Lời nói của Trịnh Tây Nguyên không hề thái quá, môi trường mạng ngày nay không tốt, lòng người nóng nảy, có quá nhiều tên trẻ trâu còn dễ bị người ta dắt mũi.
Nhưng suy nghĩ của Kiều Đông Dương khác với Trịnh Tây Nguyên, anh không thích nói "không được" với những chuyện còn chưa làm.
Suy nghĩ một lát, anh hơi hếch cằm lên: "Bên cảnh sát đã nói rõ ràng chưa?"
Trịnh Tây Nguyên gật đầu: "Nhưng không có tác dụng với việc lan truyền tin đồn..."
Kiều Đông Dương im lặng.
Đêm qua, cảnh sát đã bắt được ba kẻ chưa kịp chạy trốn trong vịnh Mãnh Quỷ, trong số đó có một tên bị thương nặng, bị đâm một nhát dao vào bụng, lúc này vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện còn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Một tên khác bị sưng tấy ở bao tinh hoàn, tinh hoàn bị vỡ rất nghiêm trọng, cũng đang nằm điều trị trong bệnh viện. Nhìn từ tình hình trong lời khai của bọn chúng, lời nói của Trì Nguyệt cũng đúng tám chín phần mười, bọn chúng đánh Trì Nguyệt và cũng phải chịu tổn thất nặng nề.
Về phần tại sao lại bắt cóc La Thiền ở sa mạc, bọn chúng không thừa nhận mình hành động có tổ chức và tính toán từ trước, chỉ nói trùng hợp gặp được, lúc đầu chỉ muốn cướp tiền, sau đó thấy cô ta khá xinh đẹp, thế là nghĩ đến việc bỉ ổi. Trong lúc bọn chúng đang thực hiện tội ác thì bị Trì Nguyệt bắt gặp. Cô nàng này quá khỏe, không chỉ giúp La Thiền chạy trốn trong lúc hỗn loạn mà còn dụ bọn chúng chạy vào vịnh Mãnh Quỷ, suýt nữa thì mất mạng.
Lúc bọn chúng khai nhận còn khóc lóc, chỉ thiếu nói mình thành người bị hại.
Kiều Đông Dương: "Tối hôm qua, tôi đã dặn dò không cho phép bất kỳ ai tiết lộ tin tức ra ngoài. Cảnh sát còn đang điều tra, sẽ không chủ động tiết lộ, vậy tại sao chuyện này lại lan truyền trên mạng?"
Trịnh Tây Nguyên: "Điều này... Em thật sự không biết."
Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng: "Người trong tổ chương trình của chúng ta không quản được cái miệng sao?"
Ánh mắt lạnh lùng của anh có sức sát thương cực mạnh, như một con dao đang xẻo thịt, khiến lông tơ trên người Trịnh Tây Nguyên dựng đứng, vội vàng xin tha: "A Kiều, anh đừng nhìn em như vậy được không? Đâu phải em lan truyền ra ngoài.
Kiều Đông Dương không cho anh ta sắc mặt tốt: "Không phải cậu thì cũng là người của Hạo Quang."
Hạo Quang là một công ty truyền thông, chỉ đi theo con đường truyền thông, những người kiếm cơm bằng nghề này có độ nhạy bén với tin tức mạnh hơn những người khác.
Trịnh Tây Nguyên ho khan, sờ mũi: "A Kiều, thật ra chuyện thế này, dù không phải người này nói thì cũng có người kia nói, không thể tránh được."
Sự lan truyền của tin tức giải trí là một trong những kỳ tích do nhân loại sáng tạo ra, một tin tức có thể lan truyền khắp thế giới trong một khoảng thời gian ngắn, nhất là những việc trong đũng quần thế này, chỉ cần có một người biết sẽ có vô số người biết.
Giữ miệng kín như bưng sao? Điều này không hề tồn tại.
Trịnh Tây Nguyên là người làm truyền thông, anh ta hiểu rất rõ lý lẽ này.
"Không có bức tường nào không lọt gió, thứ khó quản lý nhất là miệng lưỡi con người. Thay vì truy cứu ai là người ngầm phát tán tin tức, không bằng nghĩ xem nên xử lý ý kiến và thái độ của công chúng như thế nào."
Kiều Đông Dương cười lạnh: "Đăng một thông báo chính thức, còn ai dám bôi nhọ nữa, đoàn luật sư Kiều thị sẽ mời bọn họ đi uống trà!"
Đoàn luật sư? Trịnh Tây Nguyên nghe vậy thì hơi ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh Kiều của em ơi, anh định... làm thật sao?"
Đoàn luật sư Kiều thị rất lợi hại, nghe nói đến nay vẫn chưa từng thua kiện. Thế nhưng, sao bọn họ có thể tốn nhiều sức lực như vậy cho một thí sinh bình thường trong một chương trình tài năng bình thường chứ? Dù Kiều Đông Dương muốn làm, ông cụ Kiều cũng không đồng ý.
"Anh không sợ bị dượng họ lột một lớp da sao?"
Kiều Đông Dương nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, suy nghĩ một lúc, đột nhiên cong môi cười, chậm rãi đặt đũa xuống: "Cũng đúng, đi theo con đường pháp luật làm gì chứ? Lấy cái ác trừng phạt cái ác mới là con đường đúng đắn trên đời!"
Trịnh Tây Nguyên: "Anh muốn làm gì?"
"Hừ!" Kiều Đông Dương mặc kệ ánh mắt chờ mong của anh ta, cầm điện thoại lên bấm số của trợ lý Hầu.
"Hầu Tử, đưa Thiên Cẩu đến đây!"
Trợ lý Hầu hơi ngạc nhiên: "Ông chủ, không phải anh định giam cầm Thiên Cẩu sao?"
Kiều Đông Dương không trả lời thẳng: "Hệ thống của Thiên Cẩu đã nâng cấp xong chưa?"
Trợ lý Hầu không kìm nén được sự vui vẻ! "Xong rồi, xong rồi, đã xong từ lâu rồi, vậy được, ngày mai tôi sẽ để người ta đưa đến."
Kiều Đông Dương: "Không! Ngay lập tức, tôi chờ."
"Ấy!" Vội vã như vậy sao?