Kiều Đông Dương như phát điên dẫn người đi tìm kiếm Trì Nguyệt.
Bầu trời trong sa mạc đen kịt như Thượng Đế đang phủ một tấm vải đen lên loài người, bầu trời mù mịt đè ép xuống khiến người ta không thở nổi.
La Thiến có thể cung cấp quá ít thông tin, cô ta không phân biệt được phương hướng, không biết vị trí, điều duy nhất cô ta biết là Trì Nguyệt đã phát hiện ra cô ta, cứu cô ta từ trong tay mấy tên đàn ông, sau đó Trì Nguyệt bị người ta bắt đi.
Đây là tin tức duy nhất đủ khiến người ta điên cuồng, lại là mấy tên đàn ông, lại là...
Cũng giống như Viên Lan Hinh sao? Là bọn họ đang trả thù hay chỉ là trùng hợp? Tin tức này nặng nề đến mức gần như muốn đè sập những người đang ở trong sa mạc.
Nhân viên cứu hộ triển khai tìm kiếm theo cách tung lưới, gió càng lúc càng mạnh, thổi ra từng tiếng vù vù ở trong sa mạc cứ như ác ma giáng thế, không khí lạnh lẽo tràn đến cắt thẳng lên mặt, lên cơ thể của
mọi người.
Trợ lý Hầu đi theo Kiều Đông Dương, ngay cả mắt cũng không dám chớp, tâm trạng của ông chủ đang rất tồi tệ, không biết tất cả sự tức giận và nôn nóng mà anh đang dồn nén sẽ bộc phát ra vào lúc nào. Trợ lý Hầu nghĩ ra vô số cách để đối phó với cảm xúc của anh, cuối cùng phát hiện ra rằng lần này mọi thứ đều vô dụng, anh ta không dám dùng cách gì hết... Việc Trì Nguyệt bị bắt đi như có một con rắn độc đang gặm cắn trái tim Kiều Đông Dương.
Nếu cô gái khác biệt đó cũng giống với Viên Lan Hinh... Trợ lý Hầu không dám nghĩ đến hậu quả, càng không dám nghĩ đến hậu quả trong suy nghĩ của ông chủ.
Anh ta chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện, xin trời xanh hãy để rủ lòng thương, hãy để Trì Nguyệt bình an quay về.
Thế nhưng có lẽ ông trời quá bận rộn nên không nghe thấy, một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua... vẫn không tìm thấy Trì Nguyệt, các đường dây cứu hộ đều không có tin tức.
"Anh Kiều..."
Trợ lý Hầu cúi đầu không dám nhìn mặt Kiều Đông Dương, càng không dám suy đoán tâm trạng của anh thế nào. Nhưng là một trợ lý đủ tiêu chuẩn, lúc này nhất định phải an ủi ông chủ, đây cũng là điều duy nhất mà anh ta có thể làm được.
"Cô Trì không giống các cô gái khác, cô ấy sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, anh đừng quá lo lắng."
Kiều Đông Dương nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt đen láy, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng: "Tôi lo lắng cho cô ta? Tôi lo lắng cái gì? Tôi lo lắng cho cô ta cái gì?"
Anh nói một câu tận ba lần, giọng nói càng lúc càng nhỏ, lúc nói đến câu cuối cùng tiếng cười đã hơi méo mó, nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì hết! Tôi không lo lắng!"
"Vâng vâng vâng..." Trợ lý Hầu lau mồ hôi: "Tôi cũng nghĩ như vậy, không sao đâu, sẽ không sao cả!"
"Tìm! Tiếp tục tìm!"
"Tất cả mọi người đang tìm kiếm, vẫn không từ bỏ."
Cả người trợ lý Hầu căng thẳng, lúc nói chuyện lại dè dặt nở nụ cười: "Anh... anh Kiều, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Anh là một cậu chủ đã quen sống an nhàn suиɠ sướиɠ, đã khi nào anh phải chịu khổ như vậy chứ?
Trợ lý Hầu thấy đau lòng cho Kiều Đông Dường như đang đau lòng cho đứa con của mình.
Thế nhưng Kiều Đông Dương lại không chấp nhận, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng u ám: "Cậu còn nói nhảm nữa thì cút đi cho tôi!"
Trợ lý Hầu: "... Vâng."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, phạm vi tìm kiếm càng ngày càng rộng, càng ngày càng có nhiều người tìm kiếm Trì Nguyệt.
Tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, khí hậu trong sa mạc nguy hiểm khắc nghiệt, vì sự an toàn, nhân viên cứu hộ bắt đầu nghỉ ngơi theo nhóm... Nhưng Kiều Đông Dương vẫn đang kiên trì.
Anh rất nhanh nhẹn, rất kích động, đó là sự kích động do quá căng thẳng.
Trợ lý Hầu rất sợ trạng thái này của anh, sức lực của con người có hạn, không ai có cơ thể làm bằng sắt thép, anh ta sợ Kiều Đông Dương cứ tiếp tục như thế sẽ không chịu đựng được, nhưng anh ta không thể thuyết phục Kiều Đông Dương.