Người thích búp bê hơi đến mức không muốn buông tay đều là trạch nam* nhát gái?
(*)Trạch nam: những chàng trai chỉ thích ở nhà không muốn đi ra ngoài.
Không, cô cũng thế.
Người hiểu tác dụng khi sử dụng các loại "thần dược" đều là ông chú bỉ ổi?
Không, cô cũng thế.
Trì Nguyệt, 20 tuổi, giới tính nữ.
Nghề nghiệp: Sinh viên năm ba Học viện Hàng Không.
Nghề phụ: Suỵt! Rất khó nói.
"Đồ của nhà các cô đều là rác rưởi. Tôi muốn trả hàng!"
"Xin chào, anh đừng vội, có thể cho tôi biết tình hình được không?"
"Tôi và bạn gái nhỏ của tôi dùng nguyên một chai mà đến cái rắm cũng không có."
"Xin hỏi bạn gái nhỏ của anh có đủ khí không?"
"Nói nhảm!"
"Vậy anh có sử dụng chính xác theo hướng dẫn sử dụng của sản phẩm không?"
"Việc này còn cần hướng dẫn sử dụng? Được! Không trả hàng cũng được, cô đổi bạn gái giúp tôi đi!"
"Bác à, bác cũng là người mấy chục tuổi rồi, sao còn chăm chỉ như thế chứ? Tháng này bác đã mua hàng mấy lần. Đổi giọng nói của bạn gái bác thành yamate, lại từ yamate đổi thành come on... Bây giờ bác lại muốn vứt bỏ cô ấy?"
"Cô! Ông đây muốn khiếu nại cô!"
Năm giây sau, avatar của dịch vụ khách hàng Vượng Vương nhấp đèn sáng.
"Tôi muốn khiếu nại nhân viên phục vụ khách hàng của nhà cô!"
Trì Nguyệt mệt mỏi đặt tay lên bàn phím.
"Đừng tốn sức, là tôi, là tôi, vẫn là tôi."
Không sai, cửa hàng bán sản phẩm chăm sóc sức khoẻ "Xuân Hiểu toàn cầu" cấp bậc vương miện nhỉ màu vàng.
CEO, Trì Nguyệt.
Quản lý tiêu thụ, Trì Nguyệt.
Giám đốc phục vụ khách hàng, Trì Nguyệt.
Giám đốc hậu cần, vẫn là Trì Nguyệt.
Phạm vi nghiệp vụ của người được gọi là giám đốc hậu cần, lời ít mà ý nhiều - giao hàng.
Trì Nguyệt nhìn đường phố đông đúc, tìm chỗ để đỗ xe điện. Bây giờ đang vào giữa hè, thời tiết oi bức khiến người ta cáu kỉnh.
Trì Nguyệt đi rất chậm.
Cô là một cô gái xinh đẹp, dưới ánh đèn ban đêm, khuôn mặt nhỉ trắng nõn như một món đồ sứ tinh xảo, rõ ràng đang đẩy một chiếc xe điện cũ kỹ nhưng cứ như đang đi trên đại lộ danh vọng vậy. Dáng người thẳng tắp, bước đi thanh thoát, cứ như không hề bị ảnh hưởng bởi hơi nóng.
Mấy chàng trai đi ngang qua liên tục nhìn cô. Bọn họ trêu đùa, trêu chọc nhau, có ý tiếp cận cô.
Trì Nguyệt không cảm thấy ngạc nhiên, cô khoá kỹ chiếc xe.
"Khách sạn Crown" vàng son lộng lẫy đang ở ngay trước mặt. Toà cao ốc toả ra ánh sáng lung linh này như một con quái vật ẩn nấp trong đêm.
Trì Nguyệt đứng đó một lúc lâu, chỉnh lại "trang phục giao hàng" một lần nữa, mũ, kính mắt, áo và quần bò kín kẽ không một khe hở, che đậy dáng vẻ xinh đẹp cực kỳ kín kẽ. Chiếc kính giọng đen che khuất hơn nữa khuôn mặt, gần như không nhìn rõ mặt.
Sự riêng tư là điều khách hàng quan tâm nhất trong nghề của cô, cũng là điều cô quan tâm.
Hơn nữa, hôm nay còn đến giao hàng cho "Máy bay chiến đấu dã thú."
Đó là khách hàng lớn của Trì Nguyệt.
Anh ta tên là Trịnh Tây Nguyên, không biết nghề nghiệp cụ thể là gì, nhưng Trì Nguyệt đã làm thêm hai ba năm nay nên có mắt nhìn. Nếu xếp tất cả dân thành phố thành hình kim tự tháp thì anh ta chắc chắn đứng trên đỉnh.
Thang máy đi lên.
Lầu 15.
Đây là điểm tụ họp của Trịnh Tây Nguyên, nơi vui chơi lâu dài của anh ta và đám bạn bè xấu của anh ta.
Trì Nguyệt liếc nhìn cảnh ăn chơi trác táng ở trong phòng, đứng ở cửa gọi: "Anh Trịnh, tôi đã đưa đồ đến!"
Trịnh Tây Nguyên lười biếng đi ra, híp mắt nhìn cô: "Đi vào chơi một lát không?"
Trên mặt Trì Nguyệt không hề có cảm xúc: "Không được!"
Trịnh Tây Nguyên như cười như không, không ép buộc mà xoay người đóng cửa lại, ngăn cách thế giới ăn chơi trác táng ở phía sau cánh cửa.
"Đưa giúp tôi cái này đến phòng 1919."
Trì Nguyệt cúi đầu nhìn, trên tay Trịnh Tây Nguyên là một chiếc hội. Đó là đồ do tự tay cô đóng gói, vì vậy dù trên hộp không có một chữ nào, cô cũng biết bên trong chứa cái gì.
"Gửi cho một người bạn tốt của tôi. Giúp một chút đi!"
"Sao anh không tự đưa?"
"Không thấy tôi đang bận sao?" Trịnh Tây Nguyên dùng hai tay vẽ một hình chữ S, mỉm cười hơi háo sắc: "Bạn gái mới, dáng người cực đẹp, không đi được."
Trì Nguyệt không chịu nổi khẽ hừ một tiếng, nhận lấy cái hộp.