[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 67




Pháp sư Yogen thở phào một cái, ông khẽ phất tay. Hai mũi tên vàng bay lên nằm yên trên một cái bệ trong suốt treo lơ lửng trong phòng.

Pháp sư mỉm cười. Không ngờ lần này tái xuất của Himemiko và tiểu Hỏa thần có thể chế tạo kịp thứ này. Mũi tên diệt ma-mũi tên diệt yêu.

Yogen thư thái bước ra khỏi phòng, vừa lúc gặp nhị đệ tử Furaka của mình đang đứng chờ ở ngoài.

Trước mặt các đệ tử thân tín pháp sư Yogen thường tháo bỏ sắc bén nghiêm khắc. Ông phất phất tay với Furaka: "Phong thần vẫn đang ở ngoài đợi ta sao?".

Furaka vốn hiền lành cẩn trọng, nàng khẽ gật đầu. Nhìn vào bên trong một chút liền nói với Yogen:" Sư phụ, người mất bao lâu nay để làm ra hai mũi tên đó, sao không cất giữ cẩn thận một chút?"

Yogen cười khà khà: "Hai mũi tên đó không phải tầm thường đâu. Furaka, người pháp lực yếu kém không thể phá vỡ kết giới bên thân tên để đụng vào nó".

Furaka yên lặng nghe.

"Hơn nữa ta chỉ mới luyện xong, hiện tại cần phải để bọn chúng hấp thụ linh khí trời đất. Núi này vốn có thánh khí tốt cho mũi tên diệt ma, không chỉ vậy còn có yêu khí thoát ra từ Kasai giúp cho mũi tên diệt thần, không nghĩ tới chính là vẹn cả đôi đường".

Furaka vẫn là khó hiểu thỉnh giáo: "Sư phụ, mũi tên diệt ma để tiêu diệt yêu quái... Vậy mũi tên diệt thần để giết thần... tại sao người vẫn tạo ra nó?".

"Furaka..". Pháp sư cười hiền, hai sư đồ sóng bước mà đi. "Trên đời này cái gì cũng có khắc tinh của nó. Ta tạo ra một thứ thì cũng phải triệt tiêu đi một thứ... Yêu ma bị diệt, thần tiên cũng không phải là vĩnh cửu."

Đến đây Furaka như đã hiểu, nàng nghĩ gì đó rồi mỉm cười: "Nhưng lần này chế tạo thành công mũi tên diệt ma, xem như Himemiko và tiểu Hỏa thần có thể chiến thắng".

Gió xuân khẽ thổi, màu nắng nhạt nhòa phủ kín khoảng không gian rộng lớn.

Pháp sư Yogen nhàn nhạt cười không rõ ý vị: "Nếu được như vậy.. thì tốt. Chỉ e ý trời khó tránh, không thể cưỡng cầu". Nhưng cho dù chuyện gì xảy ra, ông vẫn sẽ dốc sức bảo vệ tiểu Hỏa thần cùng Himemiko. Ở thời đại này hai đứa nó chính là hiếm hoi, cặp đôi cần được bảo tồn nha... Trách nhiệm của bách nam thật lớn lao!

Furaka nghe không hiểu cũng không hỏi nữa. Pháp sư Yogen cùng nàng ra ngoài chính phòng, chợt lại nhớ tới việc gì, pháp sư Yogen trầm tư.

"Đại sư tỷ của con, Seika đã về chưa vậy?"

Furaka kính cẩn đáp: "Tỷ ấy đêm qua vừa về tới, có vẻ hơi mệt mỏi".

Yogen thầm thở dài trong lòng. Ông không phải nhân vật nhìn thấu cổ kim, có muốn cũng chỉ nhìn thấy tương lai trong một khoảng thời gian nhất định. Năm xưa vô tình thấy được tương lai của Himemiko và tiểu Hỏa thần không tốt, nhưng không nhìn thấu cơ sự là vì sao.

Chỉ biết không rõ thế nào lại liên quan đến đại đệ tử Seika của ông.

Thời gian trước ông vận toàn lực tạo ra hai mũi tên kia, trong hơn trăm ngày không nhìn thấy được tương lai cũng không có thời gian xem xét tính toán, thật không biết hiện tại có thể nhìn thấy không.

Khoảng thời gian trước cho phép Seika lên đường cùng Hashi vì thấy ấn đường nàng u ám, ông tạm thời không nhìn được gì nên không muốn rút dây động rừng, tùy ý nàng đi đâu thì đi.

Mà hôm nay Seika đã trở về, nhưng không đi cùng Hashi. Việc này là phúc hay họa thật khó nói trước.

"Sư phụ có muốn gặp tỷ ấy không? Con sẽ thay người gọi tỷ ấy". Bên cạnh ông Furaka chu toàn hỏi.

"Không cần đâu..". Pháp sư Yogen phất tay áo. "Vẫn là đi gặp Phong thần trước, không nên để lão bằng hữu của ta đợi lâu". Ông cần xem xét trước sau cái đã, chỉ sợ hấp tấp sai một li liền đi một dặm.

Furaka không nói gì nữa, nàng cùng pháp sư Yogen ra chính phòng gặp Phong thần.

           ______________________

"Ông thật lâu la, bao nhiêu năm vẫn thích để người ta chờ đợi mình như vậy". Vừa nhìn thấy Yogen, Phong thần đã cất giọng trầm khàn khiển trách.

Pháp sư Yogen gặp bạn già lâu ngày hẳn nhiên rất vui vẻ. Furaka giúp ông đi chuẩn bị trà nước.

"Có cả một đời dài, chờ đợi cũng là một cách nhanh hết đời". Pháp sư Yogen ra vẻ đường bệ, ngồi đối diện Phong thần.

Phong thần dáng người nhỏ bé, phảng phất cô độc cùng già nua mà vẫn không mất đi uy nghi. Ông không để ý đến lời của Yogen. "Ông hôm nay gọi ta đến đây, có phải hay không đã luyện xong cung tên vàng?".

Yogen cười cười. Furaka mang trà vào trong rồi nhanh chóng ra ngoài.

"Đương nhiên! Việc này có ông phụ giúp, ta có thể làm không xong hay sao?"

Ánh nhìn quắc thước của Phong thần dịu lại, dâng lên chút nhẹ nhõm an lòng: "Vậy thì tốt.. Yuku, ta không cần phải canh cánh nữa rồi"

Pháp sư Yogen tinh tường nhận ra lão bằng hữu của mình đang hoài niệm, lại không kìm được hỏi: "Lão Phong, ông cứ như vậy không muốn gặp lại tiếu Hỏa thần nữa sao? Con bé tìm ông rất cực khổ".

Phong thần im lặng, hơi thở ông cổ kính dài rộng cả thời gian.

Phong thần, chính là ân sư của Yuku.
Ân sư nàng luôn mong ngóng được gặp lại bấy lâu.

"Hơn hai năm trước vì nghe ta dự báo tương lai con bé, ông liền lên đường giúp ta thu thập để chế tạo ra cung tên vàng, bỏ tiểu Hỏa thần lại vì không muốn nó gặp nguy hiểm... Nhưng ông hẳn phải biết con bé xem ông quan trọng với nó như thế nào".

Phong thần vẫn im lặng, giọng nói của Yogen vang đều đều.

"Hiện tại đã hoàn thành tâm nguyện ta hứa với ông, sao ông vẫn không gặp con bé? Nếu không gặp người như Himemiko, có phải con bé đã buông xuôi chính mình cho thủy quái rồi hay không?".

Phong thần im lặng cuối cùng chậm rãi nhấp một ngụm trà. Xong xuôi vẫn với chất giọng trầm khàn đặc trưng, ông nói ra nhẹ bẫng: "Ta đang đánh cược".

Yogen chiếu nhãn quang về phía Phong thần.

Giọng của Phong thần càng thêm nhẹ như gió: "Tiểu Hỏa thần không phải đồ nhi thực sự của ta, nhưng lại thân thiết hơn đồ nhi của ta... nhưng dù vậy vẫn là không thay đổi được gì. Hạnh phúc của nó không phải ở chỗ ta. Nếu lần này nó có thể vượt qua kiếp nạn.. ta sẽ gặp lại nó".

Pháp sư Yogen nghe xong không nói gì, lặng lẽ nhấp ngụm trà. Kiếp nạn này, chớp nhoáng nhanh chóng, khiến người ta không kịp trở tay. Mà có trở tay, cũng không biết nên trở tay từ đâu.