiên văn.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà chính có một mái nhà hình vòm bằng kính, chiếm diện tích hơn một nghìn mét vuông, nơi này được xây dựng rất cẩn thận có khả năng chống ẩm, cách nhiệt, che chắn bão cát. Không biết bọn họ đã sử dụng công nghệ làm sạch gì, ngày nào cũng phải hứng chịu gió cát nhưng mặt kính vẫn sáng bóng như mới, không hề bị cản trở tầm nhìn, nếu gặp lúc thời tiết tốt thích hợp ngắm sao sẽ thấy một bầu trời đầy sao, dường như vừa ngẩng đầu đã có thể khám phá vũ trụ huyền bí.
Kiều Đông Dương là người đam mê khoa học kỹ thuật, vì vậy anh đã biến đài thiên văn thành khu triển lãm khoa học kỹ thuật.
Ở đây trưng bày rất nhiều chiếc kính thiên văn cỡ lớn đường kính mười mấy mét, ống nhòm cỡ nhỏ dài mấy mét, đủ loại giá đỡ kính thiên văn và thiết bị ngắm sao.
Trì Nguyệt ngạc nhiên trợn to mắt đi theo sau lưng Kiều Đông Dương.
"Kiều Đông Dương, đây là cái gì thế?"
Kiều Đông Dương chỉ yên lặng mỉm cười.
Trì Nguyệt lại nói: "... Anh nói đây chỉ là sở thích của anh sao?"
"Ừm. Một sở thích nghiệp dư." Kiều Đông Dương kéo hai cái ghế đến, để Trì Nguyệt ngồi trước chiếc kính thiên văn khúc xạ.
"Anh đầu tư nhiều thiết bị chuyên nghiệp như vậy mà còn nói là nghiệp dư?" Trì Nguyệt hơi ngứa ngáy, đột nhiên hiểu rõ câu nói đang thịnh hành ở trên mạng: bạn không thể hiểu được sở thích của kẻ có tiền.
Không phải tên này cũng thế sao? Anh có thể điên cuồng đập tiền cho "sở thích nhỏ" của anh, xây dựng Thành phố hàng không vũ trụ để chơi đùa đồng thời kiếm được rất nhiều tiền, đương nhiên cũng có thể xây dựng một đài thiên văn khổng lồ tuyệt đẹp vì sở thích nghiệp dư.
"Ghen tị thật! Tôi đang nghĩ, tại sao một người đáng ghét như anh có thể sống đến tận bây giờ?"
Kiều Đông Dương nhướn mày, không thèm để ý: "Thế này đã là gì, còn mấy thiết bị chưa được vận chuyển tới. Mọi điều kiện của nơi này khá tốt, có điều môi trường không tốt, đường sá khó đi..."
Trì Nguyệt hừ lạnh: "Đồ khoe của!"
Kiều Đông Dương mỉm cười nhìn cô: "Em có muốn ngắm sao không?"
"Có thể ngắm sao à?" Chiếc kính thiên văn to lớn này đang chĩa thẳng lên trời, thân kính màu đen bằng kim loại rất hiện đại.
Trì Nguyệt di chuyển ghế đến gần, phải loay hoay mất một lúc mới nhìn vào ống kính thiên văn... Bên trong tối đen như mực, chẳng thấy được thứ gì.
Cô ngơ ngác quay sang nhìn Kiều Đông Dương khiến anh bật cười: "Để tôi."
Anh xoa đầu cô, ngồi xuống bên cạnh bắt đầu dạy cô vận hành thiết bị, sau đó giải thích rất nhiều kiến thức thông thường cho cô nghe.
"Em có biết điều quan trọng nhất khi ngắm sao là gì không?"
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Là gì?"
"Là sự kiên nhẫn."
"Tôi giống một người nóng vội sao?"
"Em nhìn tôi ba lần trong một giây, em giống người kiên nhẫn sao?"
"Tôi nhìn anh ba lần trong một giây, có lẽ vì khuôn mặt đẹp trai của anh..."
Kiều Đông Dương đang điều chỉnh giá đỡ kính thiên văn tự động xác định vị trí, vừa nghe vậy bàn tay đang đỡ ống kính cứng đờ, chậm rãi quay sang nhìn Trì Nguyệt, cười nói: "Thật sao?"
Trì Nguyệt bình tĩnh: "Cái gì?"
Kiều Đông Dương: "Em vừa nói tôi đẹp trai."
Trì Nguyệt: "Đẹp trai là thật, tôi là người nóng vội cũng là thật."
"... Em đang chối bỏ việc lén nhìn tôi sao? Hay muốn ám chỉ cho tôi biết, vì tôi đẹp trai nên em không nhịn được nữa... Hả?"